Tường Vi nhướn mày,
nhẹ giọng nói, nhìn đôi mắt bén nhọn của Hắc Diêm Tước, trong lòng có
hơi đau đau, anh cường thế và bá đạo, luôn luôn làm đau trái tim mềm yếu của cô.
“Không thích hợp?!”
Anh nguội lạnh khẽ quát,
giống như lời cô nói là vô cùng chống đối! Nắm chặt cổ tay bé nhỏ của
cô, một tay anh ôm cô vào trong ngực, không nói hai lời lôi cô ra ngoài, mặc dù anh biết rõ là cô đã to bụng đi lại bất tiện, mặc dù biết có lẽ
như vậy sẽ kéo đau cô___
Nhưng lời cô nói thật sự làm anh thấy đau lòng!
Anh giống như một con nhím, chỉ cần bị bên ngoài đâm bị thương là anh cũng sẽ làm đối phương bị thương ngay!
Đáng chết là vào ngay lúc này cô vẫn còn nói chuyện hoang đường - kết hôn cùng nhau là không thích hợp!
“Anh .... làm em đau đấy!”
Tường Vi nhỏ giọng hô, đây mới là anh, không phải sao? Vẫn luôn là Tước có
thể dễ dàng làm cô tổn thương, chỉ cần một chút không vâng lời anh, là
chắc chắn không thể thoát khỏi đau khổ!
Hắc Diêm Tước và Tường Vi tranh chấp đã thu hút không ít sự chú ý trong quán cà phê!
“Em cũng biết đau sao? Ngay trước đám cưới nói không, em cho rằng kết hôn
là bữa cơm gia đình à? Nói vâng thì vâng, nói không thì là không? Em coi Hắc Diêm Tước anh là cái gì?”
Anh tức không chịu được!
Anh chưa từng phải chịu đựng sự nhục nhã như vậy!
Lần đầu tiên, từ trước tới nay trong đời mình, anh bị người ta cự hôn!
“Là anh nói hôn nhân vốn đâu phải chuyện gì thần thánh! Tối hôm qua em rất
là muốn nói rõ ràng với anh, giữa chúng ta thật sự rất không thích hợp
tiến tới hôn nhân! Nếu là vì anh muốn cho bọn trẻ danh phận, em có thể
để cho bọn chúng vào hộ tịch của anh, dù sao ___ dù sao em đối với anh,
có hay không có danh phận vốn cũng đâu có quan trọng!”
Tường Vi
cắn răng, đang khi Hắc Diêm Tước mạnh mẽ cưỡng ép, xoay người đẩy cửa
quán cà phê, ngay sau đó, anh bế bổng cô lên, hoàn toàn chủ động ___
“Không quan trọng? Em là người mù à? Anh gặp quỷ rồi mới rỗi hơi làm bao nhiêu chuyện vì em!”
Anh cố nhịn cơn tức, ngẩng cao đầu gương mặt khí thế lẫm liệt, không chút
nào để ý tới những ánh mắt kỳ dị của người đi đường, không dám cúi đầu
nhìn người phụ nữ trong ngực một cái, sợ là nhìn cô rồi, anh sẽ không
nhịn được mà muốn bóp chết sự trẻ con của cô!
Cự hôn?
Đến giờ phút này, cô lại dám cự hôn với anh!
Hắc Diêm Tước anh không đủ tốt sao?
Hơn nữa còn là ba của hai đứa con cô, không phải năm năm trước cô nói yêu
anh sao? Vậy thì chết tiệt, cô còn có lý do gì mà cự tuyệt anh?
“Anh .... không phải là anh hận người nhà họ Thẩm sao? Anh cưới kẻ thù mình làm vợ...”
“Câm miệng! Anh nói rồi, những thù hận kia đã qua rồi! Anh có còn hận, là
hận tại sao giờ phút này em vẫn không chịu gả cho anh?”
“ ... Em nói rồi, nếu là vì cho bọn nhỏ danh phận, em đồng ý để chúng vào hộ tịch nhà anh ...”
“Người phụ nữ đáng chết, anh phải nói thêm mấy trăm lần nữa mới thay đổi được
đầu óc đáng chết kia của em hả? Kết hôn, không chỉ là cho bọn nhỏ danh
phận, còn là để cho em danh chính ngôn thuận cùng anh xây dựng một gia
đình ...”
“Em .... em không hiếm lạ gì tên tuổi anh ....”
“Cái gì cơ?! Em nhắc lại lần nữa xem nào!”
‘Cô không hiếm lạ’ gần như đốt cháy cực hạn nhẫn nại của anh! Như đã giáng một bạt tai vào tôn nghiêm phái nam vô hạn của anh!
“Thẩm Tường Vi! Em chắc chắn là em không hiếm lạ anh? Đáng chết em có giỏi thì lặp lại lần nữa xem!”
“Em ... em ...”
Tường Vi bị lời lẽ cứng rắn của Hắc Diêm Tước dọa cho mở to mắt, ấp a ấp úng
không dám lặp lại lần nữa, bởi vì không biết làm sao nên mặt hơi đỏ lên, lúc này mới nhìn thấy cảnh tượng anh bế ngang cô đi trên phố đã rước
lấy một số người vây quanh chỉ trỏ. Cô ngại quá mới vùi đầu vào lồng
ngực Hắc Diêm Tước, buồn bã rì rầm, “Thật là nhiều người ... Chúng ta có thể đi khỏi đây luôn bây giờ không ...”
“Em cũng biết ngại sao?”
Anh hừ lạnh một hơi bằng lỗ mũi, nhanh chóng bế cô vào trong chiếc xe thể thao cao cấp!
Lạnh lùng đóng sập cửa xe, thắt luôn dây an toàn, khóa chặt Tường Vi trên
ghế phụ lái, không đợi Tường Vi mở miệng, chiếc xe ‘vút’ một tiếng lập
tức biến mất trên đường lớn ...
Dọc đường, Tường Vi buồn bực
không lên tiếng, lén lút nhìn qua gương mặt nghiêng lạnh nhạt của Hắc
Diêm Tước, hình như là ... giận thật!
Ngón tay xiết chặt vì lo
lắng, thật ra thì cô cũng chẳng có cách nào, có lẽ là giấc mơ cô dệt nên từ khi còn nhỏ đã quá ngây thơ rồi , chưa bao giờ nghĩ là sẽ có ngày
chân chính kết hôn với Tước! Vậy mà tới khi thật sự phải làm đám cưới
với anh, cô lại hèn nhát, cô chỉ muốn được anh yêu, là thứ tình yêu độc
nhất vô nhị chỉ dành cho mình, là lời cam kết cả đời .... Nhưng nếu như
nói ra, nhất định sẽ bị anh xì mũi coi thường ngay, ngay cả hôn nhân, cô xem nó thần thánh như vậy, nhưng anh chỉ một vẻ không quan trọng, không phải sao?
Tâm thần thấp thỏm, con đường phía trước mờ mịt, cô
biết ngay giờ phút này anh rất tức giận, cực kỳ tức giận, nhưng cô không dám chọc giận anh ... Hôm nay cô có thể hóa giải hết mọi hiềm khích lúc trước với Triết Dã, cô rất bất ngờ, chống đỡ mấy năm qua, cô mới hiểu
rằng, thật ra khoan dung và thả lỏng không phải là một chuyện dễ dàng,
nhưng Triết Dã làm được, còn Tước ...
“Cái đó ... Lúc trước anh từng đi thăm Triết Dã, thật sao?”
Tường Vi không thể làm gì khác là nói sang chuyện khác, e sợ mở lời, thật ra
là cô rất muốn biết rốt cuộc là anh đã nói những gì với Triết Dã, làm
cho bọn họ không tiếp tục chấp nhất với những thù hận đã qua nữa.
Hắc Diêm Tước nhướn mày liếc Tường Vi một cái, rồi đưa mắt trở lại, tiếp tục lái xe.
Anh thật chả muốn trả lời cô, trong lòng cô, thế mà chuyện của Triết Dã còn quan trọng hơn cả anh!
Nếu không, sao cô lại không thèm để ý tới hôn lễ, sáng sớm nhân lúc anh còn đang ngủ say, chẳng nói một tiếng chạy tới chỗ kia uống cà phê với
Triết Dã?
“Ách ... Triết Dã cũng là .... Hai người hòa hảo rồi
sao? Thật hả? Vậy ... lúc nào đó chúng ta hãy tới Nhật Bản thăm anh ấy
....”
Một lần nữa ánh mắt lạnh lẽo của Hắc Diêm Tước bắn tới,
Tường Vi vội vàng thu lại những lời đang định nói ngay, hốt hoảng tránh
ánh mắt bén nhọn của anh, như một đứa bé đã làm bậy.
Cô rất muốn tới tảo mộ mẹ Triết Dã, mặc dù năm năm trước có được gặp mặt một lần,
có lẽ phần nhiều, là vì người phụ nữ xinh đẹp ấy là mẹ Tước.
Cô thầm tiếc nuối trong lòng, có lúc có những việc, tại sao phải sau khi
người nào đó mất đi rồi, mới có thể giải quyết được? Ví như Triết Dã và
Tước, nếu như không phải vì mẹ họ đã ra đi, nếu như không phải Triết Dã
thiếu chút nữa mất mạng, thì sao đổi được sự hòa bìnhh hiện nay?
Chẳng trách nào người ta luôn nói, hòa bình,
có cái giá rất cao, mà cái giá cao này thường thường là sự hy sinh.
Vậy thì, lần trước tai nạn ở sự kiện khai trương ‘Ny Thường’, là ngoài ý muốn hay là có người cố ý?
Cô nghĩ ngợi mãi cảm thấy hơi mệt mỏi, gương mặt đẹp trai của Hắc Diêm
Tước vẫn lạnh lẽo như cũ, khí tức quá mức mạnh mẽ, trong lòng vẫn đang
canh cánh chuyện cô không hiếm lạ gì anh!
Khi Tường Vi đang là hoảng hốt, chiếc xe đi thẳng tới trước một tòa nhà to lớn mới ngừng lại.
Tường Vi không nghĩ tới, Tước lại đưa cô tới nơi làm thủ tục đăng ký kết hôn!
Từ ghế sau Tước lấy ra một túi giấy, sau đó đi tới bên kia xe, mở cửa, ôm luôn Tường Vi còn đang ngơ ngác ra ngoài ___
“Anh ... không phải định ...”
Tường Vi không biết tình huống của những người khác thì thế nào, cơ mà cô nghĩ chắc không có ai mất mặt hơn cô đâu nhỉ?
Cô bị Hắc Diêm Tước ôm chặt mang đi, mới vào cửa thì đã thấy có mấy đôi
đang là lén bàn tán bọn họ, nói có khi bọn họ phải chênh lệch tới năm
tuổi!
Năm tuổi? Ánh mắt kiểu gì vậy?!
Tường Vi bất đắc
dĩ thở dài, chỉ có thể trách người đàn ông này bảo dưỡng quá tốt, chênh
lệch 11 tuổi mà bị người ta đánh giá chỉ có năm tuổi!
“Ách ...
Tước, anh .... anh bình tĩnh chút, có thể thả em xuống được không? Không phải là anh định ... chúng ta cứ như này mà làm thủ tục chứ?”
Tường Vi vùi mặt vào trong ngực Hắc Diêm Tước, xấu hổ làm trái tim như con
nai nhỏ chạy lung tung, lần đầu tiên đối mặt với việc làm thủ tục kết
hôn, bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi.
“Thả em xuống? Em chắc là mình sẽ ngoan ngoãn theo anh đi vào ghi danh sao?”
Tước kéo khóe miệng, lạnh lùng thốt ra, như là đoán rằng Tường Vi sẽ dám làm vậy, không hề có ý định thả cô xuống, bế cô đi thẳng tới chỗ ghi danh.
Mặc dù ở khu vực ghi danh còn có một hàng dài mọi người xếp hàng, nhưng anh lại lướt qua bế Tường Vi đi thẳng tới trước mặt nhân viên công vụ, ném
cái túi giấy trong tay qua đó, sau đó bế Tường Vi cần thận từng li từng
tý đặt lên trên ghế, rồi ngồi xuống.
Nhân viên công vụ dường như cũng đã quen với các kiểu kết hôn kỳ kỳ quái quái như cặp đôi trước
mặt, cũng không thể trách, đợi sau khi Hắc Diêm Tước và Tường Vi đã ngồi xuống, nhân viên công vụ lấy chứng từ trong túi giấy ra, nét mặt vốn
đang trấn định đột nhiên dại ra, khó tin mà trợn to hai mắt ___
“Ách ... hai vị là cha con???”
Tường Vi căng thẳng trong lòng, thì ra là Tước đã mang cả sổ hộ khẩu của mình tới, xem ra đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
“Ba nuôi và con gái nuôi mà thôi! Cứ giữ quan hệ như cũ, sửa lại một cột là được.” Hắc Diêm Tước không nhịn được mà trả lời.
“Nhưng ....” Nhân viên công vụ đưa mắt nhìn tên anh, lại nhìn vẻ mặt lẫm liệt
của anh, nơm nớp lo sợ nói: “Tôi phải đi hỏi lại một chút.”
Nhân viên công vụ ôm đám chứng từ nhanh chóng đi vào căn phòng sát vách.
Mặt Tường Vi đỏ như một quả hồng!
Thật là mất mặt muốn chết!
“Nào có ai giống như anh không! Ít nhất ... ít nhất ... cũng phải gỡ bỏ quan hệ cũ đã ... chứ ....”
Ba nuôi lên thẳng chồng? Khó trách người ta sẽ chuyện bé xé ra to, sao anh không gỡ bỏ quan hệ ba nuôi trước đã, sau đó đợi vài ngày rồi đi đăng
ký? Có cần phải làm cho người ta lúng túng như này không?
“Dù sao cũng là thay đổi quan hệ, cũng vậy cả thôi.”
Anh cợt nhả chau mày, liếc Tường Vi một cái, “Bây giờ em có hối hận cũng không kịp nữa rồi!”
“... Em ... là em sợ anh hối hận!” Tường Vi thốt ra.
Cô vẫn sợ, anh cho cô hy vọng rồi, sau đó lại chính tay anh tới hủy diệt!
Tựa như chuyện cô luôn hy vọng anh sẽ coi hôn nhân thần thánh giống như
cô vậy, có điều xem ra trong mắt anh, có lẽ đây cũng chỉ là một chuyện
nhỏ hết sức bình thường thôi.
Một lát sau nhân viên công vụ đi ra, đưa cho anh một cái bảng, “Hai vị điền xong bảng này, rồi ký tên lên.”
Tước cầm cái bàng điền xong rất nhanh, chữ viết rồng bay phượng múa, hữu lực mạnh mẽ, giống như chính con người anh, mạnh mẽ bướng bỉnh.
Ngược lại Tường Vi đặt cái bảng lên đùi, cô nắm chặt cái bút trong tay, có
chút không xuống tay được, cuối cùng không nhịn được, cô vẫn hỏi lại:
“Anh .... xác định muốn em điền sao?”
Tay anh đang cầm bút hơi ngừng lại, không nói gì, tiếp tục sột soạt viết trên giấy.
“Em nói thật đấy, nếu vì để cho bọn nhỏ một danh phận, thật ra không cần thiết phải làm như vầy, còn có rất nhiều cách ....”
Anh chợt ngẩng đầu, lạnh lùng liếc xéo Tường Vi một cái: “Thẩm Tường Vi,
đừng có để cho anh phải nói nhiều hơn một lần, chuyện anh quyết thì
không có bất kỳ ai có thể thay đổi được! Lát nữa tốt nhất là em hãy làm
tốt mọi nghĩa vụ đàng hoàng cho anh!”
Nói xong anh nhanh chóng ký tên, lại đoạt lấy cái bảng của cô, giúp cô điền từng mục một.
Nghĩa vụ người vợ phải làm?
Tường Vi có hơi giật mình, khi hiểu hết hàm ý trong lời anh nói, mặt mũi nhanh chóng đỏ lên.
Làm xong tất cả thủ tục, Tường Vi gần như chỉ bị anh bức ký mỗi cái tên,
nhanh chóng chụp xong ảnh, không tới 10 phút, nhân viên công vụ liền
giao giấy chứng nhận cho hai người, nói rằng bọn họ đã có thể đi rồi.
Phía sau còn có rất nhiều người đang xếp hàng, tuyệt nhiên không có ái dám đứng ra phản đối Hắc Diêm Tước chen ngang.
Tường Vi mờ mịt nhận lấy tờ giấy cũng chẳng lấy làm tinh xảo quá nhìn xem một lượt, đây là kết hôn sao, có lẽ trong mắt Tước, thật sự là không đủ
thần thánh ...
Hắc Diêm Tước ôm Tường Vi vừa ra tới cửa, chỉ nghe thấy có người thét lên chói tai: “Anh ấy là Hắc Diêm Tước ư?!”
“Vừa khéo tôi có nhìn lén được tên của bọn họ, là anh ta!”
“Cưới con gái mình sao? Chuyện này, trừ anh ta ra chắc chẳng có ai khác làm được đâu nhỉ!”
“Có vẻ như cô gái đó không muốn lắm ....”
“Gì vậy, cô không thấy cái cô đó đã to bụng rồi sao?”