Vừa bước trên taxi
xuống, Tường Vi đi thẳng vào trong quán cà phê đã hẹn trước với Triết
Dã. Nhìn chung quanh một vòng, không thấy Triết Dã đâu, bèn tìm một chỗ
gần cửa sổ ngồi xuống. Còn chưa kịp mở miệng, người nữ phục vụ cười với
cô, “Tiểu thư, xin hỏi cô muốn dùng gì ạ?”
“Cảm ơn, cho tôi một ly sữa tươi là được.”
Tuy là đến quán cà phê, nhưng cô vẫn nhớ rằng phụ nữ có thai cần kiêng khem vài thứ.
“Tường Vi, đến sớm vậy em?”
Triết Dã đúng lúc này xuất hiện, anh ta vừa mới xuất viện chưa lâu, mái tóc
bị bắt buộc cắt thành húi cua, bộ dáng rất là mạnh mẽ, toàn thân mặc
quần áo ở nhà thoải mái, thoạt nhìn rất nhàn nhã, có chút khác biệt với
bộ dạng thân sĩ quân tử thường gặp.
Tường Vi có chút ngạc nhiên, một lần nữa nhìn thấy Triết Dã khỏe mạnh sống sờ sờ trước mặt cô, chỉ
một thoáng mà thấy cảm khái thật nhiều.
“Cho tôi một ly cà phê
Blue Mountain, cảm ơn.” Triết Dã bước tới chỗ đối diện Tường Vi, yên
lặng ngồi xuống, thuận miệng nói với người phục vụ.
“Vâng, tiên sinh, ngài hãy chờ cho một lát.”
Cà phê và sữa tươi được đưa lên rất nhanh, mùi sữa tươi hòa với mùi cà phê cùng nhau lan tỏa, dễ ngửi cực kỳ.
Triết Dã bưng ly cà phê lên khuấy khuấy, đưa mắt nhìn Tường Vi đang có chút
đứng ngồi không yên, khóe miệng không khỏi tràn ra nụ cười, mở miệng
trước, đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người.
“Thật ra trước đây,
anh không thích uống cà phê đâu, nhưng kể từ khi em có chuyện không may
vào năm năm trước, có một thời gian rất dài, anh luôn đi tới một quán cà phê ở Tokyo, ngồi tới khi người ta đóng cửa. Chỗ đó có một người nữ
phục vụ, lần nào anh tới cũng cho anh một ly Blue Mountain, lâu dần, anh cũng quen cái mùi vị này.”
Triết Dã bưng ly cà phê, đột nhiên
có chút ngẩn ngơ mất hồn, nghĩ tới cảm giác năm năm trước hoàn toàn mất
đi Tường Vi, giống hệt với hương vị ly Blue Mountain đang trong tay.
“....Thật xin lỗi...” Tường Vi xiết chặt ly sữa tươi, trong lòng không khỏi co
rút nhanh, tất cả những gì cô và Tước đã làm, đối với một nhà Tả Đằng đã từng rất hạnh phúc mà nói, thật sự là đả kích không nhỏ, trừ xin lỗi,
cô phát hiện ra là bản thân chẳng thề làm gì bồi thường cho anh ta.
Triết Dã nhìn ánh mắt tràn đầy áy náy của Tường Vi, khẽ cười lắc đầu một cái: “Chuyện vô can tới em, em đâu cần nói xin lỗi!! Em có biết tại sao sau
này anh chỉ yêu thích duy nhất cà phê Blue Mountain không? Bởi vì sau
này anh hiểu ra, Blue Mountain khác biệt lớn nhất với những thứ cà phế
khác là ở chỗ ngoại trừ ngọt và đắng, còn có cả vị chua nữa. Càng nhấm
nháp, hương vị chua xót càng nồng đậm .... Giống như tình cảm của anh
dành cho em ....”
Ánh mắt anh ta ảm đạm, đưa mắt nhìn Tường Vi
một cái thật sâu, lại chỉ chạm vào một cái hồ trong suốt. Chợt, anh ta
cười, vừa khéo lúc đó nụ cười chìm trong ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ,
làm cho người ta cảm động ấm lòng.
Tường Vi nhìn nhìn, khóe mắt đã ươn ướt từ khi nào, “Thật xin lỗi... Là em đã phụ anh...”
“Không ___” Triết Dã kiên định lắc đầu, “Ngày trước, anh sống an nhàn sung sướng,
không buồn không lo, cũng đã gặp được em tuyệt vời tốt đẹp như vậy, anh
đã nghĩ rằng em là thiên thần tới cho anh hạnh phúc .... Cho tới khi Hắc Diêm Tước xuất hiện, hoàn toàn phá hỏng cuộc sống đẹp đẽ của anh, đoạt
đi người phụ nữ lòng anh ái mộ nhất, thậm chí anh chỉ có thể mở to mắt
nhìn không làm được gì ...”
Anh ta xiết chặt ly cà phê, giống
như chuẩn bị xé toạc vết thương cũ ra, “Đêm đó, hình tượng của em trong
lòng anh đã hoàn toàn bị hủy diệt rồi, anh vốn không thể chấp nhận
chuyện em bị anh ta làm bẩn, có lẽ vì anh đã quá hoàn mỹ hóa, cho tới
bây giờ, người anh nhớ nhung, là Tường Vi chưa từng bị Hắc Diêm Tước tự
tay tàn phá....”
“.... Thật ra thì, anh không giống như hình
tượng Triết Dã mà em vẫn nghĩ đâu. Anh biết rõ rằng trong lòng mỗi người đều ấp ủ một giấc mơ hoàn mỹ, đột nhiên bị thực tế hủy diệt, bất kể là
ai cũng sẽ thấy khó chấp nhận, nhưng mà em có bao giờ nghĩ hay chưa,
thật ra thì ngay từ khi bắt đầu giấc mộng này đã chẳng hề hoàn mỹ, lần
đầu tiên em nhìn thấy anh, thật ra cũng không phải là sự hoàn mỹ đâu, em hiểu không?”
Tường Vi đột nhiên cảm thấy, thật ra thì cô cũng giống như Triết Dã vậy, bị chính giấc mộng của mình làm cho mờ mắt.
Chẳng phải là chính cô cũng đã từng mơ về Tước như một giấc mơ hoàn mỹ sao?
Thời trẻ dại dột, không hiểu rằng những mộng mơ kia thật ra hoàn toàn
đều là do mình ảo tưởng, sau khi biết mộng mơ thật ra là thực tế tàn
nhẫn, thì ra người kia cũng chẳng phải là hoản hảo tới vậy như trong
tưởng tưởng của mình, cảm giác đau lòng và hối hận, cô cũng từng được
chân chính trải nghiệm qua.
Triết Dã nhìn Tường Vi, vẻ thoải
mái, khẽ vuốt cằm, “Cho đến khi anh phát hiện ra, thì ra em là con gái
nuôi của anh ta, anh ta đã sớm có mưu đồ bất chính với em, có thể nói,
việc anh quen biết em là chuyện đã có kế hoạch từ lâu, lúc đầu, anh đã
quyết định sẽ không quyến luyến em nữa, nhưng vẫn không nhịn được ra đây uống cà phê với em, uống cà phê Blue Mountain, hoài niệm những quá khứ
không tỳ vết đã qua ... Giờ mới biết được, tình cảm anh dành cho em, là
chua xót, ganh tỵ anh ta có được em tốt đẹp như vậy mà không biết quý
trọng! Quyến luyến những tốt đẹp đã từng có, nhưng không sao chấp nhận
được em đã bị hành hạ tới vết thương chồng chất ....”
“Tường Vi, cuối cùng thì anh chỉ là một kẻ ích kỷ... có đúng không? Yêu thương đã
từng nói với em, thật ra thì cũng chỉ là anh chấp nhất với tình yêu hoàn mỹ của bản thân, anh như vậy, thì có tư cách gì đòi em nói lời xin lỗi
chứ?”
Triết Dã cười cười, xẹt qua một tia ngại ngùng, thật ra
thì anh ta yêu ích kỷ như vậy, có tư cách gì đòi Tường Vi gánh chịu sự
áy náy và tự trách với anh ta?
“....Em, Triết Dã, thật ra thì
hôm qua khi anh hẹn em, em đã nghĩ rất nhiều. Nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra bao năm qua, thật ra người làm cho em có thể thật sự an ổn, thật ra là anh .... Bởi vì anh không khiến em phải luôn luôn phòng bị, không cần phải lo lắng hãi hùng, em rất quý trọng người bạn như anh, nhưng
... Sự thật là, sự tồn tại của em đã làm tổn hại tới anh, ngay cả sự
kiện chập điện hôm trước nữa, có lẽ lại là em lần nữa liên lụy anh ...
Em thật sự vô cùng xin lỗi, em thà rằng anh thống hận em ...”
Tường Vi ôm ly sữa tươi, cảm nhận sự ấm áp dần lạnh đi, cảm ơn trời đất Triết Dã không bị nguy hiểm tới tính mạng, nếu không cả đời cô sẽ ăn ngủ
không yên.
Nhìn vẻ mặt áy náy khổ sở của Tường Vi, bỗng dưng
Triết Dã cười hiền hòa. Lúc này đây, nhìn quả đầu húi cua của anh, so
với bình thường càng có thêm một phần ngây thơ đẹp trai.
“Bình tĩnh đi, Tường Vi, nghe anh nói. Khi anh nằm viện, anh ta đã tới ....”
Triết Dã lạnh nhạt nói một câu, làm cho Tường Vi không khỏi mở to mắt, cô dĩ
nhiên biết cái người gọi là ‘anh ta’ mà Triết Dã nói, chính là Hắc Diêm
Tước.
“Ha ha, em cũng rất bất ngờ, nhỉ?” Triết Dã khẽ uống một
ngụm cà phê, không khỏi nhướn nhướn mày với hương vị Blue Moutain, tiếp
tục nói với Tường Vi, “Hôm đó, khi
anh bị điện giật, toàn thân giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ đập cho một nhát, trong khoảnh khắc nửa người mất
đi cảm giác, quay đầu lại thấy em vẻ mặt hoảng hốt, đột nhiên nhớ lại
lần đầu tiên gặp gỡ em ... Tường Vi, thật ra thì khi đó, anh muốn nói
là, cảm ơn em đã cho anh một giấc mộng tốt đẹp như vậy .... Cho tới khi
anh tỉnh lại, mở mắt ra, lại thấy anh ta đang ngồi bên giường anh ....”
Nhớ lại hôm đó Hắc Diêm Tước đến xem tình hình của anh ta, trong mắt Triết Dã chợt lóe ra tia sáng chói lòa.
“Một khắc kia anh tỉnh lại, cứ nghĩ là mình sẽ hận anh ta! Nhưng không nghĩ
rằng anh toàn thân vô lực, chỉ thấy may sao mình còn sống trên đời này.
Lần đầu tiên anh ta nói rất nhiều chuyện trước mặt anh, anh ta kể rất
nhiều chuyện cũ cùng với mẹ ở lâu đài nhà họ Hắc khi anh ta còn nhỏ .... Một khắc ấy anh mới biết, thật ra anh ta vẫn luôn nhớ mẹ, có lẽ cũng
bởi đã từng yêu mẹ tới vậy, nên sau này mới hận nhiều như thế. Một lần
này, anh cũng xem như chín phần chết một phần sống, đối với rất nhiều
chuyện anh đã buông tha, có lẽ đoạn thù hận này, nên theo mẹ anh đã qua
đời mà trôi qua thôi ...”
“... Triết Dã, anh ấy và anh, thật sự đã buông tha rồi sao?”
Tường Vi có hơi kích động, cô không ngờ rằng Hắc Diêm Tước sẽ tới thăm Triết
Dã. Cô cho là anh vốn sẽ không quan tâm tới Triết Dã còn sống hay chết,
hoàn toàn không ngờ anh nguyện ý buông tha đoạn thù hận kia với Triết
Dã.
“Tường Vi, anh nghĩ anh ta đã thay đổi vì em, cảm ơn em đã
làm những điều này cho bọn anh, hôm nay tới đây, thật ra là để nói cho
em biết, anh đã mua xong vé máy bay trở lại Nhật Bản rồi, chưa tới một
tiếng nữa, anh sẽ bay.”
Trên mặt Triết Dã vẫn nở nụ cười nhàn
nhạt, cô vẫn nhớ hôm nọ khi nhắc tới Tước Triết Dã đã cực kỳ kích động.
Tường Vi rất khó tưởng tượng ra, rốt cuộc thì Tước đã nói những gì với
Triết Dã, làm cho hôm nay Triết Dã có thể tỏ ra thanh thản như vậy.
“Trở lại Nhật Bản? Vậy còn ‘Ny Thường’ thì xử lý như nào? Triết Dã, nếu anh
có bất cứ khó khăn gì thì cứ nói với em, em hiểu là tai nạn chập điện
lần trước có ảnh hưởng rất lớn tới ‘Ny Thường’, nhưng anh định cứ như
vậy mà từ bỏ sao?”
“Thật ra thỉ nếu nghĩ thoáng, trải quan kiếp
nạn sinh tử này, anh cũng không chấp nhất nữa, huống chi trở về chăm sóc thật tốt cho ba anh và Tây Tử là sứ mạng của anh, tiền danh như mây
bay, ‘Ny Thường’ coi như đã bị hủy bởi một tay anh, chỉ cần ba anh và
Tây Tử bình an, vậy là anh đã mãn nguyện rồi...”
Tường Vi lẳng
lặng nghe Triết Dã nói cũng hiểu ra, ánh mặt trời ấm áp vàng vọt chiếu
xuyên vào qua cánh cửa sổ thủy tinh, chiếu lên khuôn mặt đang sảng lãng
tươi cười của Triết Dã, đột nhiên cô cảm thấy, trong lòng dễ chịu đi,
dường như đã bị Triết Dã lan truyền, những bàng hoàng và áy náy ngày xưa chất chứa trong lòng, như băng giá đã chậm rãi bị cái ấm áp làm tan
chảy.
“Mỹ Nhi... anh định đưa cô ta theo cùng sao?” Cô nhớ tới
gương mặt âm u của Mỹ Nhi, thật ra thì cô vẫn luôn luôn thấy thông cảm
với tất cả mọi người phụ nữ yêu Tước, nếu như có thể tìm được một người
tốt như Triết Dã mà thành đôi, thì chưa hẳn đã là một chuyện không tốt!
“Mỹ Nhi? Ha ha, sao em lại nhớ tới cô ta? Bác sĩ chỉ nói cô ta bị thương
nhẹ, sau đó có nói chuyện với anh, biết anh không có ý định duy trì ‘Ny
Thường’, cô ta cũng không cưỡng cầu nữa, từ trước khi anh xuất viện đến
nay cũng chưa liên lạc lại với cô ta ...”
Triết Dã vẫn giữ nụ
cười ấm áp, thì ra buông tha là cảm giác thanh thản tới vậy, năm năm
qua, anh ta cứ cho là anh ta đã chẳng thể nào có những ngày không lo
không nghĩ như trước nữa, kiếp nạn này, đã cho anh ta thấy rõ nhiều
điều.
“.... Mỹ Nhi.... cô ta.... cũng đúng, dù sao cô ta cũng là người mẫu số một, thành quả nỗ lực mấy năm nay, sao có thể dễ dàng bỏ
đi.” Tường Vi gật đầu một cái, trong lòng mơ hồ trào dâng lo lắng, chẳng biết tại sao, cô cứ cảm thấy Mỹ Nhi có chỗ nào đó không bình thường,
nhưng lại không nói ra được, chỉ mong là Mỹ Nhi cũng sẽ giống như Triết
Dã, trải qua lần này là có thể buông tha.
Triết Dã cúi đầu nhìn
đồng hồ đeo trên tay, “Ừhm, thời gian không còn sớm nữa, anh nghe nói
hôm nay là đám cưới của hai người, anh còn mạo muội cuối rầy hai người
như vậy, thật sự là có chút không nên.”
“Ơ, anh cũng biết?” Tường Vi lần nữa ngạc nhiên. Triết Dã cũng biết hôm nay là hôn lễ của cô và Tước!
Triết Dã mỉm cười gật đầu một cái, “Anh ta có kể với anh, thậm chí có mời anh tham dự nữa, nhưng anh từ chối. Tường Vi, anh không dám chắc nhìn em đi lấy chồng anh có khóc hay không nữa, ha ha, hôm nay chỉ đơn giản là
muốn nói với em một lời cáo biệt ...”
Tường Vi hít hít cái mũi
chua xót, cả đời cô, e là phải cô phụ người con trai này rồi, có cảm
giác thương cảm nhàn nhạt, vẫn không nỡ để anh ta rời đi.
“Triết Dã, anh .... Em thật sự vô cùng cảm kích anh đối với em...”
Cô nghẹn ngào, sắp không nói được nữa.
“Suỵt! Hôm nay em phải làm cô dâu xinh đẹp hạnh phúc, anh thật lòng chúc phúc hai người.”
Triết Dã vươn tay phải ra, chân thành nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Tường
Vi, lòng bàn tay truyền tới độ ấm, làm ấm áp Tường Vi bị lạnh cả đêm.
“Cảm ơn anh, Triết Dã...”
Mặc dù cô không biết gả cho Tước có thể có hạnh phúc hay không, nhưng được
Triết Dã chúc phúc, đã làm cô cảm động hết mức rồi, có thể nói mối thù
nhiều năm không được giải kết khúc mắc trong lòng, hôm nay dưới ánh mặt
trời đã từ từ hóa thành hư không, đây không phải cũng là một niềm hạnh
phúc sao?
Cô không biết đáp án, chỉ có khóe mắt phiếm ánh lệ
trong suốt, yên lặng nhìn người con trai trung thực này, đột nhiên cảm
thấy những khúc mắc trong bao nhiêu năm nay là những bụi gai trên con
đường trưởng thành, đợi sau khi phát quang, phía sau chính là một trời
ánh dương...
“Ồ, xem ra chú rể không chịu được chạy tới bắt người rồi.”
Triết Dã mỉm cười ánh mắt liếc nhìn chiếc Bugatti Veyon thể thao cắt gió vừa
dừng ngoài cửa tiệm, một người đàn ông mặt vét trắng vội vàng sập cửa,
gương mặt dưới chiếc kính râm trầm lạnh giận dữ, cùng ánh mắt trong suốt của Triết Dã chạm vào nhau trong không trung ___