Uyển chuyển thở dài, cô ngẫm lại cảnh trong mơ vừa rồi, mẹ cô thật sự cùng với Diệu Tư hạnh phúc trên thiên đường sao?
Còn người đàn ông giờ phút này đang nắm chặt tay cô, đẹp mắt như trăng
sáng, Tước .... Anh thật sự thuộc về cô sao? Hoàn toàn thuộc về cô?
Cô không biết có phải hay không, có lẽ cô chỉ là một khách qua đường trong số đông đảo những phụ nữ của anh, bổ khuyết vào chỗ tịch mịch trống
trải của anh, cũng chỉ giống như người cô kia, giống như Tư Kỳ, giống
như Tả Đằng Tây Tử, hay như Mỹ Nhi và rất nhiều phụ nữ khác nữa ...
Nhưng, cô và anh đã lập gia đình với nhau đúng không?
Ở giữa đoạn tình ái này, cô được hoàn hoàn chỉnh chỉnh danh chính ngôn
thuận chiếm lấy anh, cũng đủ rồi chứ nhỉ? Về phần những thứ khác, cô
không muốn nghĩ nữa, không so đo nữa, bề ngoài nhìn vào, cũng thấy là
hạnh phúc, không phải sao?
Nhìn đồng hồ, mới 7 giờ sáng, tiếc
nuối ngọt ngào cô tự cho phép mình thêm một lát nữa, lần nữa nhắm mắt
lại, tìm tới khuỷu tay ấm áp của anh, mỉm cười ngủ thiếp đi rất nhanh...
Trong lúc mơ màng, Tường Vi cảm thấy mình rúc vào một vòng tay
mạnh mẽ, rất là ấm áp chắc chắn, làm cô chìm đắm vào đó từ lúc nào không biết, bản thân muốn tham luyến nhiều hơn một lát, không muốn tỉnh lại.
Không biết qua bao lâu, cảm thấy được ôm vào trong ngực, sự ấm áp vẫn luôn
quanh quẩn bên tai cô, làm cô cực kỳ yên ổn ngủ một giấc ngon lành, ngon tới mức chẳng có giấc mơ nào tới quấy nhiễu nữa.
Sâu kín tỉnh lại từ trong mộng, cô mở đôi mắt sáng ngời ra, ngập nước sáng ngời động lòng người, vừa đưa mắt lên đã nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Tước
___
Anh và Diệu Tư thật sự có chút tương tự, chỉ là vẻ tuấn mỹ
của anh so với Diệu Tư như ánh mặt trời, thì tối tăm và áp đảo lòng
người hơn, giống như ánh lửa kinh người trong bóng tối, dễ dàng câu mất
hồn phách người ta.
Anh đã bắt mất hồn phách cô như vậy, Tường Vi khẽ cười, khó có được tâm trạng tốt như vậy.
“Tỉnh rồi hả?”
Giọng nói trầm thấp hùng hậu của Tước lại gần bên tai cô, tà ác khẽ cắn nhẹ vành tai cô, cợt nhả trêu đùa.
Tường Vi bị hơi thở ấm áp của anh làm cho ngứa ngáy, khẽ cười tránh thế tiến
công của anh, trong một chớp mắt, cô đột nhiên kêu lên ___
“Ối!”
Cô bỗng dưng che miệng, kinh hãi nhìn phía trước không xa có một đôi nam nữ khác cũng đang cọ sát nhau.
Nín thở, khẩn trương nhìn tình huống chung quanh một lượt ....
Trời ạ!
Đừng bảo với cô là lúc này cô đang trên máy bay nhé!
Nếu không nhìn thấy ngoài cửa sổ một mảnh quang đãng, cùng với số ít hành
khách vành tai tóc mai chạm nhau trong buồng máy hạng sang ...
Tường Vi đột ngột quay đầu lại không dám tin nhìn chằm chằm Hắc Diêm Tước, “Anh ...”
Còn chưa nói xong, lập tức bị tiếng cười sảng lãng của Hắc Diêm Tước đoạt
mất quyền lên tiếng, “E hèm, có hài lòng với ngạc nhiên này không?”
“Ngạc nhiên?” Tường Vi chu mỏ, “Kinh sợ thì có!”
Thế mà anh lại dám nhân lúc cô ngủ, đưa cả người và chăn lên máy bay! Hơn
nữa còn làm cho cô không có hình tượng như vậy ở trước mặt mọi người ... Ôi, sớm biết thì sẽ không tham lam ấm áp của anh không chịu tỉnh lại,
sớm biết người này vẫn dự mưu như này thì cô đã ngăn anh lại!
“Ha ha! Nhìn em kìa, thật là đáng yêu chết mất!”
Anh cười lớn một tiếng, hoàn toàn không thèm để tâm những hành khách khác
trong khoang hạng nhất đứa tới những ánh mắt tò mò, cùi đầu hôn lên cái
miệng
nhỏ xinh khẽ nhếch thành hình chữ O của cô.
Tường Vi như
đã bị nuốt, không kịp phản kháng đã bị luân hãm vào trong nhiệt tình mà
anh đang đòi lấy, rơi vào một khoảng ẩm ướt mơ hồ.
Hôm nay anh
càng thêm dịu dàng nhã nhặn hơn hôm qua, nụ hôn này càng sâu hơn, trêu
trọc hơn, nhất là môi lưỡi linh hoạt kia, cứ như có ma lực vô hạn, làm
cô từng trận thở gấp.
Nhớ lại đêm qua anh ở dải đất yếu ớt của
cô ... Tường Vi xấu hổ tới mức muốn hỏng mất, thân thể nhanh chóng bị
phương thức của anh thần phục, khát vọng, rên rỉ, vui sướng, thậm chí
một lòng mong đợi lần nữa hưởng thụ nhu cầu của anh. Lễ rửa tội tình yêu ...
Sau một hồi dây dưa triền miên lâu dài, hai người hôn tới
gần như si mê, ánh sáng rạng rỡ xuyên vào cửa sổ máy bay, không có chỗ
ẩn nấp.
Thật vất vả, Tước mới dùng sức thu mình lại, hô hấp thô
trọng, đôi mắt đen thâm thúy thu hết vẻ mặt hoảng hốt, tư thái quyến rũ
và hơi thở gấp gáp của Tường Vi vào trong mắt.
Đáng chết, càng
lúc anh càng không sao khống chế được mình, ngay cả một ánh mắt lơ đãng
lưu chuyển của cô, đối với anh cũng là một loại hành hạ cực hạn! Phản
ứng sinh lý sục sôi như thế, thậm chí tình yêu không lý trí bắt đầu lan
tràn. ... Trời đánh, anh thề, đợi cô sinh xong đứa bé, anh nhất định sẽ
yêu cô luôn 10 ngày 8 đêm, không cho cô xuống giường!
“... Ưhm,
anh cái tên này, tại sao mỗi lần định làm gì anh đều không thèm bàn bạc
trước với em hả? Không thì cũng phải thông báo trước một tiếng chứ?”
Tường Vi tức giận lau chùi bờ môi đã bị hôn sưng lên, hận mình quá bị anh mê
hoặc quá dễ dàng, lại dễ dàng chìm đắm trong ôm hôn của anh như vậy,
Thẩm Tường Vi ơi, mày có khí tiết một chút có được không vậy? Tuyệt đối
không được để bị sắc dục che mờ lý trí!
Với lại anh đã ba bốn lần tự chủ trương, kể cả đám cưới, cô vĩnh viễn là người được biết cuối cùng!
Cô ghét cảm giác không được tôn trọng như vậy, anh khư khư cố chấp làm cô thấy rất tức giận!
“Anh cứ tưởng là em sẽ thích anh tự sắp xếp! Dù sao không phải phụ nữ các em thích những điều như này sao? Với lại em ngủ rất ngon, phụ nữ có thai
ngủ nhiều cũng tốt cho đứa bé, anh không nên đánh thức em dậy đúng
không?”
Anh kiêu ngạo nhướn mày, thu hồi khóe miệng đang cong lên, vẻ mặt thành thật lần nữa đắp lại cái chăn đã trượt xuống cho cô.
Tường Vi bất đắc dĩ thở dài, nhìn vào mắt anh, “Lúc nào thì anh mới học được cách tôn trọng em đây?”
“Tôn trọng? Aizz, không phải là em đang nói đùa đấy chứ? Mấy ngày này, tất
cả những gì anh làm cho em đâu chỉ có là sự tôn trọng, mà là thật sự
nâng em trong lòng bàn tay! Với lại chuyến đi Paris này không phải là
đúng ý em hay sao? Một năm ấy đưa em đi Paris không phải là em đã chơi
rất vui sao?”