Editor: MarisMiu
Được mọi người nhường ra một con đường ở chính giữa, An Mặc Hàn mặc một thân tây trang màu đen, bên ngoài choàng áo khoác màu đen đi vào từ bên ngoài. Tất cả mọi người tò mò nhìn người đàn ông tà mị tuấn mỹ này, nhưng giờ phút này trong ánh mắt của người đàn ông chỉ tồn tại mỗi An Dĩ Mạch.
Các phóng viên ở đây có vài người người không biết An Mặc Hàn, nhưng những minh tinh trong làng giải trí kia thì đã thèm muốn An Mặc Hàn đã lâu. Hôm nay, An Mặc Hàn như một thiên thần xuất hiện tại nơi này, mọi người ngoại trừ khiếp sợ thì chính là nghi ngờ.
Đợi đến khi An Mặc Hàn từng bước một đi đến trước mặt của An Dĩ Mạch, đôi mắt đào hoa dịu dàng thâm tình nhìn An Dĩ Mạch khiến mọi người càng khiếp sợ không thôi.
An Mặc Hàn nhanh chóng cởi áo choàng của mình ra khoác lên trên người An Dĩ Mạch, sau đó đôi tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, đặt một nụ hôn lên cái trán của cô.
Không thể không nói, một bức tranh xinh đẹp như vậy khiến tất cả mọi người chìm đắm vào bên trong, hoàn toàn quên mất khiếp sợ.
"Có lạnh không?"
Giọng của An Mặc Hàn trầm thấp khiến mọi người tỉnh lại từ trong say mê, An Dĩ Mạch lắc đầu một cái, yên tâm mà cười với anh.
"Không lạnh, rất ấm áp."
An Mặc Hàn cũng cười, nụ cười của hai người bọn họ lập tức say mê cặp mắt của tất cả mọi người. Có một phóng viên nhanh chóng phản ứng lại, len lén nhấn nút chụp hình, mãi mãi lưu lại giờ khắc này. Cho đến nhiều năm về sau, khi mọi người thấy tấm hình này lần nữa, đều nói về chuyện xưa của người đàn ông tuấn mỹ độc nhất vô nhị giống như thiên thần giáng xuống để bảo vệ người phụ nữ vô cùng xinh đẹp này.
"Tổng giám đốc An..."
Lillian áy náy nhìn An Mặc Hàn, An Mặc Hàn quay lại cười với bà, chuyện này không liên quan đến Lillian nên anh sẽ không trách bà. Ánh mắt của An Mặc Hàn lạnh lẽo bắn về phía Thượng Quan Hồng và Hàn Ngữ Yên đang đứng, khiến Hàn Ngữ Yên và Thượng Quan Hồng không tự chủ lui về phía sau mấy bước. Ánh mắt của anh rất đáng sợ, lúc này mọi người cảm giác giống như đang ở trong hầm băng. lqd MarisMiu lqd Có điều một lát sau, Hàn Ngữ Yên và Thượng Quan Hồng mới phản ứng lại, cố tỏ ra bình tĩnh. Hôm nay, chuyện này đã đến bước này, bọn cô không thể buông tha, chỉ một chút nữa thôi sẽ thành công. Bọn cô tin tưởng, chỉ cần các cô chắc chắn bộ "Ngôi sao hoàng hôn" đang ở trên người của An Dĩ Mạch, cho dù có là An Mặc Hàn, cũng không có biện pháp giải vây cho An Dĩ Mạch.
"Lúc An tổng vừa tiến vào có nói nữ chủ nhân gì đó. Xin hỏi An tổng, vị này An tiểu thư ở trong ngực ngài chính là người trong lời nói của ngài sao?"
Một phóng viên phát hiện ra vấn đề liền lên tiếng. Hôm nay An Mặc Hàn ở đây, cho dù chuyện này có lớn thế nào cũng không lớn bằng chuyện của An Mặc Hàn. Cho tới nay, An Mặc Hàn từng có tin đồn với rất nhiều người, nhưng nhóm phóng viên bọn họ cũng không phải người ngu, dĩ nhiên bọn họ sẽ không tin cô gái này sẽ là chân mệnh thiên nữ của An Mặc Hàn, hoặc cũng có khả năng cô giái này chính là người khiêu vũ với An Mặc Hàn trong tiệc sinh nhật của anh ấy. Bọn họ phát hiện cô gái kia chính là cô gái đầu tiên có khả năng gần gũi với An Mặc Hàn. Trước đây, bọn họ vẫn luôn thăm dò thân phận thần bí của cô gái kia, nhưng vẫn không có một chút manh mối nào.
Chỉ là, trời không tuyệt đường con người. Hôm nay, bọn họ lại phát hiện cô gái thứ hai có thể gần gũi với An Mặc Hàn. Hơn nữa, An Mặc Hàn còn nói là nữ chủ nhân của quốc tế Mặc Mạch, bây giờ còn thâm tình nhìn cô gái đó, ôm cô ấy vào trong ngực. Tin tức này còn quan trọng hơn cả tin tức của "Ngôi sao hoàng hôn".
Mặc dù Thượng Quan Hồng hơi tức giận ánh mắt các ký giả chuyển lên tình cảm riêng tư của An Mặc Hàn, nhưng cô cũng rất thắc mắc chuyện tình cảm của An Mặc Hàn. Cho tới nay, trong lòng của cô chỉ có một mình An Mặc Hàn, cô làm tất cả cũng chỉ vì có thể ở chung một chỗ với An Mặc Hàn, nhưng cô lại vừa nghe được gì, nữ chủ nhân của quốc tế Mặc Mạch? Làm sao có thể, sao có thể là An Dĩ Mạch chứ. Cô cố gắng lâu như vậy, làm nhiều như vậy, nhưng lại không được ánh mắt của An Mặc Hàn. Dĩ nhiên cô sẽ không chịu thua, điều này càng thêm khiến cô ghen ghét An Dĩ Mạch, vốn là muốn để cô ta thân bại danh liệt, nhưng hiện giờ cô muốn cô ta biến mất mãi mãi trên đời, có ý nghĩ điên rồ này không phải mỗi mình Thượng Quan Hồng, mà cùng chung suy nghĩ này còn có Hàn Ngữ Yên.
"Mọi người khỏe..."
An Mặc Hàn ôm An Dĩ Mạch vào trong ngực thật chặt, sau đó bắt đầu xử lý chuyện chính. Có điều, vừa rồi vẻ mặt đang dịu dàng thế nhưng lúc này lại lạnh lẽo khiến mọi người không nhịn được rùng mình ớn lạnh.
"Hôm nay tôi ở chỗ này, tôi nghĩ tôi không cần giải thích. Tôi chỉ muốn Thượng Quan tiểu thư giải thích một chút, cô nói Dĩ Mạch lấy cắp bộ "Ngôi sao hoàng hôn", những lời này là có ý gì?"
Tầm mắt của An Mặc Hàn nhắm ngay Thượng Quan Hồng, anh giống như chỉ tùy ý hỏi một câu, nhưng giọng điệu lại lạnh buốt thấu xương, khiến Thượng Quan Hồng không có đường cự tuyệt.
"Tổng giám đốc An, là như vậy…"
Thượng Quan Hồng ép buộc đè xuống sự sợ hãi và hoảng hốt của mình, nói chuyện đã xảy ra. Đương nhiên, cô sẽ không nói chuyện cô tưởng An Dĩ Mạch là nữ tiếp viên trong quán bar Phi Tinh Đới Nguyệt. Có điều cô không nói không có nghĩa là người khác không nói.
"An tổng, có một điều chắc anh cũng không biết, nữ tiếp viên này không những lấy cắp bộ "Twilight - Ngôi sao hoàng hôn", mà còn nhặt được sợi dây chuyền quý giá của Thượng Quan tiểu thư. An tổng không nên bị cô gái này lừa."
Một nữ nhân mở miệng châm chọc, An Dĩ Mạch ngẩng đầu lên nhìn người nói chuyện, thì ra là cô gái được gọi là Tuệ Tuệ. diễn đàn marismiu lê quý đôn An Mặc Hàn nghe xong cũng không thèm liếc về phía Tuệ Tuệ, anh nhếch môi, đôi mắt hoa đào lộ nụ cười ra nguy hiểm, khiến tất cả mọi người không nhịn được lui về sau mấy bước.
"Ha ha ha, đây là chuyện mà khiến tôi buồn cười nhất, nữ chủ nhân của quốc tế Mặc Mạch tôi khi nào thì để ý đến một sợi dây chuyền rồi hả?"
An Mặc Hàn lại nói ra mấy chữ nữ chủ nhân của quốc tế Mặc Mạch lần nữa, lúc này mọi người đều đã nghe rõ ràng, ánh mắt của tất cả mọi người càng thêm nóng bỏng nhìn về phía An Dĩ Mạch.
"Nữ chủ
nhân…"
"Thật ư?"
Mọi người thảo luận ầm ĩ, Hàn Ngữ Yên và Thượng Quan Hồng hai người càng thêm ghen tỵ nhìn An Dĩ Mạch.
"Mặc Hàn, An Dĩ Mạch cô ta chỉ là một nữ tiếp rượu trong Phi Tinh Đới Nguyệt, coi như hiện tại cô ta làm việc ở quốc tế Mặc Mạch, nhưng tại sao cô ta có thể...."
Thượng Quan Hồng phản bác, từ trước tới nay, cô đều so sánh tất cả mọi thứ với An Dĩ Mạch, coi như bộ dáng của An Dĩ Mạch xinh đẹp, nhưng cô ta không có không có gia thế hiển hách. Thế nhưng hôm nay, An Mặc Hàn lại nói trước mặt mọi người như vậy. Cô thích anh như thế, làm sao cô có thể chấp nhận điều này được chứ.
"Chuyện của tôi, Thượng Quan tiểu thư có ý kiến gì sao?"
Lời nói của An Mặc Hàn âm trầm lập tức khiến những lời Thượng Quan Hồng muốn nói nghẹn ở trong cổ họng.
"Mặc Hàn... Để cho em nói."
An Dĩ Mạch thoát khỏi cái ôm của An Mặc Hàn, dịu dàng nhìn anh, đôi mắt sáng ngời tràn đầy tự tin. An Mặc Hàn gật đầu một cái, nhưng lại hôn lên môi của cô một cái, sau đó nhẹ nhàng nói, "Tất cả đã có anh."
Mặc dù chỉ là năm chữ đơn giản, nhưng An Dĩ Mạch nghe lại thấy vô cùng ấm áp, trước nay bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ An Mặc Hàn cũng chưa từng nói qua lời như vậy. Mặc dù có lúc An Mặc Hàn cũng sẽ nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng hôm nay, ở duới tình huống như thế này, An Mặc Hàn nói với cô rằng tất cả đã có anh, để cô chưa bao giờ có thể an tâm như bây giờ.
"Ừ."
Sau đó, An Dĩ Mạch quay người nhìn thẳng vào Thượng Quan Hồng và Hàn Ngữ Yên, cùng là phụ nữ với nhau, dĩ nhiên An Dĩ Mạch cũng nhìn thấy được sự đố kị dày đặc trong mắt bọn họ, chẳng qua, đây không phải là trọng điểm. Nếu hôm nay hai người bọn họ muốn cô thân bại danh liệt, vậy thì đừng trách cô không khách khí. Chưa tới cuối cùng, người bị thân bại danh liệt cũng chưa biết là ai đâu.
An Dĩ Mạch nhìn về phía Hàn Ngữ Yên, vốn là cô cũng muốn xem trọng cô ta ở trong giải trí Mặc Mạch và nể mặt của Lillian nên không muốn nhằm vào cô ta, nhưng nếu cô ta đã muốn chết như thế thì cô chỉ có thể giúp đỡ cô ta thôi.
"Thượng Quan tiểu thư, tôi đã nói, trước tiên chúng ta sẽ nói về chuyện sợi dây chuyền. Từ trước đến nay tôi không thích giải thích những chuyện mà tôi làm với người khác, song tôi cũng không cho phép người khác nói oan tôi như vậy."
"Cô muốn nói gì?"
Không biết vì sao, hôm nay thấy gương mặt của An Dĩ Mạch bình tĩnh và tự tin như thế, trong lòng Thượng Quan Hồng cảm thấy lo lắng từng trận.
"Đầu tiên, đúng là sợi dây chuyền này Thượng Quan tiểu thư cô mua đi trước, nhưng tôi nhớ được lúc đó là tôi nhìn trúng sợi dây chuyền này trước. Sau đó Thượng Quan tiểu thư cô lấy mặt mũi của Tổng giám đốc An khiến quầy nhân viên bán dây chuyền cho cô. Có điều sau đó, Thượng Quan tiểu thư cô lại trả sợi dây chuyền đó về lại trong tiệm, về phần nguyên nhân, tôi nghĩ tôi không cần nhiều lời chứ?"
"Tôi vốn là đã quên mất về chuyện sợi dây chuyền, chẳng qua sáng sớm ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại, sợi dây chuyền này liền xuất hiện ở trong phòng của tôi. d.i.e.n.d.a.n.maris.miu.l.e.q.u.y.d.o.n Tôi nghĩ chắc là buổi tối thừa dịp tôi ngủ ông già Noel đã lén đưa tới cho tôi."
Lúc An Dĩ Mạch nói câu này xong liền nhìn qua An Mặc Hàn một cái. Khóe miệng của An Mặc Hàn giật giật, anh thành ông già Noel từ lúc nào vậy?
"Sau đó vào buổi tối ngày hôm đó, chúng tôi lại gặp nhau ở trong Phi Tinh Đới Nguyệt. Nhưng mà Thượng Quan tiểu thư, có một điều tôi nghĩ cô cũng biết rõ chứ? Ngày đó rõ ràng là tôi ngồi cùng với bạn tốt của tôi là Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ... Sau lại đó An tổng cũng đến. Ngày đó rõ ràng là bọn họ tổ chức tiệc tẩy trần cho tôi. Thật sự tôi rất nghi hoặc, tại sao Thượng Quan tiểu thư lại coi tôi là nữ tiếp viên của Phi Tinh Đới Nguyệt nhỉ? Là Thượng Quan tiểu thư cô chưa mọc mắt? Hay là bị mù mắt vậy?"
"Hì hì…"
An Dĩ Mạch nói câu đó xong, An Mặc Hàn không nhịn được cười ra tiếng khiến Thượng Quan Hồng càng thêm tức giận và mất thể diện.
"Tiếp theo chúng ta sẽ chuyện của "Ngôi sao hoàng hôn". Từ khi tôi bước vào nơi này, tôi chỉ đi qua phòng đặt trang sức đúng một lần, hơn nữa lại đi cùng cô Lillian. Nếu Thượng Quan tiểu thư và Hàn tiểu thư hoài nghi là tôi lấy cắp "Ngôi sao hoàng hôn", như vậy không phải cũng đang hoài nghi cô Lillian ư?"
Vừa rồi Lillian đã nói qua, hoài nghi cô cũng chính là hoài nghi bà ấy. Hiện tại, cô nói như vậy, đương nhiên mọi người không dám hoài nghi cô. Hôm nay coi như không nể mặt mũi của Lillian, nhưng bên người An Dĩ Mạch cô còn có An Mặc Hàn, bọn họ đắc tội không nổi.
"An tiểu thư, nhưng chỉ có mình cô đi vào căn phòng kia?"
Hàn Ngữ Yên nói, mặc dù cô ta muốn hủy hoại An Dĩ Mạch, nhưng cô không muốn kéo Lillian theo. Lillian có ơn với cô, hơn nữa cho tới nay, cô đều xem Lillian là người thân duy nhất, cho nên cô không thể để Lillian gặp chuyện.
"Một mình tôi?"
An Dĩ Mạch chỉ chỉ mình, trên mặt nghi hoặc, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
"Tôi nhớ rõ trước khi tôi lên sân khấu, Lillian vẫn đi theo tôi. Khi đó tôi nghe Lillian bảo cô vào phòng kia nghỉ ngơi một chút, cũng chính là khi đó, cô lấy mất bộ "Ngôi sao hoàng hôn"."
"Thật sao? Lý luận của Hàn tiểu thư thật là lợi hại, thực ra thiếu chút nữa cô đã suy đoán đúng rồi, chỉ kém một chút mà thôi...."