Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

3


trước sau

Editor: MarisMiu -

"Rốt cuộc cũng biết phụ nữ gây gổ với nhau vì sao lại được gọi là người đàn bà chanh chua rồi, quả nhiên không sai mà…"

Ferman đứng sau lưng của An Mặc Hàn nhìn màn mắng chửi kịch liệt của Hàn Ngữ Yên và Thượng Quan Hồng. An Dĩ Mạch đi tới bên người An Mặc Hàn, bật cười ra tiếng với Ferman.

"Ferman, anh phải cố gắng xem cho tốt vào, lúc phụ nữ đấu đá với nhau, còn kịch liệt hơn cả con cọp phát uy đó, cứ nhìn xem."

An Mặc Hàn cưng chiều ôm An Dĩ Mạch vào trong ngực, cô nghĩ chuyện anh cần làm nhất là toàn lực ủng hộ cô. Mặc dù, An Mặc Hàn biết như vậy sẽ không tốt với Thượng Quan Niên, nhưng chỉ cần An Dĩ Mạch vui vẻ, anh sẽ không cự tuyệt.

Cuối cùng, sau khi hai người chó cắn chó được nửa tiếng, người có địa vị lớn nhất cũng xuất hiện rồi.

"Đã câm mồm rồi à? Đây là có chuyện gì?"

Ai cũng không ngờ rằng Thượng Quan Niên sẽ xuất hiện ở đây, đương nhiên ngoại trừ An Mặc Hàn và Ferman.

An Dĩ Mạch có chút nghi hoặc nhìn nét mặt đã trong dự liệu của An Mặc Hàn, cô nhíu mày. An Mặc Hàn gật đầu với cô một cái, sau đó cô liền nở nụ cười, càng nép sát vào trong ngực của An Mặc Hàn hơn.

"Ba."

"Tổng giám đốc Thượng Quan."

Dĩ nhiên, mọi người ở đây đều biết Thượng Quan Niên, nhưng hôm nay mặt mũi của Thượng Quan Niên đã bị Thượng Quan Hồng vứt bỏ sạch sẽ. Vẻ mặt của Thượng Quan Niên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía Thượng Quan Hồng. Sau khi nhìn thấy, Thượng Quan Hồng sợ hãi  lui về phía sau mấy bước. Thật ra, từ nhỏ đến lớn, Thượng Quan Niên đều rất cưng chiều cô, nhưng cô cũng rất sợ Thượng Quan Niên.

Hàn Ngữ Yên thì không bị vẻ mặt của Thượng Quan Niên dọa sợ, cô chỉ đang trì hoãn lấy sức, đi tới sau lưng của Lillian. Thượng Quan Niên và Lillian liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng không nói gì, có điều trong mắt hai người cũng xuất hiên vẻ phức tạp. Những người khác không phát hiện ra, nhưng lại không tránh được ánh mắt của An Mặc Hàn. Ánh mắt lạnh lẽo của An Mặc Hàn trầm xuống, nắm thật chặt tay của An Dĩ Mạch.

"Thượng Quan Hồng, con xem con thành cái gì rồi. Con nói công việc hôm nay của con làm rất tốt, kết quả là gì đây, thành cái dạng gì rồi?"

Thượng Quan Niên không để chút mặt mũi nào trách mắngThượng Quan Hồng, Thượng Quan Hồng vốn đang cúi đầu, đang muốn nói trước mặt nhiều người như vậy, ba cô không để lại một chút thể diện lại cho cô sao, có điều khi ngẩng đầu lên cô ngây ngẩn cả người.

Lúc này, chỉ còn vài người ở hiện trường, cũng chỉ còn lại có An Mặc Hàn, An Dĩ Mạch, Lillian, Hàn Ngữ Yên, cô và Thượng Quan Niên, ngay cả Tô Nguyệt cũng không biết đi nơi nào. Kỳ thực, Thượng Quan Hồng không hề biết là An Mặc Hàn phân phó Ferman đưa các ký giả và những người khác ra ngoài, dù sao chuyện ngày hôm nay, tập đoàn Thượng Quan đã mất mặt lắm rồi. lqd MarisMiu lqd Đương nhiên, An Mặc Hàn cũng xử lý tốt những chuyện sau giúp Thượng Quan Niên, chính là che miệng của tất cả mọi người lại, xóa chuyện này trong đầu của tất cả mọi người.

Dĩ nhiên, lúc không ai chú ý tới, Thượng Quan Niên lộ ra một nụ cười cảm kích với An Mặc Hàn, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thượng Quan Hồng.

"Nói, nói thật rõ ràng cho ba, đang xảy ra chuyện gì?"

Kết quả, bị áp lực cực lớn của Thượng Quan Niên ép xuống. Ferman liền nói hết tất cả chân tướng mọi chuyện, là chuyện của Tuệ Tuệ, trợ lý của Thượng Quan Hồng. Sau khi biết chân tướng, An Dĩ Mạch chỉ nhíu mày, mặt không biểu cảm. An Mặc Hàn thì chỉ cười một cái, nhưng trong nụ cười tươi tắn đó lại tràn đầy lạnh lẽo và khát máu.

"Con... Cái đứa nghịch tử này..."

Nghe xong chuyện đã xảy ra, tay Thượng Quan Niên có chút run rẩy chỉ vào Thượng Quan Hồng, hiển nhiên là chọc bị tức. Bên này, Lillian cũng thất vọng nhìn Hàn Ngữ Yên, Hàn Ngữ Yên lập tức sợ hãi khi thấy nét mặt thất vọng của Lillian.

Cho đến nay, người cô quan tâm nhất chính là Lillian, cũng là Lillian cho cô địa vị và thành tựu như ngày hôm nay, nhưng vừa rồi, trong ánh mắt  của Lillian lại tràn đầy thất vọng, rất giống như cô sẽ bị Lillian vứt bỏ. Không, không được, cô không thể để mất Lillian. Sau đó, Hàn Ngữ Yên tính toán ở trong lòng, nghĩ các loại biện pháp có thể để khiến Lillian có hi vọng với cô lần, nhưng suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được biện pháp nào cả.

Mà cô ta lại không biết rằng, cũng bởi vì cô ta suy nghĩ thời gian dài như vậy, lại không nhận sai lầm với Lillian, mới khiến Lillian quyết định buông bỏ cô ta. Hơn nữa, trong lúc cô ta đang nghĩ mọi biện pháp muốn giữ lại Lillian thì Lillian lại lầm tưởng rằng cô ta đang nghĩ biện pháp chạy trốn khỏi chuyện này như thế nào. Cho nên, lúc này Lillian hoàn toàn thất vọng về Hàn Ngữ Yên, dĩ nhiên, Hàn Ngữ Yên hoàn toàn không biết những điều này.

"Ba, con..."

Thượng Quan Hồng rất muốn giải thích cho chính mình, nhưng lại hoàn toàn không tìm được lời giải thích. Chuyện này chỉ có thể nói là cô ta lấy hết tất cả ghen ghét đố kỵ đặt vào trên người của An Dĩ Mạch. Dĩ nhiên, An Dĩ Mạch thấy được nét mặt của cô ta, giờ phút này cô hoàn toàn cảm thấy mình rất vô tội, cũng không biết làm thế nào, lại càng không có lời nào để nói với Thượng Quan Hồng. Rõ ràng là Thượng Quan Niên quở mắng Thượng Quan Hồng, hơn nữa, là còn là cô ta làm sai, cô ta không có hơi sức để phản bác, lại đẩy toàn bộ lỗi vào trên người cô. Trời ơi, cô có oan không chứ!

"Mặc Hàn, Dĩ Mạch, chuyện này là Hồng Hồng không đúng, tôi thay con bé xin lỗi với hai người."

Thượng Quan Niên áy náy, dĩ nhiên An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch sẽ không so đo với Thượng Quan Niên.

"Chú Thượng Quan, ngài không cần phải làm vậy đâu. Thật ra cũng không có gì, chỉ là Thượng Quan tiểu thư hiểu lầm cháu trộm đi "Ngôi sao hoàng hôn" mà thôi. Có điều, Dĩ Mạch đã nhìn thấy "Ngôi sao hoàng hôn", quả nhiên là vô giá, khó trách Thượng Quan tiểu thư lại coi trọng như vậy. Nhưng không ngờ, tất cả chuyện này lại là kế hoạch của Thượng Quan tiểu thư. Có điều, nếu chú Thượng Quan ngài đã ra mặt, đương nhiên Dĩ Mạch không thể không hiểu chuyện được. Vì vậy, về sau Dĩ Mạch chỉ hy vọng Thượng Quan tiểu thư có thể đối nhân xử thế tốt một chút, đừng nghĩ biện pháp đi hãm hại người khác nữa là được."

Những lời này của An Dĩ Mạch vừa cho Thượng Quan Niên phần mặt mũi, vừa mạnh mẽ quở mắng chuyện "Ngôi sao hoàng hôn" của Thượng Quan Hồng. Nếu Thượng Quan Niên muốn xin lỗi, chắc chắn phải chuẩn bị chút quà bồi lỗi gì đó. Quả nhiên, động tác kế tiếp của Thượng Quan Niên  khiến Hàn Ngữ Yên và Thượng Quan Hồng tức giận, còn An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn thì hài lòng.

"Dĩ Mạch, là chú dạy dỗ không tốt, bộ "Ngôi sao hoàng hôn" này cứ xem như chú xin lỗi thay Hồng Hồng, mong cháu hãy nhận. Mặc Hàn, Dĩ Mạch, vẫn hi vọng hai người bỏ qua cho Hồng Hồng."

Thượng Quan Niên đưa "Ngôi sao hoàng hôn" qua, An Dĩ Mạch nhận lấy. Mặc dù trong lòng kích động, nhưng trên mặt không hề biểu hiện ra ngoài.

"Ba, làm sao ba có thể đưa "Ngôi sao hoàng hôn" cho cô ta..."

Thượng Quan Hồng lập tức nổi giận, tỏ ý bất mãn. Trước giờ, mẹ vẫn nói khi nào cô kết hôn thì mẹ sẽ đưa cho cô bộ "Ngôi sao hoàng hôn", không nghĩ tới, hôm nay lại bị ba cô đưa cho An Dĩ Mạch như thế. Chuyện như vậy làm sao cô có thể chịu được. Vốn nó là mộng tưởng mấy chục năm của cô, vậy mà trong nháy mắt lại thành của người khác. Cô không cam tâm.

Trong mắt của Hàn Ngữ Yên càng tràn đầy ghen tỵ, thật ra, cô ta cũng rất thích "Ngôi sao hoàng hôn" kia, lần đầu tiên nhìn thấy nó đã thích, nhưng cô chưa bao giờ có ý nghĩ gì đó với "Ngôi sao hoàng hôn". Vậy mà hôm nay, lại nhìn nó được đưa cho kẻ mình căm ghét nhất, cô thực sự không thể chấp nhận được.

"Im miệng, hôm nay con ngại còn chưa đủ mất mặt sao? Trở về nhà tự kiểm điểm lại cho ba, nếu không biết lỗi
ở đâu, không được phép bước ra khỏi phòng nửa bước!"

Thượng Quan Hồng cứ bị Thượng Quan Niên cấm túc như vậy, đương nhiên cô sẽ đem món nợ này tính sổ lên đầu của An Dĩ Mạch.

"Chú Thượng Quan, chỉ hy vọng Thượng Quan tiểu thư sẽ hiểu được nỗi khổ của chú. diễn đàn marismiu lê quý đôn Dù sao, Thượng Quan tiểu thư thực sự rất may mắn khi có một người cha là ngài như vậy. Chuyện này đã trôi qua rồi, chúng cháu sẽ không tính toán nữa. Chú Thượng Quan, cháu nghĩ ngài còn có chuyện phải xử lý, chúng cháu không quấy rầy nữa, tạm biệt."

An Mặc Hàn ôm An Dĩ Mạch gật đầu với Thượng Quan Niên, sau đó đi ra khỏi đại sảnh này. Chuyện tiếp theo không còn quan hệ gì với bọn họ, Thượng Quan Niên đã xin lỗi, "Ngôi sao hoàng hôn" cũng được tặng, nếu như bọn họ không đi thì cũng quá không hiểu chuyện rồi. Sau đó, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch liền lái xe trở về An gia ăn mừng chiến thắng. Chiến trường bên này, cứ để cho Thượng Quan Niên xử lý, về kết quả cuối cùng như thế nào, cũng không phải là chuyện của bọn họ rồi.

"Oa… Mệt quá."

Trở lại An gia, An Dĩ Mạch liền nằm dài trên ghế sofa, sau đó bưng ly nước trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.

"Em uống chậm một chút, có ai giành với em đâu."

An Mặc Hàn buồn cười nhìn bộ dáng uống nước gấp gáp của cô, chỉ sợ cô uống nhanh quá khiến mình bị sặc.

"Oa, nhìn thành quả chiến đấu hôm nay của chúng ta thôi."

An Dĩ Mạch lấy "Ngôi sao hoàng hôn" ra đặt lên bàn, hai mắt cô lập tức tỏa sáng.

"Thật sự rất đẹp."

An Dĩ Mạch không nhịn được khen ngợi, đang muốn hỏi Mặc Hàn có phải rất đẹp hay không, lúc này, điện thoại của An Mặc Hàn lại vang lên.

"Ừ."

Không biết đầu dây điện thoại bên kia nói gì, An Mặc Hàn chỉ gật đầu một cái, chỉ nói một câu buổi tối gặp liền cúp máy.

"Người nào vậy?"

Lúc này, An Dĩ Mạch cũng bị cuộc gọi của An Mặc Hàn hấp dẫn, không nghiên cứu bộ "Ngôi sao hoàng hôn" kia nữa, mà bảo dì Lan cất đi.

"Là Nam Huyễn, cậu ấy bảo chị Nhan đã về nước, bảo buổi tối chúng ta qua Chiếm gia ăn cơm."

"Chị Chiếm Nhan trở về rồi ư?"

An Dĩ Mạch vui mừng, thấy An Mặc Hàn gật đầu càng phấn khích hơn.

Nếu như nói từ nhỏ đến lớn An Dĩ Mạch thích người nào nhất, ngoại trừ Lãnh Hạ và An Vu Triết ra thì An Dĩ Mạch thích nhất chính là Chiếm Nhan rồi. Chiếm Nhan lớn hơn Dĩ Mạch ba tuổi, lớn hơn Mặc Hàn bọn họ bốn tuổi. Từ nhỏ đều là Chiếm Nhan dẫn theo bọn họ đi chơi, có thể nói tính cách giống y như con trai An Mặc Hàn bọn họ vậy. Từ nhỏ, An Dĩ Mạch thích dính lấy Chiếm Nhan nhất, mãi về sau, khi biết Chiếm Nhan muốn ra nước ngoài, An Dĩ Mạch còn náo loạn, muốn ngủ chung một tuần lễ với Chiếm Nhan. Nhưng về sau, phải khổ sở một thời gian mới chấp nhận được chuyện Chiếm Nhan đã ra nước ngoài. Sau đó, Chiếm Nhan về nước, mỗi ngày An Dĩ Mạch đều gọi Chiếm Nhan đi dạo phố. Về sau, An Dĩ Mạch lại đi du học, Chiếm Nhan cũng đi nước ngoài, hai người không còn nhiều thời gian ở cùng nhau nữa. Có điều, lần cuối cùng chị ấy trở lại đã là bốn năm trước rồi, cho nên, An Dĩ Mạch mới kích động như vậy, An Mặc Hàn có thể hiểu được điều này.

"Nghe nói, lần này chị Nhan trở về là để kết hôn."

Kế tiếp, An Mặc Hàn lại ném ra một quả bom. An Dĩ Mạch vẫn chưa lấy lại tinh thần từ tin tức Chiếm Nhan trở về, lần này lại thêm một tin tức mới nữa.

"Kết hôn?"

Có điều, lần này An Dĩ Mạch đã bình tĩnh hơn. Dù sao bọn họ đều đã lớn rồi, An Dĩ Mạch vẫn hiểu rõ nên khống chế cảm xúc của mình.

"Ừ. Tối hôm nay, vị hôn phu của chị Chiếm Nhan cũng sẽ đến, em có thể quan sát một chút. Có điều anh phải nói trước, em chỉ được nhìn một chút thôi, không được nhìn nhiều quá."

An Mặc Hàn cảnh cáo, An Dĩ Mạch cực kỳ buồn cười khi thấy bộ dàng này của anh, song cô vẫn gật đầu.

"Thiếu gia, tiểu thư, nên ăn cơm thôi."

Giọng nói của Dì Lan để cho bọn họ kết thúc câu chuyện của Chiếm Nhan, sau đó hai người liền dời bước đi tới phòng ăn. lê quý đôn Miu lê quý đôn Nhìn thấy một bàn đồ ăn, An Dĩ Mạch lập tức chảy nước miếng, bụng cũng bắt đầu kêu. Cuối cùng, điều mọi người được chứng kiến, đó là An Dĩ Mạch không để ý tới hình tượng chút nào, ăn như hổ đói.

"Dĩ Mạch, em ăn từ từ thôi."

An Mặc Hàn bất đắc dĩ kéo ghế ra ngồi bên cạnh cô. Một tay vuốt vuốt trên lưng cô, để cô thuận lợi nuốt thức ăn xuống. Sau đó, cái tay còn lại đưa ly nước cho cô. Rốt cuộc, sau một trận chiến đấu, An Dĩ Mạch đã lấp đầy cái bụng của mình.

Đợi đến khi cô ăn xong, thoải mái dễ chịu rồi, An Mặc Hàn mới bắt đầu dùng cơm. Có thể nói là An Mặc Hàn tao nhã hơn An Dĩ Mạch rất nhiêu, An Dĩ Mạch nhìn cách dùng cơm của An Mặc Hàn, quả thực là một ở trên trời một ở dưới đất mà. Dĩ nhiên, ở trên trời là An Mặc Hàn.

"Đúng rồi, còn Hàn Ngữ Yên thì tính sao?"

An Dĩ Mạch ăn uống no say xong, rốt cuộc cũng nghĩ tới chuyện mà mình quên béng đi mất. Hàn Ngữ Yên là nghệ sĩ của giải trí Mặc Mạch, hôm nay cô ta cũng coi như là bị mất hết mặt mũi. An Dĩ Mạch cũng không dám khẳng định, chuyện này có ảnh hưởng đến giải trí Mặc Mạch hay không.

"Không có việc gì, chuyện này Ferman sẽ xử lý."

"Thật xin lỗi, lúc em làm không nghĩ tới chuyện Hàn Ngữ Yên là nghệ sĩ của giải trí Mặc Mạch, cho nên mới đáp trả cô ta như vậy."

Thật ra, cô cũng đã hoài nghi từ lúc nhìn thấy cô gái được gọi là Tuệ Tuệ kia chạy đến nói với Thượng Quan Hồng bị mất bộ "Ngôi sao hoàng hôn" rồi. Vì vậy, cô lại nghĩ tới chuyện Tuệ Tuệ đó đụng vào cô, cô liền sờ vào túi áo ngoài của mình, phát hiện có đồ ở trong. Khi đó, cô cũng đã chắc chắn đồ ở trong túi chính là bộ "Ngôi sao hoàng hôn". Kế tiếp, Thượng Quan Hồng và Hàn Ngữ Yên từng bước từng bước ép sát cô, cô vốn là muốn bỏ qua cho Hàn Ngữ Yên, nhưng không ngờ tự cô ta muốn tìm chết, cho nên, cô liền thừa dịp giằng co với bọn họ, lặng lẽ bỏ đồ vào hai người bọn họ.

Về sau, cô lại thấy Ferman ở trong đám người, sau đó ra hiệu cho anh ấy đi lấy băng theo dõi, vốn cô đã chuẩn bị tốt đường phản kích nhưng lại không nghĩ đến An Mặc Hàn sẽ xuất hiện.

"Yên tâm đi, những chuyện này là cô ta tự tìm phiền phức. Chuyện này em không cần quan tâm, Ferman và Lillian sẽ cùng nhau giải quyết"

An Mặc Hàn không hy vọng vì chuyện này mà An Dĩ Mạch cảm thấy buồn, bận tâm, lo nghĩ. Ăn cơm xong nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, sau đó An Mặc Hàn liền lôi kéo An Dĩ Mạch đi vào phòng ngủ, nghỉ trưa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện