Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Tiết Lộ Ánh Mắt (1)


trước sau

"Tiên sinh, Tường Vi nóng sốt rồi."

Bác Ân nặng nề nói, âm thanh vang lên trong phòng ngủ.

Nơi này, là nơi riêng tư của tiên sinh, nếu như không có ân chuẩn đặc biệt, bất luận người nào cũng không được tiến vào.

Mà lần này, nguyên nhân bác Ân bị gọi đến đây, là vì Tường Vi!

"Chữa khỏi cho tôi!"

Hắc Diêm Tước ngồi ở trên ghế sô pha, sắc mặt có chút nặng nề, ngậm lấy điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.

Không nhịn được mà thở dài một tiếng, bác Ân nhún nhường gật đầu một cái với Hắc Diêm Tước,"Được, nhưng tiên sinh, thân thể Tường Vi rất yếu, một năm qua, vết thương lớn nhỏ trên người Tường Vi vẫn còn, và không ngừng tăng"

"Im miệng!"

Hắc Diêm tước quát một tiếng, bác Ân lập tức không dám lên tiếng, từ trong hòm thuốc rút ra một ống chích, đem thuốc hạ sốt rót vào, sau đó, lặng lẽ tiêm cho Tường Vi.

Giờ phút này, Tường Vi đang bất tỉnh nằm ở trên chiếc giường lớn màu đen của tiên sinh, dung nhan xinh đẹp bởi vì màu đen mà được tôn lên, càng có vẻ tái nhợt, mảnh mai! Gương mặt này của Tường Vi, bác Ân đã xem qua, vô luận là xinh đẹp hoặc là xấu xí, cô đều là đứa bé thiện lương, yếu ớt, làm người khác nhịn không được mà thương yêu.

Bất đắc dĩ, cô trêu chọc tiên sinh, dung nhan này, quá xinh đẹp, quá kiều diễm, không cẩn thận liền rước họa vào thân.

"Tôi biết rõ ông định nói cái gì, nhưng đây là chuyện của tôi và cô ta, bác Ân, tôi khuyên ông đừng lo lắng, ông quản không nổi đâu! Làm xong nhiệm vụ của ông là được!"

Giọng nói lạnh lẽo, ở sau lưng bác Ân vang lên, hai mắt ưng hiện lên tia cảnh cáo.

"Vâng, là tôi nhiều chuyện, xin tiên sinh tha thứ."
Bác Ân cung kính đáp lại, ở nhà họ Hắc, vĩnh viễn không có người nào dám cãi lời ý của tiên sinh, ở chỗ này, hắn chính là trời, hắn chính là vua!

"Tiêm xong thì ra ngoài." Hắc Diêm Tước lạnh lùng mở miệng.

"Dạ, tiên sinh."

Bác Ân tiêm thuốc cho Tường Vi xong, kê mấy liều thuốc, còn có mảnh giấy ghi liều lượng sử dụng, thu thập xong hòm thuốc, rồi ra khỏi phòng.

Nhất thời, gian phòng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, thậm chí không nghe được hơi thở nào.

Hắc Diêm Tước dạo bước tới trên ban công, bây giờ đêm đã khuya.

Trên ngón tay của hắn, đang kẹp thuốc lá, đã đốt xong một nửa, khói thuốc lá lượn lờ trước tầm mắt của hắn, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, những ngôi sao kia như từng viên kim cương bắn ánh sáng ra bốn phía, vây quanh trong không gian đêm, mỹ lệ, tiêu dao, tự tại.

Giờ khắc này, tâm tình của hắn khó khăn lắm mới yên tĩnh không gợn sóng.

Chợt, bên trong phòng vang lên tiếng nỉ non……..

"Mẹ…….ô ô……mẹ"

"Đừng bỏ con….đừng"

Hắn đột nhiên quay đầu lại, bước nhanh về phòng, ngồi xuống ở bên giường.

Tường Vi lúc này, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nước mắt tuôn như mưa, đôi mắt vẫn đóng chặt, cánh môi tái nhợt không ngừng mê sảng .

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện