Hàn Băng Nhi làm thủ tục nhập viện cho Lục Hạo Thiên, khoảng thời gian này cần phải ở lại bệnh viện để tiến hành quan sát.
Tình trạng mẹ Lục bây giờ không thích hợp để ở lại bệnh viện với Lục Hạo Thiên, chân của bà vẫn đang bó thạch cao, thật sự rất không tiện.
Thế là, nhiệm vụ chăm sóc bên giường liền giao lại cho Hàn Băng Nhi.
Mẹ Lục bây giờ đối với Hàn Băng Nhi đã hoàn toàn buông xuống thành kiến, đặc biệt là sau khi nghe lời Thịnh Viễn nói con trai bà tình trạng thân thể mấy tháng nay đã hồi phục rất tốt.
Bà nhận định hết thảy những điều này là công lao của Hàn Băng Nhi, lúc này cũng xem Hàn Băng Nhi như là người trong nhà.
Hàn Băng Nhi lưu luyến tiễn mẹ Lục đến trước cửa thang máy, giọng nói ấm áp: "Mẹ yên tâm, có tình hình gì con sẽ gọi điện thoại cho mẹ trước tiên."
Mẹ Lục nắm tay Hàn Băng Nhi, bởi vì đến cuối cùng cũng nghênh đón được bình minh mà mắt của bà rất sáng, trạng thái tinh thần từ trước đến nay cũng chưa từng tốt như vậy: "Hàn Băng Nhi, nếu như Hạo Thiên thật sự tỉnh lại thì con là ân nhân của nhà chúng ta."
Hàn Băng Nhi nghe vậy vội vàng lắc đầu: "Mẹ, thật không phải con, con cũng đều học từ mẹ cách chăm sóc Hạo Thiên, làm sao có thể bởi vì con mà anh ấy tỉnh lại được.
Lời này của mẹ..
con nào dám tranh công."
Lời này nói ra ai cũng không thể tin a.
Nhưng mẹ Lục vẫn khăng khăng cho là như thế.
Đại khái là dưới sự soi sáng của bà Vương hàng xóm, bà đối với loại chuyện như nhân quả vẫn là có mấy phần tin tưởng.
Trước đây bà Vương đã nói qua với mẹ Lục, nói ánh mắt Hàn Băng Nhi trong sáng, ngũ quan nhu hòa, vừa nhìn liền biết là người có phúc khí.
Lời này bà đã nói vào ngày hôn lễ hôm đó, khó trách nhà bà lại gặp hời như vậy.
Lúc đó Bà Vương nhìn ra mẹ Lục không quá thích người con dâu này, vì vậy bà mới nói lời này.
Lúc đó mẹ Lục hồ đồ không để ý, bây giờ lời này lại hiện lên trong đầu một lần nữa, lại lần nữa nhìn về Hàn Băng Nhi.
Bà đọc qua vô số người, thật sự gặp được rất ít người dịu dàng nhu hòa như Hàn Băng Nhi.
Mẹ Lục vỗ vỗ mu bàn tay Hàn Băng Nhi, vẻ mặt ôn hòa: "Con tốt, mẹ ghi nhớ rồi."
Kỳ thật đây chính là tác dụng tâm lý điển hình.
Trước đây cảm giác của mẹ Lục đối với Hàn Băng Nhi cũng không tệ, mấy tháng này Hàn Băng Nhi vì cái nhà này mà bỏ ra những gì bà cũng nhìn thấy trong mắt.
Nếu như bà không thích Hàn Băng Nhi, nếu như gả qua đây là Hàn Hi Văn, vậy thì việc Lục Hạo Thiên có dấu hiệu thức tỉnh, nói cái gì bà cũng sẽ không nghĩ đặt công lao ở trên người Hàn Hi Văn.
Hàn Băng Nhi cũng không biết nên giải thích thế nào, bởi vì mẹ Lục đã nhận định rồi.
Cô cảm giác rất chua xót, rõ ràng năm năm qua có bao nhiêu ngày đêm, đều là mẹ Lục không từ vất vả mà dốc lòng chăm sóc.
Cô mới đến bao lâu, còn chưa đến nửa năm, nhưng bây giờ mẹ Lục lại đem công lao này ghi tạc lên người cô.
Đây chính là mẹ sao?
Đợi mẹ Lục đi rồi, Hàn Băng Nhi lại quay về phòng bệnh.
Dưới sự sắp xếp của Thịnh Viễn, Lục Hạo Thiên chuyển vào phòng bệnh hai người.
Nói là hai người một phòng nhưng lúc này chỉ có một mình anh ở phòng này thôi, trong phòng bệnh cái gì cũng có.
Hàn Băng Nhi vừa nãy ở ngoài cổng bệnh viện thuê giường gấp, đợi thu xếp mọi thứ xong, cô ngồi ở trước giường bệnh nhìn Lục Hạo Thiên ngủ mê man.
Tầm mắt cô từ từ dời xuống, dán chặt trên ngón tay của anh, trên ngón áp út tay trái của anh vẫn đeo chiếc nhẫn bạc kia.
Không bao lâu sau, điện thoại của Hàn Băng Nhi chấn động một chút.
[Hàn tiểu thư, nhật ký hai ngày kia tôi và Lưu sư phụ xem rồi cũng đối chiếu rồi.
Ngoại trừ hộ gia đình bên ngoài, còn có nhân viên chuyển phát nhanh và nhân viên giao thức ăn từng vào khu nhà.]
[Trước mắt nhìn ra được, ngày hôm đó người nhà cô té ngã, có sáu người đi vào trong lầu.
Tôi đem video cắt nối biên tập một chút, liền gửi qua cho cô, hy vọng có thể giúp đỡ được cô.]
Hàn Băng Nhi: [Triệu tiên sinh, thật sự rất cảm ơn anh.]
Cô click mở vài đoạn video nhật ký ra xem.
Xe cách lối vào hành lang một đoạn, chất lượng hình ảnh không rõ ràng, vào ngày mẹ Lục ngã từ trên cầu thang xuống đích xác có người vào khu nhà, này cũng không có gì kỳ lạ.
Hai anh trai giao đồ ăn mặc quần áo có tính tượng trưng, vội vàng đi vào, lại vội vàng đi ra.
Trước sau tổng cộng không quá bốn phút, hẳn là không phải bọn họ.
Còn có nhân viên chuyển phát nhanh, cũng đều ba bốn phút liền đã trở ra.
Hàn Băng Nhi xem đoạn video cuối cùng chủ xe gửi qua, click mở, liền ngây ngẩn cả người.
Quả nhiên giống như cô đoán, người này là Chương Kiến.
Chương Kiến có lẽ là rất tự tin, căn bản không nghĩ đến phải che dấu điều gì.
Nhật ký hành trình đã ghi lại khuôn mặt của hắn, hắn đã lựa chọn thời gian rất tốt.
Lúc đó là một giờ chiều, mọi người đều đã đi làm, bảo vệ ở trong phòng bảo vệ hoặc là ăn cơm hoặc là nghỉ ngơi, những người già thì làm việc nghỉ ngơi theo quy luật.
Bình thường vào giờ này mọi người đều đang nghỉ ngơi.
Lúc hắn đi vào, là một giờ năm phút.
Lúc trở ra, đã là một giờ hai mươi.
Nhật ký hành trình ở đối diện lối vào hành lang, tình hình bên trong rốt cuộc là như thế nào không ai biết được.
Có lẽ sau khi việc này bị vạch trần ra, Chương Kiến cũng có lý do để giải vây cho mình, nhưng Hàn Băng Nhi biết, việc này là do hắn làm.
Không, chính xác mà nói, là Hàn Hi Văn làm.
Nhà họ Lục và Chương Kiến không thù không oán, không có chỉ thị của Hàn Hi Văn, Chương Kiến sẽ không dám làm như vậy.
Cô nắm chặt điện thoại, mặt mày lạnh lùng.
Chuyện này không thể cho qua như vậy được, càng không thể đợi đến khi Hứa Hoài Đức trở thành người thừa kế mới ra tay.
Cô quá hiểu con người của Hàn Hi Văn rồi, nhân phẩm con người từng chút từng chút hạ thấp.
Trước đây Hàn Hi Văn chỉ là người ghê tởm ở trên miệng, mà bây giờ cô ta lại làm ra loại chuyện này.
Cô ta không hề vì mẹ Lục bị gãy xương mà dừng tay, vì vậy mới có việc Hồ hộ công châm ngòi ly gián.
Nếu như không phản kích lại, e là Hàn Hi Văn sẽ làm ra chuyện càng quá đáng hơn.
Chỉ là, Hàn Băng Nhi biết, coi như cô đem chuyện này nói cho ba Hàn mẹ Hàn nghe thì hai người này hơn phân nửa là ba phải, thậm chí còn giúp Hàn Hi Văn che giấu.
Cô không mong đợi gì ở họ.
Lấy năng lực của cô và nhà họ Lục bây giờ, muốn làm căng trước mặt với Hàn Hi Văn, vậy cũng không có được phần thắng bởi vì đứng phía sau Hàn Hi Văn là Hứa Hoài Đức.
Đánh rắn phải đánh giập đầu, Hàn Hi Văn sở dĩ dám không kiêng nể gì như vậy, ba Hàn mẹ Hàn sở dĩ dung túng Hàn Hi Văn vô điều kiện như vậy, hoàn toàn là vì Hứa Hoài Đức.
Không có Hứa Hoài Đức, Hàn Hi Văn chỉ là con hổ giấy.
Hàn Băng Nhi cẩn thận suy nghĩ, lại gửi tin cho bạn thân thời đại học nhờ cô ấy giúp đỡ kiểm tra Hứa Hoài Đức một chút.
Ngành nghề của bạn thân cô liên quan đến tin tức, quen biết rất nhiều người, nói không chừng có thể có cách tìm hiểu Hứa Hoài Đức là người như thế nào.
Hàn Hi Văn dường như rất đắc ý về bạn trai của mình là Hứa Hoài Đức.
Không trách nội tâm Hàn Băng Nhi nghi ngờ, cô từ trước đến nay đã hoài nghi, lúc Hàn Hi Văn và Hứa Hoài Đức vừa quen biết nhau, Hứa Hoài Đức rõ ràng không được chủ tịch Hứa coi trọng.
Còn không bằng những phú nhị đại bình thường nhất ở tròng vòng, làm sao Hàn Hi Văn có thể một lòng một dạ cho đến giờ? Với sự hiểu biết của cô với Hàn Hi Văn, cô ta không nên là như vậy.
Chỉ là lúc đó, Hàn Hi Văn như thế nào cũng không liên quan gì đến cô, cô liền cũng không quan tâm đến.
Chỉ nhớ mang máng, Hàn Hi Văn cùng