Lúc này thì rốt cuộc An Mặc Hàn cũng biết ai đã chọc giận An Dĩ Mạch rồi, lại là người phụ nữ Thượng Quan Hồng này. Hiện tại anh hối hận đến tím cả ruột, ban đầu là nể mặt mũi Thượng Quan Niên mới cùng Thượng Quan Hồng ăn một bữa cơm, thế nào mà anh liền biến thành vị hôn phu của cô ta rồi, cô ta đã xin phép anh chưa?
"Dĩ Mạch, anh không quen biết cô ta, thật đó."
An Mặc Hàn ôm An Dĩ Mạch càng chặt, sự hiểu biết của anh về người phụ nữ đó chỉ gói gọn có hai bữa cơm, quan hệ gì cũng không có.
Hơn nữa, sợi dây chuyền anh tặng cho Dĩ Mạch đó, là tình yêu duy nhất trên thế giới. Vào lúc này nhìn thấy trên cổ cô mang sợi dây chuyền anh tặng, ánh mắt An Mặc Hàn vô cùng dịu dàng.
"Dĩ Mạch, đừng nóng giận, Mặc Hàn quả thật không có quan hệ gì với cái cô Thượng Quan Hồng kia đâu."
Chiêm Nam Huyễn nhìn thấy bạn tốt bị uất ức như vậy, chỉ còn cách lên tiếng nói giúp cậu ta.
"Em biết, em không hề tức giận, em chỉ là nghĩ muốn oán trách chút thôi."
An Dĩ Mạch cười cười với bọn họ, cười rất sáng lạn. Nhìn thấy nụ cười tuyệt mỹ của cô, ánh mắt An Mặc Hàn trầm xuống, bàn tay hơi dùng sức, nhanh chóng ôm An Dĩ Mạch vào trong ngực mình. Tiếp đó, Chiêm Nam Huyễn cùng Toàn Ti Dạ bĩu môi, nười đàn ông thích ăn dấm chua thực sự là chịu không nổi.
Cuối cùng tất cả mọi người đều không nhắc lại chuyện này nữa. Chỉ là An Dĩ Mạch thầm nghĩ, nếu như chuyện này là sự thật, nếu như, An Mặc Hàn đính hôn cùng Thượng Quan Hồng là thật, chuyện này đối với cô không biết là may mắn hay thực bất hạnh nữa, đến lucs đó, cô phải làm thế nào đây.
Bữa cơm này vốn là vì An Dĩ Mạch mà đón gió tẩy trần, thế cho nên bọn họ đều chơi rất vui vẻ. Ngược lại Thượng Quan Hồng, lại không giống như vậy. Hiện tại cô ta không chỉ không lấy được sợi dây chuyền, mà còn bị mất mặt mũi trước mặt bạn bè. Thế nhưng, cô ta là ai chứ, cô ta cũng không phải là người dễ đối phó như vậy.
Trong một căn phòng khác, Thượng Quan Hồng bị vây ở giữa, nước mắt đảo vòng quanh, thấy thế nào cũng thật đáng thương.
"Hồng Hồng, bạn đừng đau lòng, dây chuyền không còn thì thôi. Người phụ nữ đó thật không biết xấu hổ chúng tớ cũng không ngờ đấy, không nên chấp nhặt với cô ta, được không?"
"Đúng đấy, Hồng Hồng, sau này có thể bảo Tổng giám đốc An mua cho cậu cái khác mà. Mình nghĩ, hẳn là Tổng giám đốc An sẽ
không để ý một chút tiền như vậy đâu."
"Đúng đấy..."
Bạn bè ngươi một lời ta một lời, cuối cùng Thượng Quan Hồng cũng ngừng khóc. Ở chỗ mọi người không nhìn thấy, khóe miệng nâng lên một nụ cười ý vị không rõ ràng. Cô ta sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ kia đâu, Thượng Quan Hồng cô chính là đẳng cấp quản lý ngàn vàng, chỉ một sợi dây chuyền mà thôi, cô ta nhường người phụ nữ đó mua đấy, cô ta chỉ cần ở bên An Mặc Hàn là được, trên thế giới này, còn có cái gì mà cô ta không chiếm được đây.
"Thật xin lỗi mọi người, tâm tình tớ không tốt, tớ nghĩ nên về nhà nghỉ ngơi, mọi người chơi vui vẻ nha, cứ tính nợ cho tớ."
"Ơ..."
Sau cùng Thượng Quan Hồng lái xe trở về nhà mình, đó cũng là một căn biệt thự rất phô trương. Cô ta nhất định phải tranh đoạt được, cô ta nhất định phải thương lượng cùng mẹ mình. Chuyện ngày hôm nay cô ta không thể cứ thế mà quên đi được, người phụ nữ kia, còn cả Toàn Ti Dạ nữa.
"Tiểu thư đã về"
Một bác gái nhận lấy túi xách của Thượng Quan Hồng, bưng cho cô ta một cốc sữa bò.
"Sao vậy, là ai chọc cho Tiểu công chúa của ba tức giận vậy?"
Thượng Quan Niên, Tổng giám đốc tập đoàn Thượng Quan, cha của Thượng Quan Hồng, giờ đã 50 tuổi rồi, mà giờ xem ra vẫn còn rất khỏe mạnh.
"Ba ba, ba vẫn còn chưa đi nghỉ à?"
Thượng Quan Hồng hôn lên gò má Thượng Quan Niên, sau đó ngồi xuống đối diện Thượng Quan Niên.
"Mẹ con đi chuẩn bị nước tắm rồi, lát nữa sẽ đi nghỉ. Đến đây, nói chuyện với ba ba một chút, là ai chọc giận Tiểu công chúa của ba vậy?"
Thượng Quan Niên tuy đã năm mươi tuổi, nhưng xem ra vẫn còn anh tuấn như vậy, không cần phải nói, lúc trẻ ông ta nhất định là một người đàn ông đẹp trai. Cơ mà Thượng Quan Hồng lại không giống ông ta chút nào.
Vào lúc này một người phụ nữ quyến rũ từ trên lầu đi xuống, bà ta đã hơn bốn mươi tuổi, vừa nhìn liền biết là nữ chủ nhân của gia đình này, mẹ của Thượng Quan Hồng. Mà khuôn mặt của Thượng Quan Hồng có đến tám phần là di truyền từ mẹ mình.