– – – Nhật ký Sắc Vi (3) – – – –
Thì ra sau khi say rượu, là ngay cả chân cũng không đứng vững.
Đêm hôm đó, theo như lời chị Bình, mình là bị đưa ra ngoài, sắc mặt Hắc tiên sinh rất khó nhìn, mình nghĩ là do mình không biết uống rượu, đã chọc giận tiên sinh.
Hắc tiên sinh..........
Thì ra hắn cao lớn như vậy, làm cho mình có cảm giác kỳ lạ hít thở không thông, tim nảy thình thịch vẫn chưa bình phục lại được, “ông lão” -Hắc tiên sinh đã thu dưỡng trong tưởng tượng của mình, lại biến thành người đàn ông cô cô gọi là "Tước".
Nhưng mà, mình lại có thể đi học rồi, ba năm qua, chưa bao giờ mình vui vẻ như lúc này!
Tận sâu trong đáy lòng, mình lại một lần nữa cảm tạ Hắc tiên sinh, chú ấy thật sự là ân nhân trong cuộc đời mình.
– – – – – – – – – – – –
Chuyển tới trường quý tộc Simpson đã một năm rồi, Tường Vi đã mười bốn tuổi nhưng vẫn là yên lặng mà co rụt tại xó xỉnh, không gây chú ý ánh mắt của người ngoài.
Sau đêm đó Hắc tiên sinh đồng ý cho cô về sau tiếp tục đi học, nhớ lại tất cả vào thời điểm đó, cô trở lại Tường Vi Viên, ban ngày để người tái xế lái xe đưa đi học, sau khi tan học lại trở về chăm sóc Tường Vi Viên, nhưng mà, Hắc tiên sinh giống như côn việc bề bộn, từ hôm đó về sau, cô cũng không có gặp hắn.
“Tiểu thư Tường Vi, cháu về rồi à? Mấy ngày nữa cháu gái của thím Hắc ở quê muốn đến, cháu tranh thủ thời gian giúp đỡ quét dọn một chút.” Lực Minh bên trong Tường Vi Viên đi ra, cầm theo một rổ bồ đào lớn, đầu đầy mồ hôi nói với Sắc Vi vừa mới tan học trở về.
Từ sau khi Hắc quản gia chết, mấy năm qua, đám người hầu tuy ngoài mặt còn gọi cô là Tường Vi tiểu thư, vốn lấy thái độ của tiên sinh đối với
cô lạnh nhạt, lại thêm cô gián tiếp hại chết Hắc quản gia, bởi vậy họ đối với cô giống như sai bảo, trong lòng luôn chán ghét con bé tóc dài che mặt, ngay cả dung mạo cũng không nhìn thấy rõ.
Tường Vi dịu ngoan gật đầu, mỗi lần nhìn thấy chú Lực Minh, khóe môi cô không tự chủ được cong lên, chú Lực Minh là người duy nhất đối xử tốt với cô: “Cháu gái thím Hắc đến đây sao?”
“Đúng vậy, bây giờ chú đang rất bận bịu, cháu mau đi đến đấy quét dọn đi, cháu mau tới đó giúp đỡ họ quét dọn đi, gian phòng kia ở ngay dưới phòng của thím Hắc.”
“Vâng, chú Lực Minh, cháu đi ngay đây.” Dứt lời, Sắc Vi trở lại nhà gỗ nhỏ của cô, buông cặp sách về phía sau, cầm theo dụng cụ quét dọn, nhanh chóng đi về hướng lầu số năm của nhà họ Hắc.
Mấy năm qua, cô không có thăm dò địa hình nhà họ Hắc, thật sự to đến mức làm cho người ta líu lưỡi(không nói nên lời), hơn nữa nhà họ Hắc lại có nhiều cấm đoán, rất nhiều nơi không thể tự tiện đi vào.
Chú Lực Minh từng nói, phía sau núi của nhà họ Hắc còn có nông trường, Tường Vi Viên mà bọn họ quản lí dù to như vậy cũng chỉ gần bằng một góc của nhà họ Hắc, người hầu ở đây có hơn một ngàn người, thậm chí nhiều khi, những người hầu đó còn lẫn vào nhau không biết ai với ai.
Tường Vi an phận sống vui vẻ, cô có được sự cho phép đặc biệt của Hắc tiên sinh, có tư cách được đi học, đã là có phúc phận lắm rồi. Do đó, cô đem vị trí của mình phóng xuống rất thấp, cô không phải tiêu thư như trong miệng bọn họ.
Tường Vi ngẩng đầu nhìn bầu trời bắt đầu tối, bước chân càng bước nhanh hơn.