Anh nói không có việc gì, khả năng thật sự không có việc gì.
Cô cũng không phải là loại người đập vỡ nồi đất hỏi cho đến cùng, lòng cô nghĩ, không có gì thì là không có gì đi.
Nhưng không bao lâu sau, mẹ Lục lấy cơm trở về, Đậu Đậu đi theo phía sau, vẻ mặt không có tinh thần giống như quả cà tím bị đánh tan bởi sương giá.
Đây là làm sao vậy?
Cô nhìn mẹ Lục, dùng ánh mắt biểu đạt nghi hoặc của bản thân.
Mẹ Lục khe khẽ lắc đầu, biểu thị bà cũng không biết.
Bà đích xác cũng không biết, hỏi cháu trai mấy câu, miệng cháu trai kín như bưng không chịu nói.
Bà cũng hết cách, chuẩn bị đem cái nhiệm vụ này giao cho cô giải quyết.
Hôm nay Hồ hộ công xin nghỉ phép, không có ai nấu cơm, mẹ Lục đành đến bệnh viện gọi mấy món ăn.
Bình thường mẹ Lục và cô đều không quá thích nói chuyện trong khi đang ăn cơm, nhưng Đậu Đậu nói rất nhiều, không khí luôn bị nó xào nóng lên.
Hôm nay chuyên gia điểm nóng không nói lời nào, trong phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi cô cũng thấy không quen.
Không cần mẹ phải nhờ vả cô, ăn cơm xong, cô chủ động nhận nhiệm vụ rửa chén, thuận tiện kéo Đậu Đậu cùng đi.
Đậu Đậu một tiếng cũng không rên đi theo sau cô.
Sau khi hai người đến nơi, cô cũng không vội vã mở vòi nước rửa chén.
Thừa dịp nơi này không có ai, cô lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Sao con lại không vui thế? Có phải đã có chuyện gì không?"
Nghe cô hỏi như vậy, lại nghĩ tới chính mình đã từng lời thề son sắt đáp ứng chuyện của cô, Đậu Đậu cảm giác thập phần bị thương.
Nó nhịn để nước mắt không rơi ra, quay đầu đi, quật cường mà nói một tiếng: "Không có gì."
Anh nói không có gì, cô có thể không cần phải lo, ai bảo anh là người trưởng thành.
Còn là một người thông minh hơn cô gấp nhiều lần, là người lớn hơn cô những mấy tuổi.
Đậu Đậu nói không có gì, vậy chính là có chuyện! Không thể xem nhẹ, không thể làm lơ!
Cô áp dụng tiêu chuẩn kép đến triệt để, hơn nữa không hề có áp lực tâm lý, cô ngồi xổm xuống, kéo bàn tay béo mũm mĩm của Đậu Đậu qua, vẻ mặt ưu sầu mà nói: "Xem ra Đậu Đậu bây giờ không bằng lòng chia sẽ với thím chuyện vui rồi, cũng không bằng lòng chia sẽ chuyện không vui."
Đậu tương quả nhiên đã trúng chiêu này của cô.
Rốt cuộc nó nhìn lại cô, oa một tiếng khóc than lên.
Chỉ có âm thanh, không thấy nước mắt.
Thằng bé xông vào trong lòng cô, ôm lấy cổ cô, oa oa oa bắt đầu cáo trạng: "Bà nội lừa con, bà nói với con, chú là người lợi hại nhất trên đời.
Chú mới không phải!"
Lời lên án này có chút nghiêm trọng, cô vội vàng vỗ vỗ lưng nó, muốn làm nó bình tĩnh lại, lại nói: "Thím cảm thấy bà nội con không có lừa con.
Con xem, trước đây thím không quen biết chú con, nhưng thím biết chú con rất lợi hại.
Có thể làm cho một người lạ biết đến chú con, nhất định là rất lợi hại rồi."
Đậu Đậu khó chịu, một mặt cảm thấy việc mình đã đáp ứng với cô, chú không thể làm được.
Một mặt còn lại là thần tượng sụp đổ.
Nói ngắn gọn, chính là sập nhà.
Nó không thể tin được, chú không lợi hại chút nào.
Giống như fan không dám tin thần tượng lén sau lưng mình tìm bạn gái vậy, quá khó để tiếp thu rồi.
Thằng bé bỏ cô ra, vẻ mặt "Tôi rất đau lòng tôi rất khổ sở" hỏi cô: "Thật sao?"
"Thật mà, thím bảo đảm với con, chú con là người vô cùng lợi hại! Nếu thím lừa con, lại để thím mập thêm mười cân, có được không?"
"..
Được." Nó lại bổ sung thêm một câu: "Không để thím béo lên mười cân, để cho chú béo lên hai mươi cân, ba mươi cân, biến thành thùng phi."
Cô phì cười: "Được.
Tiếp tục nói chính sự, tại sao con lại nói là bà nội lừa con? Xảy ra chuyện gì sao?"
Lúc này nó mới thập phần tức giận nói: "Còn không phải vì chiếc nhẫn sao.
Trước đây không phải con đã đáp ứng thím, đợi chú tỉnh lại, chú sẽ tặng cho thím chiếc nhẫn to nhất đẹp nhất sao.
Kết quả hôm nay con nhắc lại với chú chuyện này, hình như chú không muốn tặng thím, vậy mà còn nói con còn nhỏ, không phải chỉ là chiếc nhẫn thôi sao? Tại sao không thể tặng?" Nói rồi lại nói, nó lại lôi sợi dây chuyền từ trong áo ra, nói với cô: "Thím, thím yên tâm, chú không mua cho thím thì con mua cho thím.
Sau này con tặng thím chiếc nhẫn lớn nhất đẹp nhất!"
Cô có chút xấu hổ.
Trước đây khi nó nói như vậy, cô không sửa lời nó, bởi vì cảm thấy không cần thiết.
Lúc đó cô cũng không nghĩ anh sẽ tỉnh lại nhanh như vậy.
Bây giờ nghĩ đến Đậu Đậu vì cô mà đòi anh tặng nhẫn, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kia, cô liền xấu hổ giống như trên mạng nói vậy, ngón chân moi ra hai phòng ba sảnh.
(Ý chỉ khi xấu hổ ngón chân sẽ tự động cong quặp lại hướng xuống đất giống như đang moi đất vậy.
Xấu hổ đến độ moi ra được hai phòng ba sảnh là ý chỉ vô cùng xấu hổ)
Nhưng mà xấu hổ thì xấu hổ, cô vẫn phải uốn nắn lại quan niệm của trẻ nhỏ.
Thịnh Viễn từ bên ngoài cầm ly nước đi qua rửa cặn nước, nghe Đậu Đậu nói như vậy, lại không nghe cô trả lời.
Lúc anh chuẩn bị chủ động bước ra giải quyết vấn đề này lại nghe cô nói.
"Đậu Đậu, trước đây là thím không đúng, xem con là con nít, cho rằng con nói xong không bao lâu sẽ quên.
Không ngờ con vẫn luôn nhớ, xin lỗi a." Cô nhìn nó mặt núng nín thịt, thành khẩn mà xin lỗi: "Nhưng mà, sau này nhẫn của con chỉ có thể tặng cho người mà con thích, cũng giống như nhẫn của chú con cũng chỉ có thể tặng cho người mà chú thích vậy."
Nó gấp rồi: "Con thích thím a! Con siêu thích thím!"
"Không phải thích kiểu này." Cô ngẫm nghĩ: "Ừm, có lẽ là kiểu thích của con đối với Tiểu Mẫn.
Nhưng mà bây giờ con tốt nhất không nên tặng Tiểu Mẫn quá sớm.
Nếu như sau này con lớn lên rồi vẫn còn thích cô bé, lúc đó tặng cũng không muộn."
Đậu Đậu lẩm bẩm: "Không phải đều là thích giống nhau sao, còn có, người mà chú thích lẽ nào không phải là thím sao?"
Cô hơi quẩn bách: "Không phải thím đâu.
Trước đây chú con không quen biết thím, chúng ta không chung sống với nhau mấy ngày.
Dù sao con chỉ cần biết, nhẫn không thể tùy tiện tặng cho người khác là được rồi.
Chú con trả lời con như vậy, chứng tỏ chú là một người thận trọng trong tình cảm, chú cũng muốn đem nhẫn tặng cho người mà chú thích."
Đậu Đậu cũng đau đầu rồi: "Người lớn mọi người thật là nhiều chuyện."
Cô cười: "Từ nhiều chuyện này con học ai vậy?"
Đậu Đậu: "Trên tivi a." Nó lại hỏi: "Vậy thím có người mình thích không?"
Cô nghĩ nghĩ: "Không có."
Đậu Đậu trợn tròn đôi mắt: "Nhẫn trên tay chú là thím tặng a, thím có thể đem nhẫn tặng cho người thím không thích sao?"
Cuối cùng cô thành công đem chính mình đi một vòng tròn: "..
Cái này cái này, đó là bởi vì..
Đúng! Thím không nên tặng nhẫn cho chú con, con sau này không được học theo thím, được không?"
Xém chút nữa cô phải tự gọi mình là tra nữ! Quá khổ rồi.
Thịnh Viễn đứng ở bên ngoài trên mặt hiện ra ý cười.
Anh cầm cái ly, có lẽ mỗi lần nhìn thấy cô, cô đều cúi đầu, rất ít nói.
Bây giờ nghe cô đối thoại với Đậu Đậu, anh phát hiện cô là người khá thú vị.
Khi cô đưa Đậu Đậu trở lại phòng bệnh, nó lại khôi phục trở về dáng vẻ hoạt bát thường ngày, đơn phương tuyên bố hòa hảo với anh, lại ghé vào bên giường ríu rít nói chuyện với anh.
Vẻ mặt mẹ Lục bất đắc dĩ, lúc dọn dẹp đồ đạc, bà nhìn cô nhỏ giọng hỏi: "Đậu Đậu trước đó làm sao vậy, giống như pháo đốt, giận đùng đùng."
Cô thần bí nói: "Một chút chuyện nhỏ, không tiện nói cho mẹ, nhưng mà đã giải quyết xong rồi."
Mẹ Lục cười: "Đậu Đậu khá là thích con, bí mật cũng chỉ nói cho con nghe."
Lời nói này hoàn toàn không có ý ghen, mẹ Lục ngược lại rất thích chuyển biến như vậy.
Bà lớn tuổi rồi, dạy dỗ Đậu Đậu đã tiêu phí rất nhiều tâm tư.
Người bầu bạn cái nhân vật này bà cũng không cách nào đảm nhận được nữa.
Mẹ Lục nói với Thịnh Vi, Hàn Băng Nhi là