Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Lời Thề Chinh Phục (2)


trước sau

Hắn cắn răng, đè lại cổ tay mảnh khảnh của cô, đem cô nâng lên, nước mắt kia dính vào tóc, dính thật chặt vào khuôn mặt của cô, đôi môi tái nhợt.

Toàn thân cao thấp, không có chỗ nào là không bị thương , hắn muốn cô thề, hắn không cưới, cô cũng không lấy……

Lời thề này, nghe kinh hãi cỡ nào, hắn muốn cắt đứt hạnh phúc suốt đời của cô, nhưng, cô không có đường sống!

Vậy mà, cô quên hỏi, nếu hắn cưới cô gái khác, cô có gả cho hắn làm vợ lẻ của hắn không?

Hắn không cho cô cơ hội thở dốc, lại gần mặt của cô, hơi thở nóng bỏng phun lên mặt nàng, nói tiếp:

"Thứ hai, cam kết không bao giờ phản bội tôi, cam kết không bao giờ thoát khỏi tôi!"

"Ưm….."

Tường Vi khổ sở như sắp chết, hơi thở của hắn phả vào mặt cô làm cô vô ý thức cắn môi, cô không có đường lui…….

"Nói!" Hắn hung hăng hôn môi Tường Vi, làm cho môi cô có một vết rách, chảy ra máu!

Máu chảy vào đôi môi, mặn chát, thật đau!

"Tôi cam kết không bao giờ phản bội tiên sinh, không bao giờ thoát khỏi tiên sinh"

Chính cô cũng bị chính mình làm cho kinh ngạc, thật không ngờ cô có thể kiên nhẫn nói hết lời thề này, nhưng ngực tê liệt, đau đớn, hắn làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, có thể bức cô đến mức này? Thậm chí là cắt đứt hạnh phúc đời cô?

"Thứ ba, vĩnh viễn chỉ phục tùng một mình tôi! Nếu tôi không chê, đời đời kiếp kiếp phải ở bên tôi, vĩnh viễn!"

Trong mắt hắn thoáng qua một tia sáng, hắn muốn cô đời đời kiếp kiếp làm nô bộc của hắn, thấp hèn mà phục vụ hắn!

Đời đời kiếp kiếp! Bốn chữ này, suýt nữa khiến nước mắt cô tuôn rơi! Cái hắn muốn không chỉ là cuộc đời của cô, mà là đời đời kiếp kiếp của cô!

Loại đau đớn này, cô làm sao có thể chịu đựng được? Lời thề này, cô dám tiếp tục thề không? Cô giật mình, nhìn gương mặt tàn bạo của hắn, đã khắc sâu vào xương tủy, máu và tâm trí cô từ bao giờ, hóa thành những giọt nước mắt im lặng chảy xuống.

"Thế nào, sợ?" Hắn híp mắt lại, tia sáng tàn nhẫn trong con ngươi như muốn tổn thương cô.

Cự long của hắn hung hăng ra vào, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười khinh thường!

"A……!!!!!"

Đau, giờ đây, cô chỉ còn cảm giác duy nhất này.

"Nói mau!" Cự long của hắn như, như muốn đâm thủng thân thể mềm mại của cô! Hắn không keo kiệt chút nào, không sợ người khác làm phiền, cho dù là lăng trì, cũng muốn róc xương lóc thịt cô!

Khóe môi có vết máu, Tường Vi thút thít, chịu đựng sự đau nhức mà hắn cho cô :"Vĩnh viễn chỉ phục thị một mình tiên sinh! Nếu tiên sinh không chê, đời đời kiếp kiếp phải ở bên tiên sinh, vĩnh viễn!"

Dường như cô nghe được âm thanh vỡ nát của lòng mình, tất cả hạnh phúc, ước mơ vì vậy lời thề này đều được mai táng, cô có cảm giác nước mắt của cô sắp cạn kiệt, trong cơ thể không có linh hồn, cô mở con ngươi trống rỗng, giống như là xác chết, mềm mại nằm trong tay hắn!

Đôi môi Hắc Diêm Tước câu lên,"Rất tốt, nhớ kỹ lời thề của cô, nếu không, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô đâu!"

Hắn bá đạo mà tuyên bố, tàn bạo mà hung tàn, hắn muốn cô phục tùng hắn hoàn toàn, trừ phi hắn không cần, nếu không cô đừng mơ chạy trốn!

Hắn nhìn chăm chú vào con mắt vô hồn của cô, trong lòng cả kinh, rất nhanh đã nhìn thấu ý nghĩ của cô!

Ngón tay thon dài, nâng lên cằm cô lên, âm thanh kia như bão táp sa mạc…….

“Đừng mơ tự sát, đừng quên, cô còn có một người cô ở trong tù, nếu cô tự sát, tôi sẽ
đem cô ta chôn cùng cô!"

Phẫn nộ từ trong cơ thể cô rút ra, tay hắn buông lỏng, làm cô ngã xuống đệm giường trong nháy mắt , sửa sang lại quần áo, hắn từ trên giường bước xuống, tiện tay kéo chăn bao phủ thân thể lõa lồ của cô, ngắm nhìn cô đang đờ đẫn, vậy mà, hắn âm trầm rời đi!

Ầm!

Tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang lên!

Cô cũng nhịn không được nữa, khóc rống lên!

Tiếng khóc kia, giống như tiếng rên rỉ của con thỏ nhỏ trong bầu trời đêm, giống như u hồn trong núi đồng

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

—— Nhật ký của Tường Vi——

Tiên sinh, để cho tôi lập ba lời thề………

Thứ nhất, hắn không cưới, tôi cũng không gả.

Thứ hai, cam kết không bao giờ phản bội hắn, cam kết không bao trốn thoát hắn.

Thứ ba, vĩnh viễn chỉ phục tùng một mình hắn! Nếu hắn không chê, đời đời kiếp kiếp phải ở bên hắn, vĩnh viễn!

Tôi sẽ nhớ kỹ ba lời thề này, như là báo ân hắn

Đau đớn, dần dần cho tôi hiểu, hắn căm hận tôi, cái loại hận ý này ăn sâu vào trong xương tủy, làm cho tôi hoảng sợ!

Phản bội, tôi thấy được từ ngữ này trong mắt hắn, hắn rất ghét cảm giác bị phản bội, mặc dù tôi không biết mình đã làm sai cái gì.

Nhưng trong đáy lòng, có một âm thanh nói cho tôi biết, làm thế nào tôi mới được giải thoát?

Có lẽ, là cái chết!

Như vậy, chờ cô của tôi trở về, tôi có thể đi……!!!!!

—— Nhật ký của Tường Vi——

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Hai ngày sau đó, thịnh thế quốc tế

"Thật xin lỗi, cô không thể vào, trừ khi là có giấy mời hoặc là được hẹn trước."

Tường Vi vừa đến thịnh thế quốc tế, thân thể còn chưa khỏe hẳn, liền nôn nóng chạy đến đây tìm Dick, ai ngờ lại bị bảo vệ ngăn cản!

Người bảo vệ chưa từng gặp cô gái có gương mặt bị mái tóc che khuất, nên ngăn cản không cho cô vào.

"Nhưng mà tôi có chuyện muốn tìm Dick tiên sinh, có thể thông báo một tiếng rồi cho tôi vào, được không?" Tường Vi vội vàng hỏi.

Buổi trình diễn của ‘ny thường’ đã kết thúc được mấy ngày rồi, huống chi thân phận của cô bây giờ là Tường Vi, không phải Mạn Đà La, người ta không biết cô cũng là chuyện bình thường .

"Thật xin lỗi, Dick tiên sinh rất bận, hơn nữa….." Người bảo vệ nhìn cô từ trên xuống dưới, mắt biểu lộ sự chán chường đối với Tường Vi, trong mắt còn có khinh bỉ,"Dick tiên sinh không giàu thì cũng quý, tôi khuyên cô nên về đi, đừng đến gây chuyện."

"Làm ơn, phiền anh thông báo một chút, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng tìm Dick tiên sinh!"

Cô rất vất vả từ trên giường bệnh đi xuống, đầu tiên là nghĩ tới Mai Linh, ngay cả thím Hắc cũng không Mai Linh ở đâu, có phải Mai Linh đã xảy ra chuyện gì rồi không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện