An Mặc Hàn cầm thanh đoản kiếm trên kệ sách lên, hai tay của anh ma sát ở trên thanh đoản kiếm kia, phía trên đã có một chút bụi bậm dính vào, anh nghĩ là chú Trương tìm ở trong thùng rác để vào nơi này.
Thanh đoản kiếm này, anh đã từng rất thích, nhưng mà, bây giờ thấy nó lại cảm thấy sao mà châm chọc, An Mặc Hàn cầm thanh đoản kiếm nhếch miệng lên cười, lại đầy châm chọc và khát máu.
Đang lúc ấy thì, điện thoại An Mặc Hàn vang lên, anh nhìn mã số trên điện thoại di động, cuối cùng vẫn là nhận điện thoại.
"Thiếu gia......"
Bên đầu kia điện thoại bắt đầu truyền đến giọng nói của một người đàn ông, An Mặc Hàn khẽ nhíu mày, trong mắt của anh hiện đầy tơ máu.
"Thiếu gia...... Lão gia đã để tiểu thiếu gia về nước."
Bên đầu kia điện thoại giọng nói có chút chần chờ, ông cũng không biết nói chuyện này cho An Mặc Hàn có đúng hay không, chỉ là, ông nghĩ nhị lão gia cũng sẽ không trách ông.
Từ đầu chí cuối An Mặc Hàn cũng không có nói chuyện, đợi đến khi bên đầu kia điện thoại người ta nói xong rồi, anh mới cúp điện thoại, sau đó lại nhìn thoáng qua thanh đoản kiếm kia, cuối cùng, còn đi ra khỏi thư phòng, lái xe đến công ty.
Lúc này, ở sân bay, có một người đàn ông bóng dáng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, toàn thân anh mặc tây trang được đo may riêng, đeo kính mát, một đầu tóc lộn xộn tự động lấy lược chải lại ngay ngắn, người đàn ông cao hơn 1m8, dáng người khỏe mạnh, không có bị mắt kính che vẻ mặt giống như điêu khắc,dieenl daanq lqđ xinh đẹp như thế, dọc theo đường đi, ở sân bay người đàn ông này chỉ kéo một cái valy hành lý luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, người đàn ông như nhìn thấy được người đang chờ mình, nhếch môi, môi mỏng hấp dẫn như vậy, kéo chiếc valy đi tới.
"Thần Hạo."
Tô Lạc nhìn thấy người đàn ông kéo chiếc valy tới đây, đi lên cùng người đàn ông ôm một cái, người đàn ông nhìn thấy Tô Lạc cũng tháo kính mắt của mình xuống, đó là một đôi mắt làm cho người ta cảm thấy quen thuộc, một đôi mắt hoa đào mê người ở trên gương mặt anh tuấn như vậy làm cho người ta nhìn cũng thấy quen thuộc, đúng vậy người đàn ông trước mặt gọi là Thần Hạo, gương mặt có sáu phần tương tự với An Mặc Hàn, Tô Lạc nhìn khuôn mặt của anh, anh đã nói khi lần đầu tiên anh nhìn thấy An Mặc Hàn cũng cảm thấy Thần Hạo rất giống với An Mặc Hàn, hơn nữa, vừa khéo, Thần Hạo cũng họ An, anh sẽ không ngu ngốc cho là bọn họ không có bất cứ quan hệ gì.
"Lạc... Đã lâu không gặp......"
Giọng nói An Thần Hạo càng thêm từ tính, mà ngay cả Tô Lạc ưu tú như vậy, có đôi khi ở trước mặt của An Thần Hạo đều cảm thấy xấu hổ, mặc dù An Thần Hạo rất giống với An Mặc Hàn, chỉ là, hình ảnh An Mặc Hàn nghiêng về tà mị, mà hình ảnh An Thần Hạo là nghiêng về ấm áp.
"Đã lâu không gặp, đi thôi, tôi đưa cậu về nhà."
"Được......"
Ngồi trên xe, An Thần Hạo nhìn quang cảnh ở trên đường phố có chút xa lạ, nhất thời có chút xúc động, rời đi nơi này cũng đã lâu rồi, năm đó khi rời khỏi nơi này anh mới mười lăm tuổi, hôm nay, anh đã 22 tuổi, đã bảy năm rồi, bảy năm, có rất nhiều thứ cũng đã thay đổi có phải hay không......
"Lạc, dừng ở chỗ này một chút."
An Thần Hạo thấy được đài phun nước quen thuộc ở trước mặt, anh nhớ lúc anh rời đi nơi này cũng có một cái đài phun nước, chỉ là cái đài không có lớn như vậy, hơn nữa, khi đó nơi này là một chung cư, hôm nay nơi này đã được mở rộng thành một công viên khổng lồ, chỉ là, vị trí cái đài phun nước này vẫn không có thay đổi.
"Trước kia đã tới?"
Tô Lạc ngồi xuống ở bên cạnh anh, anh biết An Thần Hạo là lớn lên ở cái thành phố này, sau lại đi nước F, sau đó, bọn họ biết nhau ở đại học, Tô Lạc cũng không có hỏi nhiều hoàn cảnh gia đình ~dien dan lequydon~ của anh, chỉ là, nếu như anh không có đoán sai, Thần Hạo có quan hệ với An Mặc Hàn.
"Ừ, lúc nhỏ, tôi với chị Dĩ Mạch còn có anh trai tôi thường xuyên đến chỗ này, không nghĩ tới, đã nhiều năm như vậy, cái đài phun nước này vẫn còn, chỉ là, thời gian đã không quay trở lại được những thứ kia."
"Đi thôi, không nên suy nghĩ nhiều, tất cả rồi sẽ tốt."
Tô Lạc không hỏi anh ai là Dĩ Mạch, anh trai của anh là ai, chỉ là, anh sẽ không nghĩ tới thật ra thì anh đang biết Angel chính là Dĩ Mạch trong miệng Thần Hạo.
"Ừ, đi thôi, có thời gian tới
nữa."
Ngồi ở trong xe, không bao lâu Tô Lạc chở An Thần Hạo đi tới một ngôi biệt thự, An Thần Hạo nói nơi này là chỗ ở trước kia của mẹ anh, sau khi mẹ anh qua đời vẫn không có người ở chỗ này nữa, chỉ là, lại đúng giờ có người quét dọn nơi này, về sau anh cũng ở nơi này, đương nhiên Tô Lạc đồng ý với anh, lúc đầu là chỗ ở của mẹ anh, chắc chắn bên trong sẽ có chút hơi thở của mẹ anh.
"Cậu đi nghỉ ngơi trước, buổi tối chúng ta lại nói chuyện."
"Được, tới nhà của tôi đi. Tôi sẽ kêu người làm chuẩn bị bữa ăn tối, mang theo Tiểu Nguyệt, thật lâu cũng không có thấy cô ấy rồi."
"Được."
Tô Lạc đi rồi, An Thần Hạo đi vào biệt thự, có một người khoảng chừng năm mươi tuổi đi tới nhận lấy hành lý trong tay anh.
"Chú Lâm."
"Thiếu gia đi nghỉ trước đi, căn phòng đã thu dọn xong."
Chú Lâm là quản gia khi mẹ An Thần Hạo ở đây, hôm nay, mẹ không còn ở đây, nhiều năm như vậy một mình chú Lâm còn coi chừng cái nhà này, chỉ là, An Thần Hạo sẽ cách một thời gian kêu người đón chú Lâm đi nước F.
"Chú Lâm, dặn dò phòng bếp làm vài món ăn vào tối nay, Lạc và Tiểu Nguyệt sẽ tới."
"Được, tôi biết rồi thiếu gia."
Chú Lâm biết Tô Lạc và Tô Nguyệt, hơn nữa, bọn họ là bạn tốt của thiếu gia, ông cũng rất thích hai người này.
Sau khi An Thần Hạo dặn dò xong đã đi lên lầu nghỉ ngơi, sau đó, người trong đại sảnh từng người nhanh chóng làm việc của mình.
Lúc này, thành phố H An Dĩ Mạch và Huyên Huyên bọn họ đang ở trên bãi biển phơi nắng, trong miệng uống chút nước ép cam.
Ba cô gái xinh đẹp mỗi một người đều chỉ mặc áo bikini khêu gợi đám người, nằm thẳng ở trên ghế dài, bộ dáng lười biếng càng thêm hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.
"Hi Hi, gần đây công việc của cậu như thế nào?"
Dư Huyên nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía Hạ Hi nằm nằm ở bên cạnh mình, Hạ Hi mở ra đôi mắt mờ mịch nói "Cũng không tệ lắm, Mặc Mạch quốc tế thật là một nền tảng tốt, trong khoảng thời gian này, tớ cũng học được rất nhiều, dĩ nhiên, tớ tin tưởng, với năng lực của tớ, khoảng cách tới giấc mộng của tớ càng ngày càng gần."
"Ừ, Hi Hi tớ tin tưởng cậu."
An Dĩ Mạch nói, nhưng cô luôn cho rằng Hi Hi rất ưu tú, dĩ nhiên, cô và Huyên Huyên cũng là ưu tú nhất.
"Huyên Huyên còn cậu."
An Dĩ Mạch hỏi Dư Huyên, Dư Huyên khẽ nhíu mày, mấy ngày hôm trước Ferman hỏi cô về một vấn đề, cho đến bây giờ cô không suy nghĩ kỹ, cho nên mới nghĩ đi ra ngoài du lịch thả lỏng một chút.
"Làm sao vậy, công việc gặp phải vấn đề? Hay là Ferman làm khó dễ cậu?"
An Dĩ Mạch và Hạ Hi thấy Dư Huyên cau mày, hai người cũng có chút lo lắng, trong ba người họ, Huyên Huyên nhỏ tuổi nhất, công việc cũng bận rộn nhất cố gắng nhất, cho tới nay họ cũng sử dụng năng lực lớn nhất của mình để giúp Huyên Huyên, chỉ là trong khoảng thời gian này họ đều bận rộn công việc của mình, ngược lại quên Huyên Huyên rồi.
Dư Huyên nhìn bộ dáng khẩn trương của hai người bọn họ, bất đắc dĩ cười cười, nhưng mà, trong lòng lại cảm động muốn chết, họ luôn là như vậy, nếu như ba người bọn họ gặp phải vấn đề, hai người bọn họ luôn giúp cô vượt qua khó khăn trước sau đó sẽ giải quyết vấn đề của mình, cô biết hai người bọn họ lớn hơn mình một tuổi, coi cô như em gái nhỏ, nhưng cô muốn nói là cô không còn nhỏ, cô có thể chăm sóc mình rồi.~dđlqđ~
"Không có việc gì, Ferman cũng chỉ hỏi tớ về việc phát triển ở trong làng giải trí mà tớ không có nghĩ tới?"
Trước khi cô đi Milan Ferman bắt đầu nói chuyện về vấn đề này rồi, chỉ là cô rất khó quyết định.
"Không phải cậu là người trong giới người mẫu sao? Tại sao anh ta có thể có đề nghị này? Cậu làm cái gì?"