Nhạc Niệm Tư hốt hoảng, như là sự xấu xí vừa mới bị người ta vạch ra dưới
ánh mặt trời, bị lời Tường Vi làm cho nhếch nhác, khuôn mặt trẻ trung mơ hồ hiện lên gân xanh, ánh mắt bén nhọn khác thường.
“Thẩm Tường Vi, cô bịa đặt những gì vậy? Còn có người ngoài ở đây, cô đừng có mà nói lung tung!”
“Có phải tôi nói lung tung hay không, thì trong lòng cô biết rõ đấy. Niệm
Tư, lập trường của chúng ta không đối địch nhau, mặc kệ cô có coi tôi là chị họ cô hay không, nhưng tôi vẫn quý trọng người em họ là cô. Tới nay người nhà họ Thẩm còn lại không nhiều, cần gì vì những thù hận xa xưa
mà sống không vui vẻ?”
Tường Vi dịu dàng đưa mắt nhìn bụng đã lớn của Niệm Tư, khó mà nghĩ ra được cô bé này đã trải qua những chuyện gì, tại sao tính tình lại cực đoan như này.
“Cái kẻ giống như đóa hoa nuôi trong nhà kính như cô thì biết cái đếch gì! Cô vốn chẳng biết cái quái gì gọi là vui vẻ!”
Nhạc Niệm Tư hoảng hốt tránh ánh mắt Tường Vi, cô ta sợ bị người khác nhìn
chằm chằm, mặc dù cô ta chẳng chút che giấu sự yêu mến dành cho Hắc Diêm Tước, nhưng không có nghĩa là cô ta nguyện ý đưa chuyện yêu đương này
ra dưới ánh sáng mặt trời! Cô ta hiểu rằng, thứ tình yêu cấm kỵ này sẽ
chỉ bị người khác nhạo báng mà thôi!
‘Đóa hoa nuôi trong nhà kính?!’
Lần đầu tiên nghe người khác nói mình như vậy, Tường Vi không nhịn được khẽ cười, trong nụ cười phiếm một tia khổ sở người khác khó biết.
Nếu như Nhạc Niệm Tư biết, cô – đóa hoa bị nuôi trong nhà kính đó, đã từng
chịu bao nhiêu hành hạ vô tận từ chủ nhân, thì chắc cô ta sẽ không hâm
mộ đóa hoa trồng trong nhà kính đâu nhỉ?
Tường Vi lắc đầu một
cái, khóe môi vẫn cười lạnh nhạt, không đáp lại lời Nhạc Niệm Tư nói,
nhìn ánh mắt nhếch nhác của cô ta, đột nhiên cảm thấy những lời kiểu
‘người phụ nữ họa thủy’ là không đúng, đàn ông cũng có thể đấy, tỷ như
Hắc Diêm Tước chẳng hạn...
“Chú Hải, mình đi thôi.” Xoay người, không để ý tới Nhạc Niệm Tư đang kêu gào nữa, Tường Vi đi thẳng ra bãi đỗ xe.
Chỉ là, dọc đường đi nụ cười treo trên khóe môi có chút tức giận, cô để ý
không phải là chuyện Nhạc Niệm Tư cố ý gây sự. Cho tới khi lên xe, cô
mới hỏi chuyện mình đang nghi ngờ, “Chú Hải, chú vừa mới nói, ngày mai
cử hành đám cưới?”
Chú Hải ngồi vào ghế lái, cung kính đáp lại,
“Đúng vậy, Tường Vi tiểu thư... Xem ra chúng tôi đều nên đổi cách xưng
hô với cô cho hợp hơn. Gần đây tiên sinh luôn luôn bận rộn chuyện chuẩn
bị cho hôn lễ, vốn là định hôm nay tới đón cô xuất viện, nhưng lại có
chuyện đột xuất phải xử lý, cho nên mới sai tôi tới đón cô.”
“Tại sao chuyện anh ấy định làm, lúc nào cũng là do người khác tới nói cho cháu biết?”
Tường Vi không vui cau mày, lần trước thử áo cưới đã vậy, lần này cử hành hôn lễ, nếu chú Hải không nói, cô sẽ chẳng có chuẩn bị gì hết!
“... Này, cô đừng nóng giận, bác sĩ đã dặn cô phải giữ tâm trạng thoải mái
mà.” Chú Hải lo âu nói, “Phu nhân, đừng trách tiên sinh, ngài ấy từ
trước tới nay luôn có thói quen làm việc không phân trần với ai, nhưng
mà đám cưới thì đã được chuẩn bị từ một tháng trước rồi. Lão Hải đã ở
nhà họ Hắc bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên thấy tiên sinh coi trọng việc gì như vậy, đã đến lúc nhà họ Hắc thêm hỉ, một điểm này, khi phu nhân
trở về sẽ tự hiểu ra.”
Cho tới khi chiếc xe chậm rãi tiến vào lâu đài nhà họ Hắc, Tường Vi mới hiểu ra.
Cô đã ở nhà họ Hắc nhiều năm, lần đầu tiên sau bao năm, lại như chưa từng
biết tòa lâu đài đang sừng sững trước mặt... “Chú Hải, chú có chắc...
đây là nhà họ Hắc không? Khu rừng này...”
Cô ngạc nhiên, từ lúc bước từ trong xe ra, ngắm nhìn không gian như một thế giới ảo mộng ở trước mắt....
Ánh mặt trời bao phủ rừng cây mênh mông, xanh um tươi tốt, trong rừng có
một con đường đá, xuyên thấu qua những tán cây dày đặc, có thể thấy
nhiều bụi cây tường vi gai leo vòng quanh, tạo thành một tòa lâu đài màu hồng, giống như trong những câu truyện cổ tích, trên tường thành bò đầy những dây leo màu xanh lá cây.
Hai bên tường nở đầy Tường Vi
màu hồng, hoa tường vi như mỉm cười mát lạnh trong gió, thuần khiết làm
cho người ta mê mẩn, màu hồng nhạt mềm mại uyển chuyển như tơ, những
giọt sương trên mặt cánh hoa như là nước thần, dưới ánh sáng mặt trời
chói chang khúc xạ ra hào quang năm màu.
Trong một nháy mắt
trước mắt cô như sáng ngời lên, không thể tin được, tòa thành ngày trước u ám như địa ngục, hôm nay lại như cảnh tiên, trong ngực bị một sợi dây kéo xuống, rung động truyền thẳng vào tim.
“Đúng vậy, đây là
khu rừng mà các công nhân làm ngày làm đêm không ngừng nghỉ tạo ra. Phu
nhân, trong một tháng này, nhà họ Hắc gần như đã đổi mới toàn bộ từ trên xuống dưới đều đã đổi mới, ngay cả chú thiếu chút nữa cũng không nhận
ra được nhà họ Hắc.”
Chú Hải cảm khái nói, tiên sinh đã thay đổi thật rồi.
Tường Vi đạp đôi giày bằng dưới chân, giẫm trên con đường đá, ngửi hương hoa
Tường Vi thoang thoảng, nơi này một khoảng hoa Tường Vi màu hồng, cô
hoàn toàn không nghĩ tới, Hắc Diêm Tước lại cải tạo nhà họ Hắc thành một cung điện trong truyện cổ tích, trong ngực nổi sóng, gần như trào lên,
cõi lòng yên tĩnh bắt đầu dao động, ào ạt lưu chuyển....
Cô bị
cảnh tượng như trong mơ này hấp dẫn, mỗi một bước đi đều không muốn dừng lại, nhìn phong cảnh chung quanh đẹp không sao tả xiết, từng chút khiếp đảm tràn về, tựa như năm 10 tuổi ấy, khi lần đầu tiên cô tiến vào nhà
họ Hắc, cảm thấy tương lai ở nơi đây tràn đầy lo lắng.
Giờ phút
này cô, mặc dù mừng rỡ, mặc dù cảm động, nhưng mà vẫn lo lắng, như sợ
rằng đây là giấc mộng Nam Kha, đợi tới khi tỉnh lại từ trong mộng, cô sẽ lần nữa lâm vào trong biển khổ mênh mông, dù sao thì biển khổ này là
cơn ác mộng cô giãy mãi không thoát ra được.
“Phu nhân, phu nhân!”
Chú Hải gọi mấy tiếng, Tường Vi mới tỉnh táo lại từ trong cơn hoảng hốt,
đảo mắt nhìn chú Hải, bất đắc dĩ mỉm cười nói: “Chú Hải, chú hãy gọi
cháu là Tường Vi thôi, đột nhiên gọi cháu là phu nhân, thật là không
quen.”
“Ha ha, sớm muộn gì cô cũng sẽ quen thôi. Chú Hải gần như là nhìn cháu lớn lên, mặc dù chưa từng dự liệu rằng tiên sinh và ngài
sẽ phát triển làm một đôi bích nhân, nhưng chú Hải thật lòng chúc phúc
cho hai người.”
Đôi mắt ngày càng già nua của chú Hải có chút
ánh nước mắt, ông đi cùng đoạn đường này, đã thấy tiên sinh và phu nhân
rối rắm bao nhiêu lần, này thật là đủ làm cho người ta đau khổ, cuối
cùng cũng muốn như cây liền cành, từ nay vượt qua cuộc sống hạnh phúc
với nhau.
Như nghe thấy tiếng chuông giáo đường vang lên, nơi
này ánh mặt trời chiếu tỏa, một mảnh rừng, một biển hoa Tường Vi, một
tòa lâu đài màu phấn hồng như trong cổ tích, tất cả sáng ngời lên dưới
ánh mặt trời, giống như cảnh tiên ở nhân gian...
Đêm càng lúc càng chìm sâu, Tường Vi trở về từ bệnh viện, đã qua thời gian cả một ngày, vẫn chẳng thấy bóng dáng Hắc Diêm Tước.
Ngồi bên đầu giường dỗ Tiểu Trạch ngủ, Tường Vi vuốt ve tóc Tiểu Trạch, kể một câu chuyện cổ tích, kể xong liền bần thần.
“Mẹ không vui sao?” Cậu bé túm chặt cái chăn trước ngực, chân mày nho nhỏ nhíu lại.
Tường Vi xốc lại tinh thần, mấp máy bờ môi: “Mẹ đâu có không vui, thế sao bảo bối lại không ngủ được vậy? Chẳng lẽ bị câu chuyện cổ tích mẹ kể làm
cho cảm động quá
rồi, không làm cho Tiểu Trạch ngủ được?”
Cô
miễn cưỡng lên tinh thần, khó có dịp nói đùa với con trai. Thật là khó
để tin, ngày mai cô đã là cô dâu rồi! Chỉ e là cô là cô dâu không mong
đợi lễ cưới của mình nhất trên đời!
Bởi vì cho đến giờ phút này, ngay cả mặt chú rể cô cũng chưa thấy đâu, mà đám cưới, lại không do chú rể nói cho cô biết, lại sắp xếp hết mọi thứ xong xuôi!
“Mẹ,
người dưới đều nói rõ ràng là ngày mai mẹ cùng chú bại hoại đám cưới,
con phải làm hoa đồng, thật sao? Hôm nay bọn họ còn cho con thử tây
trang của hoa đồng, mẹ, con ghét làm hoa đồng, trông y như kẻ ngu vậy,
lại còn phải cầm theo một bó hoa tươi nữa!” Cậu bé khinh thường bĩu môi.
“Vậy thì, ngày mai Tiểu Trạch không cần làm hoa đồng nữa. Bây
giờ đã ngoan ngoãn đi ngủ được chưa?” Cô cưng chiều siết chặt gương mặt
cậu nhóc, lạ thật, tại sao con trai giống như cô, khi cô không mong đợi
làm cô dâu, con trai không mong đợi làm hoa đồng, trong này đã xảy ra
vấn đề gì?
“Mẹ nói đấy nhé, hoan hô, rốt cuộc cũng có thể không
cần làm cái loại hoa đồng ẻo lả đó rồi!” Tiểu Trạch gần như muốn đốt
pháo ủng hộ, vui sướng một lúc, phồng quai hàm, nói khẽ với Tường Vi,
“Đúng rồi, cái đó... mẹ, thầy con nói ngày mai muốn tới a, rồi sau đó sẽ đưa con đi Ytali làm một vụ lớn, có được không ạ?”
“Lại định đi trộm tuyệt thế trân bảo gì sao?” Tường Vi nhướn mày, “Nhớ đã từng hứa với mẹ điều gì không?”
“Nhớ ạ, hứa với mẹ về sau không bao giờ đi trộm đồ nữa. Nhưng thầy bảo lần
này là đi làm đạo, không phải đi trộm đâu!” Tiểu Trạch mở to đôi mắt
tròn xoe, ánh mắt ngây thơ trong sáng lộ ra những mũi dao sáng nhọn, ở
nhà họ Hắc buồn chán lâu rồi, muốn đi theo thầy làm ra những vụ án hoành tráng!
“Trộm và đạo khác nhau chỗ nào?”
“Thầy nói, đạo
không phải là hành động hạ lưu, đạo là trộm cũng có lựa chọn, là việc
gây dựng nghiệp lớn!” Cậu nhóc nói đạo lý rõ ràng, chẳng biết đã bị
Tưởng Diệp tẩy não thêm lần nữa từ khi nào!
Tường Vi thở dài lắc đầu, “Cho dù mẹ đồng ý, con chắc là chú bại hoại cũng đồng ý sao?”
“Hì hì, ai quản cái người khỉ gió đó làm gì! Con chỉ cần mẹ đồng ý thôi!”
Cậu bé huơ tay múa chân nhảy từ trên giường xuống, ôm cổ Tường Vi, vui
vẻ hoan hô.
“Ai cho phép cái người này không biết nặng nhẹ ôm mẹ con rồi hả?”
Bất chợt, một giọng nói nam tính ấm ách vang lên. Bóng dáng Hắc Diêm Tước
cao lớn lập tức xuất hiện trong phòng ngủ của Tiểu Trạch. Mặt không vui
nhìn cậu nhóc đang ôm chặt cánh tay Tường Vi, gần như phun ra lửa, tiểu
tử thối đáng chết, không biết là hiện tại mẹ nó vẫn còn đang bệnh nhẹ
sao?
“Không ôm cũng được! Ông như vậy gọi là bất lịch sự đấy, đi vào không gõ cửa gì cả!” Tiểu Trạch buông Tường Vi ra, nãy giờ vui vẻ
nó quên mất là mẹ nó vừa mới xuất viện về, “Mẹ, thật xin lỗi, có làm mẹ
bị đau không ạ? Tiểu Trạch thổi hơi cho mẹ, mẹ liền hết đau.”
“Mẹ không sao đâu, Tiểu Trạch ngoan ngoãn đi ngủ nhé, mẹ đi ra ngoài trước.”
Trừng mắt với Hắc Diêm Tước một cái, Tường Vi mỉm cười xoa xoa đầu Tiểu
Trạch, ý bảo nó hãy nhanh chóng chui vào trong chăn đi, tắt đèn cho
nhóc, Tường Vi lướt qua bên cạnh Hắc Diêm Tước, chậm rãi tiến về phía
cửa phòng.
Hắc Diêm Tước đi ra trước, sự căng thẳng trên mặt dịu đi, một khắc khi Tường Vi đóng cảnh cửa lại, anh đột ngột vươn hai cánh tay, hờ hững ôm Tường Vi vào trong ngực mình, cúi đầu dùng sức mút cái
cổ mềm mại thơm tho của cô, giọng nói khàn khàn tự nhiên thốt ra mấy lời buồn nôn, “Anh rất nhớ em...”
Bốn chữ thật đơn giản, nhưng lại
như một viên đá nhỏ bỗng chốc quăng vào trong tâm hồn phẳng như gương
của Tường Vi, làm giấy lên một vòng lại một vòng sóng gợn.
Tường Vi lơ đãng nhướn lông mày xinh đẹp, trên da thịt trắng nõn có ít dấu
vết mờ nhạt, mặc cho anh lẳng lặng ôm cô, tựa vào vai cô.
“Em
không phân rõ câu nào của anh là thật, câu nào là giả nữa. Như hôm nay
tất cả người giúp việc đều nói, ngày mai là lễ cưới của em, nhưng mà em
lại là người được biết cuối cùng...”
Giọng cô hơi chua xót, tâm
trạng cô sao anh hiểu được? Cô cho rằng chuyện quan trọng của đời người
như vậy, phải là do cả hai người cùng thương lượng bàn bạc sắp xếp, chứ
không phải là anh làm chủ từ đầu tới cuối, hoàn toàn không hỏi tới ý
kiến cô!
“Ha ha....” Một chuỗi tiếng cười sang sảng bật ra từ
trong miệng anh, chất giọng dễ nghe của anh tuôn ra bên tai cô, giống
như có âm hưởng từ trường, ngay cả không nói chuyện cũng làm cho người
ta trầm mê.
Tường Vi nhớ tới ánh mắt xấu hổ nhếch nhác sáng nay
của Nhạc Niệm Tư, chẳng trách nào cô ta lại yêu chính chú ruột của mình, sức hấp dẫn của người đàn ông này, đủ để làm cho người ta điên cuồng
đấy chứ?
Nếu cô là một vị quân vương thời cổ đại, vậy thì anh
nhất định sẽ là yêu cơ họa quốc ương dân. Cô có thể tưởng tượng ra anh
õng ẹo làm dáng, quăng những ánh mắt quyến rũ.... Nghĩ tới đây, cô không nhịn được xì một tiếng bật cười, cô bị điên rồi nên mới tưởng tượng
người đàn ông này thành yêu cơ!
Nếu mà anh biết, có khi sẽ xúc động tới mức muốn bóp chết cô ý chứ!
“Cười cái gì?” Cô thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm nghị hỏi.
Anh còn đang khẽ cười, ôm sống lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve, qua một lúc,
ngưng cười, anh nói khẽ: “Cười em lại đi tức giận vì một chuyện như vậy, có phải là trẻ con quá hay không?”
“Em giở tính trẻ con? Tiên
sinh, ngài chắc chắn người phụ nữ ngài muốn cưới vào ngày mai là em sao? Vậy thì không phải là anh nên tôn trọng em một chút sao?”
“Ừhm... Cưới em chính là cho em sự tôn trọng lớn nhất còn gì, như vậy còn chưa
đủ sao?” Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đen thẳm sáng chói ngưng mắt nhìn
Tường Vi thật chặt, “Một tháng trước, anh đã báo với em chuyện đám cưới
rồi, với lại thân thể em không khỏe, không nên cho em bận tâm bất cứ
chuyện gì, ngoan ngoãn nghe lời làm cô dâu xinh đẹp, không phải là rất
tốt sao?”
“....Như vậy, anh có biết hôn nhân đại biểu cho cái gì không?”