Nơi này cách trung tâm chợ rất gần, cách nhà Dĩ Mạch cũng rất gần, nhà cửa cũng không lớn, hai người ở nhưng một người cũng có thể ở. Trước kia, Toàn Ti Dạ trốn từ trong nhà ra chính là tại đây, Toàn Ti Dạ cũng không nghĩ tới, Dĩ Mạch sẽ sắp xếp để Hạ Hi ở chỗ này.
"Vào đi, cảm giác như thế nào?"
Toàn Ti Dạ lấy chìa khóa mở cửa phòng ra, Hạ Hi đi vào, trong phòng bày biện đơn giản, cô rất hài lòng. Nơi này rất sạch sẽ, mở cửa sổ ra còn có thể thấy được cảnh đêm xinh đẹp, Quả nhiên, Dĩ Mạch rất hiểu rõ cô.
"Nơi này rất được, tôi rất hài lòng."
"Hài lòng là tốt rồi, xem ra Dĩ Mạch rất hiểu cô."
"Tôi và Dĩ Mạch đã biết nhau hơn mấy năm. Hơn nữa, mấy năm đó chúng ta đều ở cùng một chỗ. Cho nên, cô ấy hiểu tôi, cũng giống như ta hiểu rõ cô ấy vậy."
Hạ Hi ngồi vào trên ghế sô pha, lười biếng ôm lấy một cái gối ôm. Nhìn bức họa trước mặt này, Toàn Ti Dạ không nhịn được lại suy nghĩ lung tung.
"Trước tiên, cô hãy nghỉ ngơi thật tốt đi. Cái này là số điện thoại của tôi, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Toàn Ti Dạ để lại số điện thoại của mình, chuẩn bị đi ra cửa.
"Ti Dạ, cám ơn anh. Hôm nay làm phiền anh quá."
"Được rồi. Hôm nay cô đã nói cảm ơn rất nhiều lần rồi, nếu như cảm thấy làm phiền tôi, hôm nào mời tôi ăn cơm là tốt rồi. Cứ như vậy đi, bái bai."
"Bái bai."
Sau khi Toàn Ti Dạ đi, Hạ Hi vùi ở trên ghế sô pha một hồi. Sau đó, tắm rửa sạch sẽ, lên giường nằm, lấy điện thoại di động ra bấm gọi một dãy số.
"Mẹ."
Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói dịu dàng.
"Hi Hi à, đã tới nơi an toàn chưa?"
"Vâng, mẹ. Con đã tới nơi, cũng thu dọn xong rồi, yên tâm đi."
"Vậy thì tốt. Ở nơi đó, con phải tự chăm sóc tốt chính mình."
"Con biết rồi mẹ, Dĩ Mạch cũng ở đây, con sẽ không cô đơn, mẹ và ba ba cũng phải chăm sóc chính mình thật tốt.
“Ba mẹ không có việc gì. Vậy con nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng cho ba mẹ."
"Được, bái bai mẹ, con yêu mẹ."
"Bái bai, Hi Hi."
Cúp điện thoại, rất nhanh Hạ Hi đã tiến vào mộng đẹp, ngủ một cái, đã đến buổi tối.
Nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, Hạ Hi cũng cảm giác được mình đói bụng. Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
"Dĩ Mạch."
Đầu dây điện thoại bên kia, Dĩ Mạch đang ở trong phòng bao của Phi Tinh Đới Nguyệt. Cô nghe giọng nói của Hạ Hi bên kia cũng biết cô ấy mới vừa tỉnh ngủ.
"Ngủ dậy rồi sao?"
Trong giọng nói của An Dĩ Mạch có chút chế giễu. Hạ Hi ngủ rất tốt, cho nên mới có thể ngủ tới bây giờ, buổi tối còn muốn ngủ nữa không, ha ha. Thật ra thì, đây cũng là đặc điểm của các cô, An Dĩ Mạch cô thích ăn, Hạ Hi lại thích ngủ.
"Ô, tỉnh ngủ rồi. Dĩ Mạch, mình rất đói."
Chỉ có ở trước mặt Dĩ Mạch Hạ Hi mới làm nũng như vậy, bình thường cô đều là cao quý, lạnh lùng.
"Mình đã nói Ti Dạ đi đón cậu rồi, gặp lại sau."
"Ừ, Dĩ Mạch tốt nhất."
Vừa mới cúp điện thoại, Hạ Hi hưng phấn đi rửa mặt, ban đêm vẫn có chút lạnh. Cho nên, Hạ Hi mặc một cái quần jean, áo trắng ngắn hai dây và áo khoác cao cổ, đơn giản nhưng rất đẹp.
Vừa mới chuẩn bị xong cho mình, chuông cửa đã vang lên. Hạ Hi biết Toàn Ti Dạ đã đến, ha ha, không nghĩ tới, chưa tới một ngày, bọn họ đã gặp mặt nhau hai lần.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Mở của ra quả nhiên là Toàn Ti Dạ, anh nhìn Hạ Hi, ánh mắt trầm xuống, ngay sau đó khôi phục lại bình tĩnh.
"Ừ, chúng ta đi thôi."
Lúc Hạ Hi và Toàn Ti Dạ đi tới Phi Tinh Đới Nguyệt, An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn và Chiếm Nam Huyễn đang đợi.
"Dĩ Mạch."
Vừa vào cửa, Hạ Hi đã thấy được Dĩ Mạch đang ngồi ở giữa hai người đàn ông. Rõ ràng mới có một tuần họ không gặp mặt, nhưng mà, cô rất nhớ cô ấy.
"Ho Hi, tới đây ngồi."
"Đúng rồi, mình giới thiệu cho cậu một người. Đây là Chiếm Nam Huyễn, trước kia mình đã nói với cậu."
An Dĩ Mạch chỉ vào Chiếm Nam Huyễn, Hạ Hi rất có lễ phép cười cười với anh.
"Chào anh."
"Chào cô."
Chiếm Nam Huyễn rất tao nhã, đây là nhận xét của Dĩ Mạch về anh. Cho nên, khi nhìn thấy Chếm Nam Huyễn ưu nhã dịu dàng như vậy, trong lòng Hạ Hi đã chuẩn bị kỹ càng. Nhưng mà, trong lòng lại hung hăng khen ngợi anh ta có gia giáo.
"Đây là An Mặc Hàn."
Thấy An Dĩ Mạch chỉ
vào một đôi mắt đào hoa của người đàn ông, mặc dù đã sớm biết sự hiện hữu của anh ấy, cũng đã sớm nhìn qua các loạt hình ảnh. Nhưng mà, lúc thấy người thật, Hạ Hi hung hăng hít một hơi, người đàn ông này đúng là trời sinh gây nghiện, sẽ làm các cô gái mãi mãi đắm chìm ở trong đó, khó trách Dĩ Mạch lại lựa chọn người này.
"Chào anh."
"Chào cô."
An Mặc Hàn cười cười với Hạ Hi, cô ấy là bạn của Dĩ Mạch thì cũng chính là bạn của anh. Dĩ nhiên anh sẽ đối tốt, nếu không, Dĩ Mạch sẽ không cho anh ăn đâu.
"À, còn Ti Dạ, mình nghĩ hai người đã biết nhau, cũng không cần mình giới thiệu chứ."
Mọi người ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa. Lần đầu tiên gặp nhau, ấn tượng của Hạ Hi với họ không tệ lắm. Cũng giống như bọn họ, ấn tượng với Hạ Hi cũng không tồi. Vừa bắt đầu, bởi vì Hạ Hi chỉ là bạn bè với Dĩ Mạch mà thôi, ăn một bữa cơm, bọn họ phát hiện bề ngoài lãnh khốc của Hạ Hi rất giống với bề ngoài lạnh như băng của Toàn Ti Dạ, nội tâm của bọn họ rất đơn thuần, cô độc, cần người quan tâm. Xem ra, có lẽ bọn họ đã trải qua những chuyện như nhau.
Sau khi liên hoan kết thúc, Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn đưa Hạ Hi trở về. Sau đó, Toàn Ti Dạ đi biệt thự của Chiếm Nam Huyễn, dưới ánh mắt kì quái của Hạ Hi, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch ngồi lên xe về nhà.
Dĩ Mạch không uống rượu, cô còn nhớ rõ lần trước uống rượu, bị An Mặc Hàn ăn ngay cả xương cũng không còn. Cho nên, lần này một giọt cô cũng không uống, nhưng mà, An Mặc Hàn lại uống một chút, hiện tại sắc mặt đã có chút hồng.
"Anh có khỏe không? Làm gì mà uống nhiều dữ vậy."
An Dĩ Mạch vỗ vỗ gương mặt tuyệt mĩ của anh, cô cũng không thích An Mặc Hàn uống quá nhiều rượu.
An Mặc Hàn ôm Dĩ Mạch đè vào trong ngực của mình, xoa nhẹ mái tóc của cô, nhếch môi, cười.
"Anh không sao, chút rượu này có là gì. Trước kia đi xã giao so với lúc này còn nhiều hơn."
Giọng nói của An Mặc Hàn vang trong xe có vẻ mệt mỏi, dĩ nhiên, An Dĩ Mạch biết ý tứ của anh, cũng biết tâm tình của anh. Mỗi lần đi thăm ba mẹ, tâm tình An Mặc Hàn sẽ giống như bây giờ, xuống thấp, mệt mỏi, ra sức tự trách bản thân mình.
"Mặc Hàn, còn có em. Em sẽ luôn ở bên cạnh anh!"
An Dĩ Mạch biết, thời điểm bây giờ, cô chỉ có thể ôm chặt anh, cho anh ấm áp, để anh cảm giác được không chỉ có một mình, cô cũng ở đây, hơn nữa, vẫn luôn ở bên cạnh.
Nghe được lời nói của An Dĩ Mạch, khóe miệng An Mặc Hàn cong lên thành hình cung rất đẹp. Anh ôm chặt An Dĩ Mạch hơn, cúi đầu hôn mái tóc của cô. Thật may còn có Dĩ Mạch ở đây, thật may là Dĩ Mạch còn ở bên cạnh anh, nếu không, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Chỉ là trong nháy mắt, đôi mắt đào hoa của An Mặc Hàn tràn đầy sát khí, rất đáng sợ. Trong đêm tối yên tĩnh như thế này, có vẻ càng đáng sợ thêm.
Cảm giác được hơi thở cả người của An Mặc Hàn đột nhiên trở nên lạnh lẽo. An Dĩ Mạch dừng lại, đang muốn ngẩng đầu, nhưng lại bị An Mặc Hàn ôm thật chặt đè vào trong ngực của anh.
"Không nên nhìn, Dĩ Mạch. Anh không muốn để cho em thấy được anh như vậy."
An Dĩ Mạch nghe lời của anh, ngoài đau lòng ra thì chỉ có đau lòng, cô chỉ có thể ôm chặt anh hơn, cho anh thêm nhiệt độ. An Mặc Hàn không hề biết rằng, ở trong ngực của anh bởi vì đau lòng mà nước mắt An Dĩ Mạch chảy xuống.