Nhân duyên của Hàn Băng Nhi ở trung tâm kiểm tra sức khỏe rất tốt.
Thái độ làm việc của cô nghiêm túc, cẩn trọng, vì vậy cấp trên rất thích cô.
Nghe cô nói người lớn trong nhà bị gãy xương phải nằm viện, liền không nói nói hai lời phê chuẩn cho cô nghỉ phép ba ngày.
Bây giờ là thời điểm bận rộn của trung tâm kiểm tra sức khỏe, bên tiêu thụ lại vừa ký được mấy đơn hàng.
Gần đây thật sự là bận rộn vô cùng, cho cô nghỉ phép ba ngày đã là cực hạn rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Băng Nhi chuẩn bị quần áo cho mẹ Lục thay ra, lại đưa Đậu Đậu lên xe đưa đón của trường mẫu giáo xong, cô liền đến bệnh viện.
Y tá đang kiểm tra cho mẹ Lục, khí sắc của mẹ Lục thoạt nhìn đã tốt hơn.
Phòng bệnh ba người này cũng đã kín rồi, một người bệnh trong đó đã đi làm các kiểm tra khác.
Đợi y tá đi rồi, lúc này Hàn Băng Nhi mới nói với mẹ Lục: "Mẹ, trước đây con đã nghĩ qua, hay là chúng ta đỗi chổ ở khác? Con thấy tiểu khu bên cạnh cũng khá tốt.
Nhất là tầng một, còn có cả sân và lúc nào cũng đầy ánh mặt trời.
Hạo Thiên cần phải thường xuyên phơi nắng, nhưng ánh sáng ở trong nhà mình không tốt lắm.
Mỗi ngày ánh mặt trời cũng chỉ rọi vào phòng ngủ hai giờ đồng hồ, nếu mà đẩy anh ấy xuống bên dưới lầu, thì quá vất vả.
Dù sao nhà chúng ta ở chỉ có thang bộ, không có thang máy.."
Đây là đồng nghiệp của Hàn Băng Nhi đã đề xuất ý kiến.
Trong nhà có người lớn tuổi, bình thường hoặc là sống ở những tầng thấp, hoặc là sống ở nơi có thang máy.
Nhà họ Lục ở trong tiểu khu cũ kỹ, không có thang máy, còn là ở tầng năm.
Đừng nói là mẹ Lục, ngay cả Hàn Băng Nhi mỗi ngày phải leo thang bộ đều cảm thấy có chút mất sức.
Giống như loại chuyện ngã từ trên cầu thang xuống này, không thể lại xảy ra thêm một lần nữa.
Vì vậy Hàn Băng Nhi liền nghĩ, nên thuê một căn ở tầng một có cả sân.
Hàn Băng Nhi thấy mẹ Lục không nói gì, lại bắt đầu nói đến lợi hại khi sống ở tầng một: "Thương gân động cốt một trăm ngày, sau này mẹ về nhà rồi, e là cũng không thể ra ngoài không thể xuống lầu được.
Rất nhiều việc cũng không tiện làm.
Mẹ thấy sao?"
Mẹ Lục không cự tuyệt ý kiến này ngay lập tức, ngược lại hỏi: "Con hỏi thăm qua tiền thuê nhà chưa?"
Hôm qua cô lên mạng xem nhà ở, cơ hồ hai giờ sáng Hàn Băng Nhi mới ngủ.
Vừa thấy mẹ Lục không có ý phản đối, cô lập tức mở App trên điện thoại ra đưa cho bà xem: "Mẹ xem, căn nhà này không tệ, là của hai cụ già sống.
Bây giờ hai cụ phải đi chăm sóc cho cháu trai.
Căn nhà này vừa trống ra, giá cả rất hợp lý, cách nhà chúng ta cũng gần.
Con lại thuận tiện xem tiền thuê của tiểu khu chúng ta, trên căn bản có thể bù cho nhau.
Nhiều nhất lại bỏ ra mấy trăm tệ là có thể thuê được.
Căn nhà này lớn, thời gian mặt trời chiếu sáng cũng đầy đủ."
Mẹ Lục cũng cảm thấy leo cầu thang bộ rất mệt.
Bà lớn tuổi rồi, thân thể cũng không bằng trước kia.
Hơn nữa, Hàn Băng Nhi nói cũng rất có đạo lý, con trai bà cần phải tắm nắng.
Bà suy nghĩ một lúc lâu, mới gật đầu: "Được, liền theo con nói đi làm đi.
Trong tủ đầu giường phòng mẹ có một cái thể ngân hàng nông nghiệp, con lấy đi xử lý chuyện chuyển nhà trước đi."
Hàn Băng Nhi vô cùng kinh ngạc, vội vàng từ chối: "Không cần không cần, con có tiền."
Mẹ Lục thở dài một hơi: "Con cầm trước đi, mấy tháng này mẹ không tiện làm gì cả."
Hàn Băng Nhi không lay chuyển được mẹ Lục, đành phải đáp ứng.
Ba ngày tiếp theo, Hàn Băng Nhi đều bận rộn đến muốn hỏng người, bù lại đã thuê được căn nhà có sân kia, lại nhờ công ty chuyển nhà giúp đỡ.
Bà Vương hàng xóm có người quen, tìm môi giới giới thiệu một hộ công có kinh nghiệm chăm sóc cho mẹ Lục.
Đợi đến khi mẹ Lục xuất viện, liền trực tiếp về căn nhà mới thuê kia.
Vốn dĩ bà còn có chút không chắc chắn, cuối cùng lại rất hài lòng.
Căn nhà này so với trong tưởng tượng của bà còn tốt hơn nhiều, đặc biệt là cái sân lớn kia.
Đến bà Vương cũng phải ngưỡng mộ, ngầm cùng với mẹ Lục khen ngợi Hàn Băng Nhi: "Thật là một cô gái giỏi giang, làm khó cho nó vì bà mà suy nghĩ tính toán rồi.
Thanh niên bây giờ sợ nhất là phiền phức, sợ phải chuyển nhà.
Kỳ thật chúng ta già rồi, không thích hợp sống ở tầng lầu cao, vẫn là phải cần đến thang máy.
Giống như tình trạng của bà bây giờ, nếu như về nhà cũng chỉ có thể ở trong nhà cả ngày, còn có Lục Hạo Thiên nữa.
Giờ thì tiện hơn nhiều rồi, trực tiếp đẩy ra là có thể tắm nắng rồi."
Trong nhà có thêm một người bị gãy chân, Hàn Băng Nhi càng vất vả hơn so với trước đây.
Còn may có sự giúp đỡ của hộ công và hàng xóm, nếu không cô sẽ mệt chết.
Hàn Hi Văn đợi rất lâu, cũng không thấy Hàn Băng Nhi chạy về nhà tố khổ.
Tìm người nghe ngóng, mới biết vậy mà Hàn Băng Nhi đã chuyển nhà đi rồi, lại còn mời hộ công.
Điều này làm cho cô ta không khỏi lại tức giận.
Mẹ Lục thật là quá đáng, quá phân biệt đối xử rồi.
Kiếp trước bà ngã từ trên cầu thang xuống, cũng bị gãy xương phải nhập viện.
Cô ta nhân cơ hội nói mời mấy người đến chăm sóc, mẹ Lục âm dương quái khí nói không cần cô ta nhọc lòng, cũng không cần cô ta lo.
Đây không phải bày rõ ra muốn cô ta làm mẹ luôn hay sao?
Mẹ Lục là không yên lòng, cô ta lại không thể đảm đương công việc, liền dứt khoát lấy lý do đi công tác để bỏ của chạy lấy người.
Kiếp này mẹ Lục vậy mà lại mời hộ công.
Hàn Băng Nhi đến cùng là đã rót cho bà mê dược gì?
Điều này làm cho Hàn Hi Văn không phục.
Nói trắng ra, bây giờ cô ta nhìn không nỗi Hàn Băng Nhi sống tốt đẹp.
Bất luận người nào thiên vị Hàn Băng Nhi, cũng làm cho cô ta bực bội.
Cô ta không chấp nhận Hàn Băng Nhi sống tốt hơn cô ta ở kiếp trước.
Làm chuyện xấu luôn là trước lạ sau quen.
Mới đầu, cô ta để cho em trai Chương Kiến đi phá hỏng bóng đèn trong hành lang, trong lòng vẫn còn thấp thỏm.
Chung quy thì đây vẫn là lần đầu tiên cô ta chủ động đi hại người một cách đúng nghĩa.
Qua được một phen này, tiếp theo lại làm thêm việc gì, trong lòng cô ta cũng yên tâm thoải mái hơn nhiều.
Hàn Hi Văn quyết định ra tay từ chỗ mẹ Lục.
Sau khi nghe ngóng tin tức của hộ công đã chăm sóc cho mẹ Lục trong bệnh viện, cô ta lại một lần nữa để Chương Kiến ra tay.
Hộ công kia họ Hồ, là người từ nơi khác đến, điều kiện gia đình không tốt lắm.
Đối với loại người này, đơn giản trực tiếp dùng tiền đi dụ hoặc là được rồi.
Quả nhiên người này liền lập tức đồng ý.
Hàn Hi Văn trả trước tám vạn làm tiền đặt cọc, đợi sau khi sự đã thành, lại trả thêm sáu vạn nữa.
Việc mà Hàn Hi Văn muốn hộ công kia làm không nhiều lắm.
Ngoài trừ nhìn chằm chằm trên dưới cả nhà họ Lục ra, còn phải ở trước mặt mẹ Lục nói ra nói vào, đưa đẩy làm cho mẹ Lục đối với Hàn Băng Nhi nảy sinh ác cảm.
Châm ngòi ly gián loại chuyện này cũng không khó.
Hồ hộ công đã chăm sóc mẹ Lục được nửa tháng.
Mẹ Lục thấy cô ta cần mẫn, cũng tính là đồng hương với bà, ngày thường đối với cô ta cũng là vẻ mặt ôn hòa.
Mặc dù mẹ Lục đã xuất viện rồi, những vẫn để cô ta đi theo chăm sóc mình.
Khi Hàn Băng Nhi đi làm, Hồ hộ công cũng thuận tiện chăm sóc Lục Hạo Thiên.
Không hổ là người đã quen tay chăm sóc bệnh nhân, cô ta làm việc rất nhanh nhẹn.
Không chỉ có mẹ Lục mà ngay cả Hàn Băng Nhi cũng rất hài lòng với cô ta, còn nghĩ đợi đến lúc trả lương có nên cho thêm một cái hồng bao không.
Hôm nay, Hàn Băng Nhi đi làm rồi, Đậu Đậu cũng đã đến trường mẫu giáo.
Hồ hộ công cùng với mẹ Lục đan áo len, cô ta nhỏ hơn mẹ Lục mười mấy tuổi, nhưng vẫn có nhiều chủ đề có thể tán gẫu với nhau.
Cô ta đột nhiên nói: "Con dâu của bà thật là tốt, hẳn là tình cảm với con trai bà rất tốt, bằng không sẽ không rời không bỏ như vậy.
Tôi làm công việc này đã thấy rất chuyện nhiều rồi, chính là trước giường bệnh ngay cả con trai con gái cũng không nhất định đáng tin đâu.
Bởi vậy, con dâu của bà thật sự là người tốt khó mà gặp được."
Mẹ Lục chỉ cười cười, cũng không chỉ ra việc Hàn Băng Nhi và Lục Hạo Thiên trước đây còn chưa từng gặp qua nhau.
Bà vốn dĩ không phải là người thích nói chuyện trong nhà cho người ngoài nghe.
Hồ hộ công lại nói: "Bây giờ mẹ chồng không dễ làm.
Tôi kể cho bà nghe chuyện ở quê tôi, bà có muốn nghe không?"
Tay đan áo len của mẹ Lục dừng lại một chút, cười nói: "Nghe, vốn dĩ là đang nói chuyện phiếm."
"Ở quê tôi có chuyện như thế này.
Người nam và người nữ kia đã định ra hôn ước, kết quả trước khi kết hôn lại xảy ra chuyện chết người ngoài ý muốn.
Người nữ liền đến với người chồng sắp cưới mà cha mẹ nói, cô ta mang thai.
Hai vợ chồng già kia chỉ có một đứa con trai, khi con trai chết hai người tưởng như muốn chết tâm theo.
Đau khổ nhất là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Lúc này nghe con dâu tương lai có thai, cũng không khó chịu mà cầu xin người nữ kia giữ đứa