Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 100


trước sau

Edit: Tuyen83~DĐ LQĐ

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Không thể mở được, Nam Huyễn, làm sao bây giờ?"

Hạ Hi cũng rất lo lắng, Chiếm Nam Huyễn nhìn cánh cửa bị khóa một chút, lui về phía sau hai bước, sau đó dùng sức dưới chân đá văng cánh cửa bị khóa ra.

"Huyên Huyên......"

Hai nguời đi vào Dư gia, liền nhìn thấy Dư Huyên và mẹ Dư nằm ở trong phòng khách, trong tay Dư Huyên còn cầm thật chặt điện thoại di động, Chiếm Nam Huyễn bước đến đỡ Dư Huyên dậy, Hạ Hi đỡ mẹ Dư lên.

"Huyên Huyên......"

"Mẹ Dư......"

Cho dù gọi bọn họ như thế nào, nhưng đều không có người trả lời, bên này, xe cứu thương cũng đã đến.

Chiếm Nam Huyễn đều mở  tất cả cửa sổ của Dư gia ra, lại đi vào phòng bếp, thì phát hiện ra là khí gas bị rò rỉ, thảo nào anh vừa đi vào đã nghe thấy mùi ga nồng nặc.

Dư Huyên và mẹ Dư được đưa đến phòng cấp cứu, Hạ Hi cũng gọi điện thoại cho An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ bọn họ.

"Thế nào rồi. Chuyện gì đã xảy ra?"

An Dĩ Mạch và Chiếm Nhan còn có An Thần Hạo ba người bọn họ đang đi dạo phố ở gần bệnh viện, nhận được điện thoại của Hạ Hi đã nhanh đến.

"Dĩ Mạch...... Huyên Huyên cậu ấy......"

Hạ Hi nhịn không được nước mắt chảy xuống, bây giờ cô thật sợ hãi vô cùng Dư Huyên có chuyện gì, bên này, Chiếm Nhan cũng đi đến bên cạnh Chiếm Nam Huyễn.

"Nam Huyễn......"

Cả người Chiếm Nam Huyễn cũng đều tỏa ra hơi lạnh, không để cho bất kì người nào đến gần, Dư Huyên cô đã gặp qua, một cô gái thật đáng yêu, cô cũng biết Chiếm Nam Huyễn rất thích cô ấy.

"Em có khỏe không?"

Chiếm Nhan ngồi bên cạnh Chiếm Nam Huyễn nhẹ nhàng xoa bờ vai của anh, Chiếm Nam Huyễn nhìn rất chăm chú vào cửa phòng cấp cứu gật đầu một cái, nhưng không lên tiếng.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Bên này Toàn Ti Dạ và An Mặc Hàn cũng đã chạy tới, hai nguời nhìn cửa phòng cấp cứu khẽ nhíu mày.

"Mặc Hàn......"

"Ti Dạ......"

Toàn Ti Dạ thấy Hạ Hi đã sắp khóc, đau lòng ôm cô vào lòng an ủi cô, còn An Mặc Hàn đi tới bên cạnh An Dĩ Mạch, hỏi thăm cô tình huống. <<dđ lqđ>

An Dĩ Mạch lắc đầu một cái, cô cũng không rõ ràng lắm, hiện tại chỉ có thể lo lắng chờ bác sĩ kết thúc cấp cứu, chỉ mong Huyên Huyên và mẹ Dư không xảy ra bất cứ chuyện gì.

"Yên tâm đi, không có việc gì."

"Ừ."

An Mặc Hàn đi tới bên cạnh Chiếm Nam Huyễn, Chiếm Nam Huyễn nhìn An Mặc Hàn một chút, sau đó nói "Là ngộ độc khí gas."

An Mặc Hàn nghe khẽ nhíu mày, mọi người cũng đều nhíu nhíu mày, ngộ độc khí gas, làm sao biết chứ, Huyên Huyên và mẹ Dư sẽ không cẩn thận như vậy.

"Tôi đã bảo tiểu Trương đi Dư gia xem một chút, tin tưởng sẽ rất nhanh có kết quả."

"Ừ."

An Mặc Hàn quả nhiên là An Mặc Hàn, anh vốn không tin Dư Huyên và mẹ Dư sẽ vô duyên vô cớ gặp chuyện không may, cho nên khi anh nhận được điện thoại của Hạ Hi đã bảo tiểu Trương đi Dư gia, nên sẽ có kết quả sớm thôi.

Bên này, khi mọi người đợi hơn một giờ, đèn phòng cấp cứu  rốt cuộc cũng tắt, các bác sĩ cũng đẩy Dư Huyên và mẹ Dư đi ra.

"Bác sĩ, chuyện gì đã xảy ra? Họ thế nào rồi."

An Dĩ Mạch đi nhanh tới trước, nhìn Dư Huyên đeo mặt nạ dưỡng khí, nhưng mẹ Dư lại yên tĩnh nằm ở trên một cái giường khác không có đeo gì cả, An Dĩ Mạch có loại dự cảm xấu.

"Vị tiểu thư này đã cấp cứu kịp thời, về phần vị phu nhân này, thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Một câu nói của bác sĩ giống như đem tất cả mọi người đánh vào địa ngục, cố gắng hết sức cái gì gọi là cố gắng hết sức, cố hết sức là có ý gì?

"Có ý tứ gì? Cái gì gọi là cố hết sức, ông nói rõ ràng một chút."

Hạ Hi không thể tin được, cô tiến lên kéo cánh tay bác sĩ, tràn đầy hi vọng nhìn ông ấy, hi vọng ông ấy có thể cho cô một câu trả lời hài lòng.

"Hạ Hạ......"

Toàn Ti Dạ ôm lấy cô, ý định để cho cô yên tĩnh một chút.

"Thật xin lỗi"

Các bác sĩ nhìn bọn họ nói xin lỗi, sau đó rồi rời khỏi phòng cấp cứu, chỉ còn lại mấy người bọn họ nhìn Dư Huyên và mẹ Dư.

An Mặc Hàn xem như có vẻ bình tĩnh, anh bảo y tá đẩy Dư Huyên tới phòng bệnh, mẹ Dư, thì ở trong tiếng khóc của mọi người được mang đi.

Trong phòng bệnh, Chiếm Nam Huyễn nắm tay Dư Huyên thật chặt, kể từ khi Dư Huyên ra khỏi phòng bệnh anh chẳng hề nói một câu, anh cũng chỉ là một tấc cũng không rời nhìn cô như vậy, nắm thật chặt tay của cô.

Thật ra thì, lúc này trong lòng của anh rất đau, nhìn dáng vẻ Dư Huyên lúc này nằm ở trên giường bệnh hô hấp hơi yếu, anh rất tự trách, tại sao mình không có bảo vệ cô thật tốt, để cho cô bị thương tổn như vậy.

Còn có chính là lúc này anh rất vô dụng, sự việc của mẹ Dư không biết nên nói cho Dư Huyên như thế nào, anh biết mẹ Dư rất quan trọng với Dư Huyên, mẹ Dư là người thân duy nhất của Dư Huyên ở trên thế giới này, anh thật sự không biết nên làm như thế nào nói cho cô biết mẹ Dư đã rời khỏi cái thế giới này, đã rời khỏi bọn họ rồi.

Ngoài phòng bệnh, An Mặc Hàn bọn họ cũng đứng ở bên ngoài, trên mặt của mỗi người đều thấy được sự đau khổ, thật ra thì, lúc này bọn họ đều cũng giống như Chiếm Nam Huyễn, trong lòng của mỗi người đều nghĩ đến cuối cùng nên nói cho Dư Huyên như thế nào, cô ấy phải làm sao đi tiếp nhận sự đả kích này.

"Tại sao lại như vậy chứ? Huyên Huyên làm sao bây giờ?"

An Dĩ Mạch được An Mặc Hàn ôm lấy thật chặt, ưmh,  miệng khóc thút thít, cô vẫn không thể tin được mẹ Dư cứ ra đi như vậy.

Họ và Dư Huyên quen biết nhau nhiều năm như vậy, họ cũng biết mẹ Dư đối với Dư Huyên mà nói có ý nghĩa như thế nào, nhưng hôm nay chuyện đã xảy ra như vậy, Dư Huyên cô ấy sẽ như thế nào họ thật sự không biết, họ cũng thật sự sợ hãi, sợ hãi Dư Huyên thật sự không thể nào thoát khỏi đả kích mẹ Dư rời đi.

"Cô ấy đã tỉnh."

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Chiếm Nam Huyễn thất hồn lạc phách đi ra, nói cho bọn họ biết Dư Huyên đã tỉnh.

"Nam Huyễn...... em nói cho cô ấy biết rồi sao?"

Chiếm Nhan đỡ Chiếm Nam Huyễn có chút đứng không vững. Chiếm Nam Huyễn gật đầu một cái, đúng vậy.

Anh nói cho cô biết, nhưng là, sau khi Dư Huyên nghe qua giống như là một búp bê bằng sứ vậy, không khóc không nháo, cứ như vậy nhìn về phía trước. Ánh mắt vẫn vô hồn như vậy, khi đó, anh đã hoàn toàn sợ hãi, anh nghĩ qua Dư Huyên sẽ có các loại phản ứng, nhưng không nghĩ tới sẽ là như thế này.

"Cô ấy như thế nào?"

An Dĩ Mạch và Hạ Hi hỏi, Chiếm Nam Huyễn nhìn nhìn các cô.

"Các cô vào xem một chút đi."

An Dĩ Mạch và Hạ Hi là bạn thân của Dư Huyên, hiện tại anh cũng chỉ có thể đặt hi vọng vào trên người các cô thôi.

Đợi đến khi An Dĩ Mạch và Hạ Hi đi vào phòng bệnh, Chiếm Nam Huyễn cũng nói rõ tình huống của Dư Huyên với mọi người.

An Dĩ Mạch và Hạ Hi hai người đi vào phòng bệnh, thấy chính là Dư Huyên nửa người tựa vào trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, An Dĩ Mạch và Hạ Hi nhìn nhau, sau đó hai người chia ra đi tới hai bên Dư Huyên, bước đến cầm tay của cô.

Nhưng mà, Dư Huyên vẫn không có phản ứng chút nào, vẫn nhìn về phía trước như cũ, ngay cả ánh mắt cũng không có thay đổi, An Dĩ Mạch và Hạ Hi lần này thật sự sợ hãi, cho tới bây giờ Huyên Huyên cô ấy cũng sẽ không như vậy, ~Tuyen83~dđ~lqđ~ mặc dù
họ biết Huyên Huyên biết được tin mẹ Dư đã ra đi rất khó tiếp nhận, chỉ là, cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua Huyên Huyên cứ không chịu lên tiếng như vậy.

Họ tình nguyện cô khóc thật lớn, cũng không hi vọng thấy cái bộ dáng này của Dư Huyên, Dư Huyên vốn là người con gái hoạt bát sáng sủa nghịch ngợm, hiện tại đột nhiên cái bộ dáng này, họ thật sự sợ hãi.

"Huyên Huyên, nói chuyện với cậu nha, cậu không nên dọa chúng tớ được không? Huyên Huyên."

Hạ hi ôm cánh tay của cô lắc qua lắc lại, hi vọng cô có thể làm ra một chút phản ứng.

"Huyên Huyên, cậu hãy khóc lên, khóc lên là tốt rồi, có được hay không, cậu xem, nơi này cũng chỉ có ba người chúng ta, sẽ không ai cười cậu."

An Dĩ Mạch cũng ý định kêu cô tỉnh, nhưng là, cô vẫn không có phản ứng như cũ.

"Bác sĩ, đúng, tớ đi kêu bác sĩ."

An Dĩ Mạch hoảng hốt đi ra khỏi phòng bệnh.

"Dĩ Mạch......"

An Mặc Hàn thấy Dĩ Mạch tay chân luống cuống như vậy dáng vẻ cũng cảm thấy có cái gì không đúng.

"Nam Huyễn, kêu bác sĩ, nhanh đi."

"Được......"

Sau đó, mấy người đồng loạt vào phòng bệnh, khi nhìn thấy bộ dáng của Dư Huyên, mấy người cũng kinh ngạc, bởi vì Dư Huyên cô ấy quá bình tĩnh rồi, bình tĩnh có chút đáng sợ.

"Dư Huyên......"

"Dư Huyên......"

"Huyên Huyên......"

Tất cả mọi người cố gắng kêu cô tỉnh, nhưng là, cô vẫn như mới vừa rồi, một chút xíu phản ứng cũng không có, khi mọi người tay chân luống cuống, bác sĩ rốt cuộc đã tới.

Bác sĩ làm kiểm tra cho Dư Huyên một hồi, đợi thật lâu, bác sĩ mới nhìn về phía mọi người lắc đầu một cái.

"Bác sĩ, cậu ấy như thế nào? Làm sao sẽ thành bộ dáng này?"

Bác sĩ nhắm lại hai mắt của mình, lắc đầu một cái.

"Cô ấy không chịu tỉnh lại."

"Không chịu tỉnh lại? Là có ý gì, không phải cậu ấy đã tỉnh rồi sao?"

Chiếm Nam Huyễn để bác sĩ nhìn Dư Huyên trợn to cặp mắt, nhưng là, khi thấy ánh mắt vô hồn này, anh ngay cả mình nói cũng đã không tin.

"Mặc dù cô ấy trợn tròn mắt, nhưng cô ấy cũng không có thật sự tỉnh lại, trước kia, bệnh viện chúng tôi cũng có ca bệnh như vậy, tình huống như thế là bởi vì bệnh nhân không chịu đi tiếp nhận một chút sự thật, sau đó muốn sống ở trong thế giới của bản thân, bởi vì thế giới kia tất cả tất cả đều là tốt đẹp, cho nên, tạo thành hiện tượng này cô ấy không chịu tỉnh lại."

Loại trường hợp này trước kia bệnh viện bọn họ đã tiếp nhận, chỉ là, đó đã là chuyện của ba năm trước đây, hiện tại cũng không biết người bệnh kia như thế nào rồi.

Mọi người không biết là sau khi bác sĩ nói qua những lời này, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn liếc mắt nhìn nhau, bởi vì, khi bác sĩ nói đến tình trạng loại bệnh này, bọn họ đều nghĩ tới Lãnh Hạ, tình huống này cũng giống với tình huống của Lãnh Hạ năm đó.

"Bác sĩ, ông nói, bệnh viện các ông từng có trường hợp như vậy?"

An Mặc Hàn hỏi, bởi vì anh muốn xác nhận một chút bác sĩ nói qua trường hợp kia đến cùng có phải mẹ của anh hay không.

"Đúng, có lẽ là hơn ba năm trước đi, bệnh viện chúng tôi nhận được hai bệnh nhân, cuối cùng người đàn ông thành người sống đời sống thực vật, người phụ nữ lại thành cái bộ dáng nở nụ cười giống với người này, chỉ là, hai bệnh nhân này là được bí mật đưa tới, sau lại lại được bí mật đón đi, bây giờ chúng tôi cũng không biết tình huống của hai người kia hôm nay là cái dạng gì."

Bác sĩ cảm thán, suy nghĩ của ông cũng rất giống quay lại hơn ba năm trước cái đêm đổ mưa to đó.

"Chúng tôi hiểu, bác sĩ, làm phiền ông rồi."

"Không cần khách sáo, đây là việc chúng tôi nên làm, tình huống của vị tiểu thư này bệnh viện chúng tôi sẽ nghiên cứu một chút, các người có thời gian ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn và nói cho cô ấy một chút chuyện lúc trước, như vậy rất có ích cho sự khôi phục của cô ấy, đúng rồi, để cho cô ấy nhắm mắt lại đi, như vậy ánh mắt của cô ấy sẽ không chịu nổi."

"Được, cám ơn ông, bác sĩ."

Sau khi tiễn bác sĩ đi, Chiếm Nam Huyễn đi lên trước lấy tay xoa xoa ánh mắt của Dư Huyên, sau đó để cho cô nằm trên giường, một lòng chăm sóc vén chăn cho cô thật tốt.

"Đúng rồi, Mặc Hàn, tại sao mới vừa rồi cậu phải hỏi bác sĩ như vậy."

Toàn Ti Dạ nghĩ đến An Mặc Hàn mới vừa hỏi bác sĩ loại trường hợp này khi trên mặt mang dáng vẻ tìm tòi nghiên cứu, giống như anh cũng đã gặp qua rồi.

"Thật ra thì, bác sĩ nói năm đó hai bệnh nhân kia, các cậu cũng đều biết."

An Dĩ Mạch nói, nghe cách An Dĩ Mạch nói, tất cả mọi người đang suy nghĩ lời cô nói là ý gì, cuối cùng vẫn là Toàn Ti Dạ nghĩ đến đầu tiên.

"Cô nói là dì Lãnh......"

Toàn Ti Dạ có chút không thể tin được, chỉ là, trừ chú An và dì Lãnh anh đã không nghĩ tới những người khác, nghe được An Dĩ Mạch nhắc nhở như vậy, Toàn Ti Dạ lại nhìn tình huống Dư Huyên một chút, quả thật, tình huống Dư Huyên bây giờ rất giống với dì Lãnh năm đó.

Khi mọi người ở đây cũng nghĩ tới, mặc dù trong bọn họ chỉ có Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ gặp qua tình huống chú An và dì Lãnh, nhưng bọn họ đều biết chuyện đã xảy ra trong nhà An Mặc Hàn.

"Mặc Hàn, Dĩ Mạch, không phải dì Lãnh đã khôi phục rồi sao?"

Chiếm Nhan nhớ ba mẹ cô đã từng nói dì Lãnh đã khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa, An Mặc Hàn nói qua hôm nay dì Lãnh sẽ trở lại An gia rồi.

"Đúng, không sai, mẹ tôi năm đó chính là như tình huống của Huyên Huyên, Nam Huyễn, chúng ta nên nghe lời bác sĩ, mỗi ngày chúng ta ở trước mặt của Huyên Huyên nói một chút chuyện của cô ấy lúc trước, như vậy đối với khôi phục của cô sẽ có hiệu quả."

An Dĩ Mạch nhớ tới tình huống của Lãnh Hạ năm đó, lại nghĩ đến bác sĩ mới vừa  nói, mặc dù Lãnh Hạ vẫn kéo dài ba năm như vậy, nhưng bọn họ nghĩ bác sĩ nói có lẽ thật sự có hiệu quả, bây giờ bọn họ cũng chỉ có một cái biện pháp như vậy.

"Được, tôi biết rồi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện