*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tuyen83- DĐLQĐ.
Sau đó, An Mặc Hàn khởi động xe chở theo An Dĩ Mạch đi tới một viện thật rất lớn, chỉ là, An Dĩ Mạch biết nơi này nhìn bề ngoài cũng không phải giống như một viện bình thường của một người vậy, nếu như cô đoán không lầm, nơi này, chắc là của gia tộc Toàn thị.
Trong nhà Ti Dạ hắc đạo làm buôn bán điểm này Dĩ Mạch đã sớm biết, nhưng cô thật sự vẫn là lần đầu tiên tới chỗ như thế, nhìn bên ngoài nơi này yên tĩnh như vậy, An Dĩ Mạch cảm giác cả người có chút ớn lạnh.
"Sợ không?"
An Mặc Hàn nắm tay thật chặt, hỏi cô, An Dĩ Mạch lắc đầu một cái, cô không phải sợ, chỉ là lần đầu tiên đi tới nơi này, có chút không quen, hơn nữa, nơi này là địa bàn của Ti Dạ, cô có gì phải sợ.
Quả nhiên, An Dĩ Mạch suy nghĩ đúng, xem ra chỉ là một viện bình thường, bên trong cũng là lại một phiến thiên không.
Chỉ thấy, bên trong vô cùng rộng rãi, có rất nhiều rất nhiều người đang làm các loại huấn luyện, nơi này, giống như là một quân doanh, có các loại sân huấn luyện và công cụ.
"An thiếu gia, Thiếu chủ ở chỗ này, xin mời."
Một bên hông đeo một cây trường kiếm ăn mặc giống như là Ninja đi tới, nhưng An Dĩ Mạch cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Ninja chân chính, trước kia cô chỉ có thể ở trong TV mới có thể nhìn thấy.
"Anh là Ninja sao?"
An Dĩ Mạch tràn đầy tò mò hỏi người đàn ông đang đi ở trước mặt bọn họ, người kia cũng không có dừng bước lại, chỉ là, lại gật đầu một cái.
Lần này An Dĩ Mạch càng thêm kích động và hưng phấn, thì ra đây chính là Ninja nha, nhìn nơi này các loại ăn mặc không giống nhau huấn luyện cũng không giống nhau như vậy, An Dĩ Mạcht trong mắt tràn đầy thú vị.
"An Mặc Hàn, thì ra nơi này của Toàn Ti Dạ chơi vui vẻ như vậy nha."
Nghe được nói như vậy, khóe miệng An Mặc Hàn co quắp mấy cái, quả nhiên không phải là một bình thường, cô gái bình thường thấy những thứ này không phải là sợ núp ở phía sau đàn ông sao, sao An Dĩ Mạch nhìn thấy những thứ này giống như là nhìn thấy được rất nhiều món đồ chơi, được rồi, anh sớm nên nghĩ tới.
"Dĩ Mạch, nơi này thật ra thì không phải chuyện đùa chút nào, thật, người nào huấn luyện mỗi một cái động tác cũng có thể khiến một người trong nháy mắt trí mạng, rất khủng bố."
An Mặc Hàn không thể để cho An Dĩ Mạch thích nơi này, dù sao nơi này không phải địa bàn Toàn Ti Dạ, chỉ là, anh nói như vậy cũng không có hù được An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch vẫn rất thú vị nhìn tới trước những người huấn luyện đó, mình cũng sẽ có vô ý quan sát làm theo một chút động tác của những người đó.
Nhìn đến đây, An Mặc Hàn nhất thời bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo An Dĩ Mạch nhanh chóng đi đến chỗ Toàn Ti Dạ.
Sau đó bọn họ đi tới một căn phòng dưới lòng đất, nơi này vừa nhìn liền vô cùng âm trầm, hơn nữa, khắp nơi đều tràn đầy mùi máu tanh, An Dĩ Mạch khẽ nhíu mày, cô không thích thứ mùi này.
Thấy nét mặt An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn có chút đau lòng, trong lòng mắng Toàn Ti Dạ một trận, cậu nói đem Lục Viêm bọn họ để ở nơi đâu không được, cần gì phải nhốt ở phạm nhân chịu hình phía dưới thủy lao trong,.
"Anh nói cho Toàn Ti Dạ chúng tôi chờ ở trong phòng cậu ấy, nói với cậu ấy dẫn người tới đây."
An Mặc Hàn kéo an lấy mạch, đối với trước mặt người nam nhân kia nói, người nam nhân kia nhìn một chút an lấy mạch cau mày mặt, sau đó gật đầu một cái liền dưới mình đi, an Mặc Hàn còn lại là lôi kéo an lấy mạch đi tới Toàn Ti Dạ phòng của.
An lấy mạch nhìn một chút, nơi này thật ra thì rất đơn giản, chỉ có một cái bàn, một thanh cái băng ngồi còn có một ghế sa lon, còn lại toàn bộ đều là đất trống, rõ rệt rất rộng rãi.
Chỉ chốc lát Toàn Ti Dạ lại tới, đi theo sau anh còn có hai người đang trói Lục Viêm và Hàn Ngữ yên, An Dĩ Mạch nhìn một chút, bọn họ mặc chỉnh tề, trên mặt cũng không có bị thương, ngay cả không một chút xíu dấu vết nhỏ, xem ra Ti Dạ cũng không có làm khó bọn họ.
"Dĩ Mạch, Mặc Hàn hai người đã tới, người đâu, lâyd hai ly cà phê, một ly sữa nóng."
"Vâng."
Sau đó hai người kia liền đem Lục Viêm và Hàn Ngữ Yên nhét vào trong phòng rồi đi ra ngoài, An Mặc Hàn kéo An Dĩ Mạch ngồi ở trên ghế sa lon Toàn Ti Dạ ngồi một mình trên một cái
ghế, bị trói Lục Viêm và Hàn Ngữ Yên chỉ có thể đứng.
"Mau thả tôi ra."
Hàn Ngữ Yên thấy An Dĩ Mạch đôi mắt đều muốn phun ra lửa, khi chứng kiến thấy vẻ mặt An Mặc Hàn không vẻ gì trong lòng càng thêm đau lòng và ghi hận An Dĩ Mạch rồi.
Khác với Hàn Ngữ Yên Lục Viêm rất là bình tĩnh, anh ta vuốt ve mình nhếch khóe môi, sau đó dựa người vào tường, có vẻ vô cùng lười biếng, trong khi nhìn Toàn Ti Dạ trong mắt tràn đầy hứng thú.
" An Dĩ Mạch, tại sao cô muốn bắt tôi."
Hàn Ngữ Yên rống to, cô ta vốn là muốn đi tham gia một tiết mục, nhưng ở trên nửa đường lại không giải thích được dẫn tới một chỗ như vậy, Toàn Ti Dạ là cô ta quen biết, nhưng vô luận cô ta hỏi thế nào, Toàn Ti Dạ đều không để ý đến cô ta, cô ta cũng không biết mình tại sao phải bị bắt đến chỗ như vậy.
An Dĩ Mạch nhận lấy sữa tươi người làm đưa tới, nhàn nhã uống một hớp, sau đó mới mở mới nói chuyện với Hàn Ngữ Yên.
“Không phải cô biết nguyên nhân sao? Được rồi, tôi cho cô biết tại sao bắt cô lại."
An Dĩ Mạch đứng lên đi tới trước mặt của Hàn Ngữ Yên, An Dĩ Mạch vốn là cao hơn so với Hàn Ngữ Yên, hiện tại Hàn Ngữ Yên đứng có chút nhếch nhác ở trước mặt giống như là một nữ vương.
Hàn Ngữ Yên bị khí thế của An Dĩ Mạch đè lui về sau hai bước, sau đó vừa lúc được Lục Viêm vịn rồi.
"Hàn Ngữ Yên, khi cô đối phó với Dư Huyên có nghĩ tới sẽ có kết quả như hôm nay hay không."
An Dĩ Mạch thong thả nói, nghĩ đến hôm nay mẹ Dư đã qua đời, Huyên Huyên còn chưa có tỉnh lại, An Dĩ Mạch vô cùng tức giận đối với Hàn Ngữ Yên người phụ nữ này, nghe được An Dĩ Mạch nói như vậy, Lục Viêm chỉ là nhíu mày, còn Hàn Ngữ Yên lại là trợn to cặp mắt, trên mặt đã hiện lên khẩn trương, chỉ là, rất nhanh đã bị cô ta ép xuống.
Chuyện của Dư Huyên nghe cô ta nói, chỉ là, anh ta cảm giác những thứ này đều là Dư Huyên tự chuốc phiền, nếu như cô không làm đến tội lời của nàng..., nàng là không có cần thiết đối phó hắn, nhưng là, Dư Huyên đoạt đi tất cả thứ thuộc về nàng, cho nên hắn mới càng thêm ghen tỵ Dư Huyên.
Một người phụ nữ ghen tỵ là cực kỳ lợi hại, tựa như Hàn Ngữ Yên, bởi vì cô ta ghen tỵ, mẹ Dư mất đi tính mạng, còn Dư Huyên lại là thành bộ dáng bây giờ.
"Cô đang nói cái gì, không nên tùy tiện vu oan cho người khác, Dư Huyên có chuyện gì có liên quan gì tới tôi, tôi và cô ấy vừa không có tiếp xúc, tôi vì cái gì muốn hại cô ấy."
Hàn Ngữ Yên cãi lại, nhưng bây giờ cô ta nói chuyện hoàn toàn không khí thế bức người như mới vừa rồi, có lẽ đây chính là có tật giật mình thôi.
Cô ta nói như vậy An Dĩ Mạch cũng không tức giận, cô chỉ cười cười sau đó lại ngồi về vị trí cũ, Hàn Ngữ Yên có thừa nhận hay không cũng không quan hệ, cô không cần cô ta thừa nhận, cô chỉ cần biết rằng người kia là Hàn Ngữ Yên là được.
"Bốp bốp......"
Một hồi tiếng vỗ tay không giải thích được truyền đến, An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ có nhiều thú vị nhìn chủ nhân của tiếng vỗ tay, vẻ mặt Lục Viêm hoàn toàn là người ngoài cuộc, chỉ thấy khóe miệng anh ta nở nụ cười, đang từng bước một đi về phía bọn họ, cho đến khi cách bọn họ hai mét thì ngừng lại.
Hàn Ngữ Yên thấy cái bộ dáng này của Lục Viêm trong lòng mặc dù nghi ngờ, nhưng cũng có chút yên tâm, cô ta tin tưởng Lục Viêm nhất định có thể giải quyết được, bọn họ nhất định có thể đi ra.
"Thì ra là, chúng ta tì căn cứ của gia tộc Toàn thị lâu như vậy lại là ở chỗ này, xem ra tôi còn muốn cảm ơn Toàn thiếu gia dẫn tôi