“Vi ....”
Anh rên khẽ, thân thể run lên, tiếng rên rỉ trẩm thấp phát ra từ sâu trong cổ họng, giống như một con thú rên rỉ.
Cô có biết cô hấp dẫn anh tới mức nào, mỗi một chỗ đều khiến anh yêu thích không thôi, mỗi một chút da thịt đều làm anh lưu luyến quên lối về ...
Vậy mà ___
“Ưhm...” Tường Vi thở khẽ một tiếng, vẫn mạnh mẽ mạo hiểm khuấy động cảm xúc của anh!
Anh hít một hơi thật sâu, khuôn mặt trổi lên từ chỗ trơn ướt giữa hai chân
cô, lưu luyến nâng đôi mắt thâm thúy đang vẩn đục lên, ngón tay lướt qua cái bụng hơi gồ lên của cô, vẽ theo đường cong nơi bụng .....
Mất thật nhiều hơi sức, anh mới có thể kéo lý trí gần như đã mất hẳn trở
lại, khẽ thở dài, thấp giọng nói: “... Thật là một tiểu yêu tinh giày vò người khác, chờ em sinh đứa bé này xong, anh sẽ đi buộc ga-rô (ngăn
sinh nở)!”
Tường Vi đang lúc mê ly thần hồn, nghe anh nói sẽ
buộc ga-rô (ngăn sinh nở) xong, đột nhiên giật mình tỉnh táo lại, kinh
ngạc nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của anh: “Anh....”
Anh nhướn mày, giữ chặt cái cằm mảnh khảnh xinh xắn của cô, khẽ cười tà một hơi,
“Nếu không, em mang thai chúng ta lại thêm 10 tháng kiêng cữ, anh chắc
sẽ phát điên lên mất!”
Lòng cô run lên, mở to đôi mắt ngập nước, không dám tin nhìn anh: “Anh ... không phải là có rất nhiều phụ nữ sao?”
Bàn tay anh căng thẳng, bỗng dưng anh đứng dậy, làm cho nước chảy ‘rào’ một cái, một tay bế xốc cô lên, ướt nhẹp ôm lấy eo cô, “Thật đúng là biết
sát phong cảnh, anh thích sạch sẽ không được à?”
Trong mắt có
một đốm lửa bốc lên, anh thật sự là bị cô làm cho tức chết mất, cô ngụ ý rằng thà là để cho anh đi tìm người phụ nữ khác phát tiết? Muốn thế
sao?
“...Em không phải ý đó ... Chỉ là ...”
Ngón tay nhỏ nhắn mềm mại bám trên bờ vai anh, mềm mại như có chứa ma lực khơi lên
dục vọng anh làm anh khó chịu. Nghĩ nghĩ, tò mò sao anh lại có thể biết
vì cô mà đi buộc ga-rô ngăn sinh nở?
“Aizzz ... em định hành hạ anh chết sao?”
Anh ôm cơ thể cô, bước mấy bước lớn tiến vào phòng ngủ, đặt Tường Vi lên
giường, rút lấy một cái khăn lông lớn, tỉ mỉ lau từng giọt nước trên
người cô, đôi mắt càng lúc càng vẩn đục, thanh kiếm phái nam bên dưới đã sớm dương cao ngang nhiên lõa lồ không che giấu trước mặt Tường Vi.
Thân hình kiện tráng, vùng hông cường tráng mạnh mẽ, vùng bụng kia nữa. Bộ
lông quăn xoắn rậm rì màu đen, cùng với thanh kiếm khí thế bóng loáng
kia, đang hưng phấn đón nhận tầm mắt Tường Vi, những giọt nước đang lấp
lánh trên làn da, một loại khí khái đế vương lồ lộ!
Tường Vi
ngại ngùng nhìn sang chỗ khác, khẽ vỗ gương mặt đang ngượng ngùng đỏ
lên, rất là kỳ quái .... Trước đây chỉ có cảm giác sợ hãi và đau lòng,
nhưng bây giờ khó có thể che giấu được cảm giác ngượng ngùng và cảm
động!
“Anh .... có thể tránh đi một chút không?” Cô quay mặt đi, có chút ngại.
Ánh mắt Tước nhìn ngắm thân hình ửng hồng quyến rũ của cô mà sáng lên, sảng lãng cười to: “Đã là mẹ bọn trẻ rồi, nhìn thấy anh mà vẫn xấu hổ như
vậy sao?” Anh vẫn luôn biết rõ, đùa bỡn con thỏ nhỏ này nhất định sẽ
mang lại khoái cảm cho anh, quá khứ có lẽ là phát tiết, còn nay, là vui
vẻ.
Cảm giác đôi môi mỏng hàm chứa nụ cười nồng đậm, anh đi tới bê bàn trang điểm, lấy máy sấy ra, săn sóc sấy tóc cho cô.
Máy sấy ro ro hoạt động, gió ấm áp thổi qua sau gáy Tường Vi, anh ngồi phía sau sẽ dịu dàng xới tung mái tóc ướt nhẹp, vừa động máy sấy, động tác
thản nhiên như đã quen.
Tường Vi
im lặng hưởng thụ, đây là lần thứ hai anh sấy tóc cho cô.
Anh có biết, ở thời cổ đại, một người đàn ông làm tóc cho một cô gái, có ý nghĩa như thế nào hay không?
Trong ngực không khỏi dâng lên một hồi cảm động, lẳng lặng cảm nhận lực độ nơi đầu ngón tay anh.
Ấn tượng sâu nhất là khi lần đầu tiên anh sấy tóc cho cô. Ấy là vào một
năm kia khi ở Singapore, cô vẫn còn nhớ năm đó anh phát tác chứng cuồng
bạo, là cô dùng cái tên Nhã Ca mới ngăn được cơn cuồng nộ của anh ....
Thời gian như nước chảy mây trôi, thoáng qua giữa những kẽ ngón tay rồi biến mất.
Những chuyện đó đều là trong quá khứ, cô và anh đã dần dần bình tĩnh và
trưởng thành hơn, nhớ lại đau khổ ngày trước, giọng nói cô êm ái cứ như
vậy thốt ra ___
“Anh có từng sấy tóc cho người phụ nữ nào khác nữa không?”
Sau khi nói rồi, cô mới hiểu ra rằng mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn, làm
sao mà câu hỏi này nghe cứ như là cô đang ghen vậy nhỉ? Rõ ràng không
phải ý này, nhưng chung quy lại thì mùi vị thay đổi rồi.
Anh
trầm thấp bật cười, vừa vuốt mái tóc dài mềm mại, ánh mắt bỗng dưng xa
xăm và u sầu, vừa khàn khàn thở dài mà trả lời: “Còn có ... Nhã Ca nữa.”
Trong lòng Tường Vi chợt căng thẳng, chẳng biết tại sao, nghe thấy hai chữ Nhã Ca từ miệng anh lại vô tình làm cho cô run rẩy.
Có thể làm cho anh ngay cả khi phát tác chứng cuồng bạo mà vẫn sâu sắc
nhớ tên, đối với anh mà nói, chắc hẳn người đó phải có một ý nghĩa đặc
biệt nhỉ? Trong lòng Tường Vi xẹt qua một hồi đắng chát, cổ họng hơi
nghẹn lại, nhưng không nói gì, chỉ im lặng nghe tiếng máy sấy ro ro bên
tai, chờ đợi câu tiếp theo của anh.
Nhưng mà ... đợi được, chỉ là một hồi im lặng thật dài.
Tước nói hết câu đó, không nói gì nữa, con ngươi màu mực quyến luyến ngưng
nhìn mái tóc thật dài trong tay, mái tóc óng ả, khẽ cười yếu ớt, đây là
màu sắc anh mãi yêu, người phụ nữ của anh bất kể là ở khía cạnh nào cũng làm cho anh yêu thật sâu đậm, bao gồm cản hơn nghìn sợi tóc này.
Tường Vi cho là Tước sẽ nói tiếp, nhưng đợi mãi, cũng chỉ thấy anh im lặng,
trong lòng bộc phát nỗi khó chịu. Chẳng lẽ cái tên Nhã Ca này, ở trong
lòng anh là bất khả xâm phạm tới vậy sao?
Không tin tưởng phụ nữ như vậy, thống hận nhà họ Thẩm như vậy, đơn phương dành cho Nhã Ca, cũng khác biệt tới vậy.
Anh có biết việc anh đã sấy tóc cho Nhã Ca có ý nghĩa gì không? Tựa như giờ phút này anh đang sấy tóc cho cô vậy.
Nhã Ca ... Nhã Ca ...
Nơi đáy lòng Tường Vi nhẩm đi nhẩm lại cái tên này, giấy lên tầng tầng gợn sóng.
Cô khép hờ mắt, sắc mặt dần tái đi, ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn vầng trăng
sáng tỏ bên ngoài, bầu trời đêm màu xanh đậm, một vài ngôi sao ít ỏi trở nên mơ hồ, cô không biết, trong đôi mắt kia giấy lên tấng sương mù làm
quấy nhiễu tầm mắt cô, nhưng cô an tĩnh như một đứa trẻ, mặc kệ cho anh
vuốt ve tóc cô ....