Editor: MarisMiu
"Năm đó, lúc anh đi tìm Trần Chí phát hiện thì ra ông ta chỉ là được người khác thuê, mà người thuê kia lại chính là chú hai."
Giọng nói của An Mặc Hàn vô cùng trầm thấp, An Dĩ Mạch đau lòng ôm lấy anh, cho anh ấm áp. An Mặc Hàn lắc đầu một cái, rồi nói ra chân tướng năm đó.
"..............."
Thì ra tất cả chuyện này đều do An Dữ Kình - chú của bọn bọn họ sắp đặt tính kế, hóa ra đã nhiều năm như thế, vậy mà ông ta đã tính kế nhiều năm như vậy.
Thật ra quốc tế Mặc Mạch vốn là do An Dữ Triết cùng với An Dữ Kình hai nguời hợp tác mà thành. An Dữ Kình nhỏ hơn An Dữ Triết bảy tuổi nên thời gian An Dữ Kình tham dự quốc tế Mặc Mạch tương đối ngắn, nhưng An Dữ Kình là cổ đông lớn thứ hai của quốc tế Mặc Mạch, cũng là phó tổng giám đốc của quốc tế Mặc Mạch.
Sau đó quốc tế Mặc Mạch phát triển càng ngày càng lớn, An Dữ Triết cũng càng ngày càng nổi danh, năng lực của ông mọi người đều biết đến, khi đó mọi người cũng chỉ biết đến An Dữ Triết, là tổng giám đốc của quốc tế Mặc Mạch.
An Dữ Kình không phục, ông ta không cam lòng bị An Dữ Triết đè ở phía dưới, rõ ràng ông ta cũng bỏ ra nhiều thứ vì quốc tế Mặc Mạch như vậy, nhưng mọi người lại chỉ thấy được cố gắng của An Dữ Triết, đẩy toàn bộ công lao lên trên người của An Dữ Triết, điều này làm sao ông có thể cam tâm đây?
"Chỉ vì muốn công ty, muốn danh tiếng, mà ông ta có thể nhẫn tâm hại ba mẹ như vậy sao?"
Sau khi An Dĩ Mạch nghe xong, cô rất tức giận với hành vi của An Dữ Kình. Tại sao ông ta có thể ích kỷ như thế, tại sao có thể hại ba mẹ như vậy. Cô còn nhớ rõ trước kia, An Dữ Kình rất dịu dàng, rất thương yêu bọn họ, có điều mỗi khi An Dữ Kình nhìn thấy mẹ, vẻ mặt đều hiện lên chút phức tạp.........
An Dĩ Mạch đột nhiên mở to hai mắt nhìn An Mặc Hàn, trong lòng bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ. An Mặc Hàn thấy vẻ mặt của cô thì bất đắc dĩ thở dài, xem ra Dĩ Mạch đã nghĩ ra rồi.
"Mặc Hàn...... Ông ta........."
An Dĩ Mạch không biết nên nói như thế nào, lông mày nhíu chặt lại với nhau, muốn loại bỏ ý nghĩ hoang đường trong lòng mình nhưng nhìn nét mặt của An Mặc Hàn lại khiến cô không thể không tin tưởng ý nghĩ của mình là chính xác, hóa ra lại là như vậy sao?
"Em đoán không sai, nếu chỉ vì một quốc tế Mặc Mạch ông ta sẽ không đến mức tàn nhẫn như vậy, điều quan trọng nhất chính là ông ta thích chị dâu của mình......"
Lúc An Mặc Hàn nói câu này, giọng nói vô cùng lạnh, lại giống như đang ẩn nhẫn gì đó. An Dĩ Mạch đột nhiên rơi vào trầm tư, bây giờ cô vẫn không thể tin được, nhưng suy nghĩ đến vẻ mặt khi An Dữ Kình nhìn mẹ năm đó, trước kia có thể cô không hiểu, nhưng bây giờ cô và An Mặc Hàn ở cùng nhau, cô không thể nào không hiểu ánh mắt ấy rồi.
Thì ra An Dữ Kình yêu Lãnh Hạ.
Một đêm này, An Mặc Hàn nói ra rất nhiều chuyện với An Dĩ Mạch. Mặc dù rất khó tiếp nhận, có điều cô không thể không tiếp nhận.
Cuối cùng hai nguời ôm nhau ngủ. An Mặc Hàn không ngủ, anh cứ nhìn vẻ mặt ngủ say của An Dĩ Mạch như vậy, thầm nghĩ rốt cuộc tất cả mọi thứ cũng đã nổi lên mặt nước, đã tới lúc phải giải quyết tất cả mọi thứ.
Mà ở một bên khác, sau khi An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch đi ra từ Phi Tinh Đới Nguyệt, Hàn Ngữ Yên và Lục Viêm liền trở về nhà của Lục Viêm. Lục Viêm không hỏi Hàn Ngữ Yên tại sao khi nhìn thấy người kia lại luống cuống sợ hãi như thế, diiieeen ddannn
leeee quyyyy dooon dọc theo đường đi Hàn Ngữ Yên đều ở trong trạng thái khẩn trương, mãi cho đến trở lại nhà của Lục Viêm, anh ta bảo cô ta ngồi vào trên ghế sa lon, bưng ly nước nóng cho cô ta uống. Sau khi cô ta uống xong mới thấy bớt sợ hãi.
"Tại sao ông ta trở lại chứ?"
Hàn Ngữ Yên tự lẩm bẩm, có điều Lục Viêm lại nghe được. Anh ta châm chọc nhếch môi, có điều Hàn Ngữ Yên không thấy.
"Ngữ Yên, người kia...... Em biết sao?"
Lục Viêm ngồi xuống bên cạnh cô ta, rất thân mật ôm cô ta. Hàn Ngữ Yên đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, chỉ chốc lát liền khôi phục lại vẻ mặt dịu dàng đáng yêu hàng ngày, sau đó gật đầu một cái, có điều trên mặt của cô ta đã không còn sự sợ hãi đó nữa.
"Anh cũng biết, em từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện. Người kia là viện trưởng của cô nhi viện chúng em."
Hàn Ngữ Yên không nói ra nguyên nhân tại sao mình lại sợ hãi như thế, mà chỉ nói ra thân phận của người kia.
"Hả? Thật sao?"
Lục Viêm không tiếp tục ép hỏi, Hàn Ngữ Yên thấy Lục Viêm không tiếp tục hỏi tiếp, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới cái người tên Trần Chí đó, đến bây giờ vẫn còn là nỗi ám ảnh trong lòng cô.
Bởi vì cô cũng là đứa bé của cô nhi viện Đồng Thoại, nhưng cô không may mắn như An Dĩ Mạch. Trong đám người bị Trần Chí khi dễ có cô, vốn cho là những chuyện này sẽ không có người biết, nhưng không nghĩ tới bây giờ Trần Chí lại xuất hiện. Hiện tại cô thật sự rất sợ chuyện năm đó sẽ có người biết, dù sao đây cũng là sỉ nhục cả đời của cô.
"Ừ, Lục Viêm, anh có thể giúp em một việc hay không?"
Trong lòng Hàn Ngữ Yên xoay chuyển liên hồi, cuối cùng nhìn thấy Lục Viêm giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, gắt gao nắm tay anh ta thật chặt.
"Ha ha, em cứ nói, nhất định anh sẽ giúp em."
Sau đó, Hàn Ngữ Yên nói gì đó bên tai Lục Viêm, Lục Viêm chỉ cười cười, sau đó gật đầu một cái, thân mật sờ lên mặt của Hàn Ngữ Yên, trong nháy mắt gương mặt Hàn Ngữ Yên thẹn thùng.
"Bảo bối, nếu như anh đồng ý với em...em định báo đáp anh thế nào đây?"
Giọng nói của Lục Viêm cực kỳ dịu dàng, song Hàn Ngữ Yên cũng không thấy được nụ cười châm chọc của anh ta. Sau đó ánh mắt anh ta nhìn về phía Hàn Ngữ Yên đã hiện lên chán ghét.
"Anh muốn cái gì, em đều đồng ý cả."
Hàn Ngữ Yên thẹn thùng, kết hợp với dung nhan thanh lệ của cô ta nhìn càng thêm có sức hấp dẫn.
"Nhưng anh còn nhớ, em bảo anh giúp em đối phó người gọi là Dư Huyên cũng đã nói qua điều kiện này rồi."
Lục Viêm cười cực kỳ tà mị. Lục Viêm như vậy khiến Hàn Ngữ Yên hơi sợ, có điều ở cùng với anh ta lâu như vậy, cuối cùng Hàn Ngữ Yên vẫn ổn định tâm tình của mình. Cô ta nhìn Lục Viêm, sau đó vẻ mặt trở nên vô cùng yêu mị, cuối cùng dùng đôi môi của mình áp lên môi anh ta.
Đôi mắt Lục Viêm khẽ cong nhưng không đẩy Hàn Ngữ Yên ra mà là càng thêm điên cuồng chiếm đoạt tất cả của cô ta. Sau một hồi chiến đấu điên cuồng, Hàn Ngữ Yên mệt mỏi vùi ở trong ngực Lục Viêm, đôi tay nhỏ bé không đàng hoàng vẽ vòng tròn trên ngực của anh ta.
"Viêm, chuyện Dư Huyên anh định làm gì?"
Hàn Ngữ Yên vừa nghĩ tới Dư Huyên liền có loại xúc động muốn xé nát cô ta. Người đàn bà kia ba lần bốn lượt chọc giận cô, hơn nữa, còn đoạt đi tất cả vinh quang vốn nên thuộc về cô.
"Yên tâm đi, Dư Huyên chỉ là một nhân vật phụ, anh đã cho người đi xử lý cô ta rồi."
Lục Viêm ôm Hàn Ngữ Yên, đốt một điếu thuốc, cười cười. Hàn Ngữ Yên nghe được Lục Viêm nói như vậy cũng cười cười, vô cùng mềm mại đáng yêu, đôi tay nhỏ bé càng không chút kiêng kỵ chạy trên người Lục Viêm. Ánh mắt Lục Viêm hơi trầm xuống, sau đó cười tà một tiếng, lại lần nữa đặt Hàn Ngữ Yên ở dưới thân.
Vào giờ phút này, trong lúc Lục Viêm và Hàn Ngữ Yên đang say sưa không biết gì, cửa phòng ngủ được nhẹ nhàng mở ra một kẽ hở nhỏ, người đứng ở cửa phòng ngủ không ai khác chính là Chiếm Nhan.
Cô nhìn tình huống trong phòng ngủ cũng không có phản ứng gì, chỉ là vẻ mặt vô cùng lạnh. Cô nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà của Lục Viêm, giống như cô đã nhẹ nhàng đi tới vậy. Sau khi đi ra khỏi nhà của Lục Viêm, nước mắt cô cố nén rốt cuộc cũng rơi xuống.
Cô run rẩy đi trên đường phố yên tĩnh, mặc cho nước mắt chảy xuống, trong đầu đều là những hình ảnh mà mình mới vừa nhìn thấy.
Vốn hôm nay cô muốn tới nói chuyện với Lục Viêm một chút, kể từ ngày đính hôn của Thượng Quan Hồng, Chiếm Nhan đã biết rõ Lục Viêm tiếp xúc với cô cũng chỉ vì thân phận của cô mà thôi, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, cô cho là anh ấy yêu cô, dù sao cô vẫn thương anh nhiều như thế.
Nhưng trong khoảng thời gian đó tới nay, Lục Viêm vẫn giống như trước rất dịu dàng đối với cô. Cuộc gọi của anh càng ngày càng nhiều, ba của cô không đồng ý bọn họ ở bên nhau, đôi lúc ánh mắt của anh vô tình lộ ra chán ghét. Trước kia cô không để ý lắm, nhưng từ ngày đó sau khi biết mục đích của anh ta, cô đã cẩn thận quan sát mọi động tác của anh ta. Quả nhiên, anh ta không thương cô, quả nhiên ba nói đúng. Lục Viêm ở chung với cô cũng chỉ vì cô là tiểu thư của tập đoàn Thước Quang.
Thật ra hôm nay cô vốn định buông tha Lục Viêm, sau đó nói chia tay, chỉ là không ngờ sẽ nhìn thấy tình huống như thế. Mặc dù đã quyết định chia tay với anh, nhưng nhìn thấy tình huống như thế, lòng của cô rất đau, rất khổ sở.
Cuối cùng, Chiếm Nhan ngồi vào trên ghế bên đường, cứ nhìn dòng người đi qua đi lại vội vã trong bóng đêm như vậy, không nói gì, nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng. Cô nghĩ, đây là lần cuối cùng, bọn họ không cần thiết phải gặp mặt nữa rồi.
Chiếm Nhan cứ cúi thấp đầu ngồi ở trên ghế dài như vậy, mặc cho nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Không biết đã trải qua bao lâu, cho đến khi một giọng nam vang lên ở bên cạnh, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Bởi vì hôm nay An Thần Hạo náo loạn với ba một phen, cảm thấy tâm tình không tốt liền bỏ ra ngoài, không ngờ khi đi tới đây lại gặp được một cô gái đang ngồi ở nơi này. Mặc dù không thấy được mặt, chỉ là nhìn từ bóng dáng của cô ấy sao lại thấy cô đơn quá. Không biết vì sao, anh lại bất giác thẳng bước đi tới đây, sau đó hỏi cái này người làm sao rồi.
Chiếm Nhan chỉ thoáng ngẩng đầu lên, cảm thấy một người đàn ông ngồi vào bên cạnh mình. Cô chỉ thấy được người đó mặc áo khoác, sau đó lại tiếp tục cúi đầu.
"Không cần phải để ý đến tôi, mau về nhà đi em trai nhỏ."
An Thần Hạo nghe được cô như vậy nói liền có chút kỳ quái. Ngay cả mặt anh cô cũng không thấy, làm sao lại gọi anh là em trai. Mặc dù không thấy được mặt của cô gái này, song nhìn bóng dáng tuổi cũng không lớn lắm đi.
"Thất tình rồi hả?"
Tâm tình không tốt vừa gây gổ với ba lập tức biến mất, bây giờ còn dư lại cũng chỉ còn sự hiếu kỳ với cô gái này.
Đã trễ thế này, một cô gái lại ngồi ven đường, anh rất tò mò, chỉ là nhìn bộ dáng của cô, anh liền nghĩ chắc chắn là thất tình, nếu không, như thế nào đã trễ thế này lại còn ngồi ở đây, hơn nữa, nhìn bóng dáng lại còn cô đơn như thế.
"Ừ, tôi thất tình."
Chiếm Nhan chu miệng, sau đó gật đầu một cái. An Thần Hạo không ngờ thế mà anh lại đoán đúng.
"Tôi có một biện pháp giải quyết, uống rượu thật say một lần, sau đó khi tỉnh lại cái gì nên quên đều sẽ quên hết."
An Thần Hạo vui mừng nói, anh nhớ khi bạn anh thất tình đều làm như vậy. Mặc dù anh không có cảm xúc sâu như thế, nhưng nhìn thấy tình trạng bạn bè của anh như vậy, anh nghĩ chắc là sẽ có ích thôi.
"Ha ha, em trai nhỏ, cậu tròn mười tám tuổi rồi sao? Người ta sẽ cho cậu vào quán bar à?"
Lần này rốt cuộc Chiếm Nhan cũng ngẩng đầu lên thấy được bộ dáng của An Thần Hạo. Thời điểm nhìn thấy bộ dáng của An Thần Hạo, cô thoáng kinh ngạc một chút, không ngờ người con trai này lại ưa nhìn như thế, đặc biệt là đôi mắt hoa đào kia, d i e n d a n l e q u y d o n hình như cô đã gặp qua ở nơi nào đó......... Đúng rồi, An Mặc Hàn, Mặc Hàn cũng có một đôi mắt như vậy.
Trong lúc Chiếm Nhan quan sát An Thần Hạo, An Thần Hạo cũng quan sát lại Chiếm Nhan. Khi nhìn thấy bộ dáng của Chiếm Nhan, anh cũng kinh ngạc một chút, có điều sau đó liền nghi ngờ, hình như đã gặp qua ở nơi nào đó, nhưng anh không tài nào nhớ nổi.
"Chúng ta có phải đã gặp qua ở nơi nào rồi không?"
"Chúng ta có phải đã gặp qua ở nơi nào rồi không?"
Hai nguời cùng lúc nói ra những lời này, sau đó liền sửng sốt, sau đó hai nguời cùng nhìn nhau, cuối cùng vẫn là An Thần Hạo mở miệng trước.
"Tôi tên là An Thần Hạo."
"Tôi tên là Chiếm Nhan."
Hai nguời cùng giới thiệu lẫn nhau với đối phương, nhưng vẫn không nghĩ ra đã gặp qua ở nơi nào. Cuối cùng bọn họ liền dứt khoát không nghĩ nữa, nói không chừng ngày nào đó đột nhiên sẽ nghĩ ra.
"Đi thôi, có duyên quen biết tôi mời cậu đi uống rượu, em trai, cậu chắc chắn cậu tròn mười tám tuổi rồi chứ?"
Chiếm Nhan lại nhìn An Thần Hạo vài vòng, nhìn kiểu gì cũng không giống dáng vẻ của người mười tám tuổi.
"Yên tâm đi, tôi khẳng định tôi tròn mười tám tuổi rồi, chỉ là không nên gọi tôi là
em trai, nhìn cô chắc chỉ lớn hơn tôi mấy tuổi, gọi tôi là Thần Hạo là được rồi, tôi có thể gọi cô là Nhan Nhan chứ?"
Nghe được An Thần Hạo gọi như thế, Chiếm Nhan sửng sốt một chút, sau đó không phản bác, coi như là chấp nhận. Không biết vì sao, khi nhìn thấy An Thần Hạo cô lại hoàn toàn quên mất chuyện ngày hôm nay, trong lòng vẫn còn nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự nhanh như vậy đã khép lại?
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Chiếm Nhan, An Thần Hạo hỏi: "Cô làm sao vậy, có gì nghĩ không ra, hãy nói cho tôi biết, nói không chừng tôi có thể giúp cô thì sao?"
An Thần Hạo nhìn dung nhan tuyệt mỹ của cô, càng nhìn càng vui vẻ, thầm nghĩ trừ chị Dĩ Mạch ra, anh vẫn chưa gặp được người con gái nào dễ nhìn như vậy? Chẳng lẽ đây chính là duyên phận trời định sao?
Chiếm Nhan không biết ý nghĩ trong lòng của An Thần Hạo, dĩ nhiên cô không nói ra thắc mắc của mình. Hai nguời rất nhanh liền đi tới một quán bar, sau đó Chiếm Nhan uống liền hai ly, không nhịn được kể chuyện của mình cho An Thần Hạo nghe.
Dĩ nhiên, Chiếm Nhan không nói người đàn ông kia là ai, có điều An Thần Hạo nghe liền biết Chiếm Nhan là thật tâm thích người đàn ông kia, cuối cùng lại bị người đàn ông kia lừa.
Chiếm Nhan giống như coi An Thần Hạo trở thành thùng rác, vẫn không ngừng nói chuyện của mình, tình cảm của mình, nói xong lại rơi lệ, cho đến khi say khướt gục lên trên người của An Thần Hạo.
An Thần Hạo nhìn Chiếm Nhan say bất tỉnh nhân sự nằm ở trong ngực anh, trong mắt lóe lên phức tạp, sau đó cầm lấy áo khoác của mình trùm lên trên người của cô, còn mình vẫn như cũ uống rượu.
Một đêm này cứ như trôi qua như vậy, nhưng không có ai biết sau đêm này, cuộc sống của rất nhiều người xoay chuyển, số phận của rất nhiều người cũng vì vậy mà phát sinh biến hóa.
Ngày hôm sau, khi An Dĩ Mạch tỉnh lại thì An Mặc Hàn vẫn chưa tỉnh, cô nhìn đồng hồ mới hơn sáu giờ, cô nhẹ nhàng đứng dậy muốn đi uống nước, nhưng khi cô đi xuống dưới lầu thấy cảnh tượng trong phòng khách liền hét to một tiếng, lập tức đánh thức mọi người trong An gia.
"A a a............"
"Dĩ Mạch..."
An Mặc Hàn là đầu tiên người đầu tiên tỉnh lại nghe được giọng hét của An Dĩ Mạch, sau đó đi nhanh xuống lầu thì thấy An Dĩ Mạch chỉ mặc áo ngủ, trong tay bưng một ly nước, la to về phía ghế sofa.
"Dĩ Mạch, sao thế?"
"Sao thế, sao thế? Tiểu thư......"
Dì Lan và chú Trương cũng đã tỉnh đi ra khỏi phòng, nhưng mà khi bọn họ đi tới phòng khách, cảnh tượng ở đó lộn xộn hết mức.
An Mặc Hàn đi tới bên người An Dĩ Mạch nhẹ nhàng an ủi cô, sau đó mới cau mày nhìn về phía ghế sofa.
Chỉ thấy tư thế của An Thần Hạo và Chiếm Nhan vô cùng bất nhã nằm ở trên ghế sofa nhà anh, may nhờ cái áo của An Thần Hạo đang đắp ở trên người của Chiếm Nhan, nếu không, đoán chừng với tư thế ngủ của Chiếm Nhan như vậy nhất định sẽ đi sạch.
Làm sao hai người đó lại xuất hiện ở nhà của anh? Hơn nữa, hình như hai người uống say như chết, Chiếm Nhan càng thêm thân mật nằm ở trên người của An Thần Hạo.
"Dì Lan, chú Trương, hai người đi nghỉ ngơi một chút đi, thời gian vẫn còn sớm, ở đây hai chúng con xử lý là được rồi."
Dì Lan và chú Trương gật đầu một cái, sau đó lại nhìn An Thần Hạo và Chiếm Nhan một cái cuối cùng mới trở về gian phòng của mình. Khi nghe An Dĩ Mạch vừa nhắc tới là An Thần Hạo và Chiếm Nhan, trong lòng của họ cũng buông xuống.
Bên này, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch không đánh thức bọn họ dậy mà quay về căn phòng đổi một bộ quần áo, hai nguời mới lần nữa xuất hiện trong phòng khách nhìn An Thần Hạo và Chiếm Nhan vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
"An Mặc Hàn, làm sao bây giờ?"
An Dĩ Mạch hỏi Mặc Hàn, An Mặc Hàn nhíu mày, sau đó đi lên trước dùng chân đá An Thần Hạo hai cái. An Dĩ Mạch thấy An Mặc Hàn hành động giống như một đứa bé, khóe miệng co giật mấy cái, thầm nghĩ làm sao An Mặc Hàn có thể dịu dàng được chứ, xem ra phải để cô ra tay mới được.
"Mặc Hàn, anh làm vậy sẽ làm đau Thần Hạo."
Bất đắc dĩ, rốt cuộc An Dĩ Mạch cũng kéo lại An Mặc Hàn, sau đó để anh ngồi trên ghế sofa, còn mình thì bước tới đánh thức An Thần Hạo.
"Thần Hạo? Tiểu Hạo......"
Rốt cuộc, dưới sự nỗ lực của An Dĩ Mạch, cuối cùng An Thần Hạo cũng từ từ tỉnh lại.
Vừa mới tỉnh lại cặp mắt còn vô cùng sương mù, đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt âm trầm của An Mặc Hàn và gương mặt tràn đầy nụ cười của An Dĩ Mạch.
"Ah...... anh, chị Dĩ Mạch...... Sao hai người lại ở phòng của em......"
Nghe An Thần Hạo nói, An Mặc Hàn có một loại kích động muốn đá cậu ra ngoài. Nếu không phải Dĩ Mạch can ngăn, anh đã sớm kêu người ném cậu ta ra ngoài.
"Nhìn rõ ràng một chút chính cậu đang ở nơi nào???"
Gương mặt của An Mặc Hàn càng ngày càng âm trầm. Nghe được lời nói của An Mặc Hàn, An Thần Hạo mới bắt đầu quan sát xung quanh, sau cùng mới nhìn ra là mình đang ở trong nhà của anh, song cảm giác lồng ngực mình có đồ vật gì đó đè ép, cậu cúi đầu nhìn.
"A......... Cô cô... Cô là ai........."
Thấy có một cô gái nằm đè ở trên người của mình, An Thần Hạo nhất thời thức tỉnh. Cậu không quan tâm Chiếm Nhan đang ngủ say, trực tiếp đứng lên, sau đó Chiếm Nhan cũng rất bất hạnh rớt xuống ghế sofa, nằm thẳng cẳng dưới đất.
"Ôi...... Cẩn thận......"
An Dĩ Mạch đang muốn bảo An Thần Hạo cẩn thận một chút, muốn nói cho cậu biết Chiếm Nhan còn ngủ, như vậy sẽ làm bị thương đến cô ấy, nhưng cô vẫn chậm một bước, bên này, Chiếm Nhan đã rơi xuống đất, sau đó cau mày, ưm một tiếng chậm rãi tỉnh lại.
An Dĩ Mạch cho An Thần Hạo một ánh mắt trách cứ, sau đó đi lên trước đỡ Chiếm Nhan dậy.
"Chị Nhan......"
Bên này, An Thần Hạo nhận được ánh mắt trách cứ của Dĩ Mạch, khắp khuôn mặt đều là vô tội, định nói gì đó mới phát hiện Chiếm Nhan đã tỉnh rồi.
"Ô ô..... Thật là đau..."
Chiếm Nhan mượn lực của An Dĩ Mạch đứng lên ngồi vào trên ghế sa lon, đôi tay xoa xoa cái trán, tạm thời còn chưa phân biệt được mình đang ở nơi nào.
Bên này, An Thần Hạo thấy bộ dạng Chiếm Nhan mới nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Tối ngày hôm qua anh và Chiếm Nhan cùng đi uống rượu, sau đó Nhan Nhan rất nhanh đã uống say, vẫn còn khóc nói cho anh về chuyện xưa của cô, cuối cùng mới say khướt ngủ thiếp đi, d.e.n.da.n.l.e.q.u.y.d.o.n sau đó anh uống thêm mấy ly, giữa lúc này hình như anh nhận được điện thoại của ba, ba bảo anh về nhà, sau đó anh cũng uống, liền dìu Chiếm Nhan trở về. Anh nhớ là về nhà, làm thế nào mà lại trở thành nhà của anh Mặc Hàn đây?
Về điểm này, kiểu gì An Thần Hạo cũng không nhớ nổi, chỉ là nhìn bộ dáng say rượu hiện tại của Chiếm Nhan, xem ra cái gì cô ấy cũng không biết.
"Chị Nhan, chị cảm thấy như thế nào rồi? Nào, uống miếng nước đi."
An Dĩ Mạch đỡ lấy Chiếm Nhan, sau đó đưa một ly nước ấm đút cho cô uống..., Chiếm Nhan uống vài ngụm, rốt cuộc từ từ có chút tỉnh táo, có điều vẫn không hoàn toàn tỉnh táo.
"Chị Nhan......"
"Ô ô, tôi buồn ngủ quá, tôi phải ngủ một lát."
Sau đó ở dưới ánh mắt bất đắc dĩ của ba người, Chiếm Nhan lại nằm thẳng cẳng lần nữa trên ghế sa lon ngủ thiếp đi.
"An Dĩ Mạch thấy dáng vẻ của cô, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, sau cùng vô giường lấy một cái chăn đắp lên cho Chiếm Nhan. Giải quyết xong chuyện của Chiếm Nhan, lúc này An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch mới nhìn về phía An Thần Hạo, ý muốn nói cho bọn họ biết là đã xảy ra chuyện gì?
"Tiểu Hạo, sao lại thế này?"
Sau đó, An Thần Hạo rất đàng hoàng nói ra chuyện tối ngày hôm qua. Nghe lời nói của An Thần Hạo, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn nhìn nhau, không nói gì.
"Chị Dĩ Mạch, em nghe chị mới vừa gọi cô ấy là chị Nhan, hai người biết nhau sao?"
An Thần Hạo cũng không quên cách gọi của An Dĩ Mạch với Chiếm Nhan. An Dĩ Mạch gật đầu một cái, sau đó ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn về phía An Thần Hạo.
"Tiểu Hạo, cô ấy là chị của Chiếm Nam Huyễn, em không nhận ra sao? Khi còn bé chúng ta thường đi chung với nhau."
An Dĩ Mạch vừa nói như thế, An Thần Hạo suy nghĩ một chút, cuối cùng nghĩ tới điều gì, một bộ vỡ lẽ như chợt hiểu ra, chỉ vào Chiếm Nhan đang ngủ mê, cả khuôn mặt là không dám tin.
"A......... cô ấy...... cô ấy chính là Chị Nhan đó sao!"
Hiện tại An Thần Hạo cũng hiểu rõ tại sao khi anh nhìn thấy cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy rồi, thì ra là bọn họ đã từng gặp nhau, hơn nữa, khi còn bé còn cùng nhau chơi đùa, thì ra cô ấy chính là chị Nhan khi còn bé đó.
"Ừ, lúc mới bắt đầu nhìn thấy hai người đi chung với nhau chị còn tưởng rằng em nhận ra chị Nhan, không ngờ thế mà hai người lại không nhận ra đối phương. Chị Nhan cũng thiệt là, lúc đó em còn nhỏ nên bây giờ không nhớ là chuyện bình thường, chẳng lẽ chị Nhan cũng không nhận ra em sao?"
An Dĩ Mạch ừm với An Thần Hạo. An Thần Hạo lắc đầu một cái.
"Không có!"
Không sao, hiện tại bọn họ biết nhau cũng thế, thật sự không ngờ cô gái anh nhìn trúng lại là chị Nhan khi còn bé.
Sau đó, An Thần Hạo tràn đầy nhu tình nhìn vẻ mặt quen thuộc của Chiếm Nhan. An Dĩ Mạch thấy nét mặt của An Thần Hạo lập tức nhìn qua An Mặc Hàn. An Mặc Hàn nhíu mày, cuối cùng lôi kéo An Thần Hạo đi vào thư phòng.
Còn An Dĩ Mạch thì đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
"Anh, anh kéo em làm cái gì?"
Bị An Mặc Hàn kéo đến thư phòng, An Thần Hạo tràn đầy bất mãn. Cậu tự nhiên ngồi vào chiếc ghế duy nhất trong phòng An Mặc Hàn, sau đó cầm khung hình có chứa hình của An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch trên bàn sách lên ngắm nhìn.
An Mặc Hàn ngồi vào trên ghế sofa, sau đó tràn đầy nghiêm túc nhìn An Thần Hạo.
"Thần Hạo, ba cậu trở về lúc nào?"
An Mặc Hàn hỏi ra những lời này, An Thần Hạo sửng sốt một chút sau đó để khung hình trong tay xuống. Cuối cùng nhìn về phía ánh mắt của An Mặc Hàn cũng đầy nghiêm túc.
"Ngày hôm qua."
Chuyện giữa ba và An Mặc Hàn anh không hỏi qua nhưng anh cũng có thế lực của mình. Mặc dù không mạnh giống như thế lực của ba và anh Mặc Hàn, nhưng chuyện giữa ba và anh Mặc Hàn anh vẫn có thể tra ra được.
Anh trách ba của anh, nhưng anh lại không thể rời bỏ ông ấy, bởi vì đó chính là của cha của anh, nên cho tới bây giờ cái gì anh cũng đều xem như mình không biết. Nhưng bây giờ ba đã trở lại, như vậy cũng chính là chiến tranh giữa ba và anh Mặc Hàn cũng đã bắt đầu, mà anh cũng không cần thiết phải trốn tránh thêm.
"Anh, nếu như... em nói là nếu như quả thật có đi tới một ngày kia, anh có thể bỏ qua tính mạng của ông ấy không?"
Giọng nói của An Thần Hạo rất trầm thấp, vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc. Đây cũng là lần đầu tiên An Thần Hạo dùng giọng nói này nói chuyện với An Mặc Hàn, trong giọng nói của anh đè nén chút khẩn cầu.