Nhà họ Hứa Chủ tịch Hứa đang sửa sang lại thư phòng, ông lật một cuốn album cũ ra, đeo kính nhìn một lúc rồi nói với quản gia đứng bên cạnh: “Lão Dương này, ông còn nhận ra người này là ai không?”
Quản gia tiến lên một bước nhìn thấy, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Là Chủ tịch Lục thưa ngài.”
Năm ấy Lục Thắng An phong thái xuất chúng, khiến người ta liếc một cái là nhớ.
Chủ tịch Hứa thở dài, “Ông ấy sinh được hai cậu con trai giỏi giang, nhất là Lục Hạo Thiên, năm đó tuổi còn trẻ mà năng lực không hề tầm thường.
Giờ cậu ấy có thể bước lên từ đáy vực, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng.
Hai thằng con của tôi gộp lại cũng không bằng một mình cậu ấy.
Sau này không nên đối đầu trực diện với Lục Hạo Thiên, những thứ khác tôi không lo lắm, nhưng…”
Nói đến đây, Chủ tịch Hứa dừng lại không nói nữa.
Quản gia đi theo ông nhiều năm cũng hiểu được ý ông.
Hứa Hoài Đức bây giờ không còn lựa chọn nào khác, ngày xưa có rất nhiều người biết anh ta và Hàn Hi Văn đính hôn, giờ cô ta ại mang thai, rồi còn thông báo cho cả thế giới biết, người có tâm còn đang chúc mừng Chủ tịch Hứa sắp có thêm cháu trai đây này.
Chắc Hàn Hi Văn sợ Hứa Hoài Đức bắt mình phá thai nên mới công khai chuyện mình mang thai cho mọi người biết… Mà cũng chính vì cách làm liều lĩnh của cô ta nên Chủ tịch Hứa mới không ép cô ta phá thai vào lúc quan trọng này.
Nói thế nào đi nữa thì đó cũng là một mạng người, nếu bị đồn ra ngoài, thanh danh không còn dễ nghe nữa.
Ở trong lòng Chủ tịch Hứa, Hứa Hoài Đức đã hết hy vọng làm người thừa kế cho nên anh ta lấy ai ông cũng mặc kệ.
Nhưng không ngờ Hứa Hoài Đức kiên quyết như thế, thà cả đời không kết hôn chứ nhất quyết không cưới Hàn Hi Văn về làm vợ.
Cô ta mang thai cũng được, sinh con ra cũng được, dù sao cũng không thể trở thành người vợ danh ngôn chính thuận của anh ta.
Ngẫm lại cũng thấy thật đáng tiếc.
Cô ta là con gái nuôi nhà họ Hàn, Hàn Băng Nhi mới là con gái ruột.
Bình thường nếu như quan hệ tốt một chút, không chừng mối quan hệ giữa Lục Hạo Thiên và Hứa Hoài Đức cũng hài hòa hơn, sau này có khi còn vừa là người thân vừa là bạn bè.
Nhưng giờ thì hay rồi, nghe nói Hàn Băng Nhi cực kỳ ghét Hàn Hi Văn, người không biết vẫn nghĩ là hai chị em, người biết chuyện mới thấy dùng từ kẻ thù để hình dung mối quan hệ giữa hai người cũng không quá.
Quan trọng hơn là bà Hàn bên kia cũng muốn cắt đứt quan hệ với Hàn Hi Văn, sau này Hàn Hi Văn không còn là con gái nhà họ Hàn nữa.
Trong khoảng thời gian này, người không ngủ được không chỉ có Hứa Hoài Đức mà còn có cả Chủ tịch Hứa.
Cứ nghĩ đến chuyện của thằng con trai, ông ta lại thở ngắn than dài.
Nói mặc kệ nhưng dù sao đó cũng là con trai mình, nghĩ muốn quản thì lại chẳng biết quản từ đâu.
Đương lúc phiền lòng, thím giúp việc bên ngoài gõ cửa tiến vào, nói: “Thưa ngài, có một vị họ Lục tới nhà thăm hỏi, nói rằng muốn gặp ngài ạ.”
Chủ tịch Hứa sửng sốt, “Một người họ Lục sao?”
Quản gia nhanh chóng đi ra ngoài xem, cách một khoảng, mặc dù không thấy rõ mặt mũi nhưng nom khí phách và dáng người kia, chắc đó chính là Lục Hạo Thiên thật.
Quản gia quay lại thư phòng, thấp giọng nói: “Là cậu Lục Hạo Thiên ạ.”
Chủ tịch Hứa thoáng kinh ngạc.
Sao Lục Hạo Thiên lại tới đây? Còn nói muốn gặp ông ta nữa? Chủ tịch Hứa nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, đã gần chín giờ rồi.
Ông đứng dậy rời khỏi thư phòng đi tới phòng khách.
Lúc xuống lầu, trong phòng khách ngoại trừ Lục Hạo Thiên còn có vợ chồng đứa con lớn của ông cũng đang ngồi ở đó.
Thật ra bây giờ quy mô công ty Lục Hạo Thiên vẫn chưa lớn, so với Hứa Thị thì đấy vẫn là công ty nhỏ.
Sở dĩ Chủ tịch Hứa và vợ chồng con trai cả thận trọng thế này là vì Lục Hạo Thiên không phải người có thể khinh thường, quả thật xứng là khách quý.
Người nhà họ Hứa không ngốc.
Muộn thế này mà Lục Hạo Thiên vẫn tới đây chắc chắn không chỉ trò chuyện bình thường, càng không phải đến thăm với ý tốt, vậy thì là chuyện gì?
Lục Hạo Thiên khách sáo chào hỏi Chủ tịch Hứa, “Chú ạ, đáng ra nên đến thăm chú sớm hơn nhưng trong tay cháu lắm việc linh tinh quá nên mới trì hoãn đến tận bây giờ.
Hôm nay muộn thế này rồi vẫn tới đây, quả thực đã làm phiền chú.”
Dù anh nói nhiều lời hay ý đẹp thế nào, Chủ tịch Hứa vẫn không hề lơi lỏng, ông cười đáp: “Cháu nói gì thế, bằng quan hệ giữa chú với cha cháu năm xưa, không quan tâm cháu nhiều hơn chính là sơ suất của chú.”
Anh mỉm cười: “Cháu nào dám để chú quan tâm, chỉ mong chú cho cháu biết có phải nhà họ Lục đã làm gì đắc tội nhà họ Hứa không ạ?”
Anh không có nhiều thời gian vòng vo nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn, thấy ba người nhà họ Hứa đều tỏ vẻ ngạc nhiên, anh bảo Vương Kiên tiến lên lấy di động ra, di động đang phát video.
Xem hết mấy video đó, ba người nhà họ Hứa mỗi người một vẻ mặt.
Tất nhiên sắc mặt Chủ tịch Hứa rất khó coi.
Vợ chồng người con cả lặng lẽ nhìn nhau, trên mặt không dám lộ ra nhưng trong lòng cực kỳ vui sướng.
Mặc dù Hứa Hoài Đức không đủ uy hiếp nữa, nhưng thêm một chuyện này vẫn tốt hơn.
“Hôm nay cháu đến đây để đòi lại công đạo."Lục Hạo Thiên nhìn Chủ tịch Hứa, “Lúc đó, Hứa Hoài Đức có biết chuyện này, cháu không rõ có phải nhà họ Lục đắc tội cậu ta không mà khi biết người mình gây chuyện khiến mẹ cháu gãy xương phải vào viện nhưng cậu ta không hề giải thích một lời nào.”
Chủ tịch Hứa không nói gì, song bàn tay đặt sau lưng đang run rẩy.
Nhà giàu ai cũng cần mặt mũi, sau khi chuyện này xảy ra, thằng con ông không những không nghĩ đến cách giải quyết, ngược lại im ỉm không rên một tiếng.
Giờ ông có bị một vãn bối như Lục Hạo Thiên chỉ thẳng vào mũi mắng cũng phải chịu.
“Hôm nay…” Lục Hạo Thiên tạm dừng một chút, nhớ đến sắc mặt tái nhợt và vết thương trên bắp chân Hàn Băng Nhi, anh hít sâu một hơi, giọng điệu lạnh như băng, “Người nhà cháu cũng gặp chuyện ngoài ý muốn, bị xe đâm phải nằm trong bệnh viện, hy vọng chuyện này không liên quan đến bạn gái của con trai chú.”
Anh ghét Hàn Hi Văn, càng ghét Hứa Hoài Đức hơn, thậm chí chẳng có tí hảo cảm nào với nhà họ Hứa.
Anh không dám tưởng tượng nếu như anh không trải qua những lần xuyên nhanh đó, nếu như anh không tỉnh lại thì người nhà của anh còn phải chịu bao nhiêu uất ức nữa.
“Nhà họ Lục sẽ chờ nhà họ Hứa đưa ra một lời giải thích.” anh nói xong câu này rồi lạnh lùng rời đi.
Trên đường đi từ nhà họ Hứa ra xe, anh luôn bị vây hãm trong cơn tức giận khó có thể trút ra.
Đã bao lâu rồi anh không tức giận đến thế.
Chỉ cần nghĩ đến tình hình trong nhà khi đó, đến cả mẹ cũng phải cắn răng nhẫn nhịn, trong lòng anh lại khó chịu, khó chịu đến nỗi đứng trước cửa xe anh cũng không ngồi vào.
Anh ngẩng đầu nhìn màn đêm và cả căn nhà tổ trang nghiêm của nhà họ Hứa, anh hiểu rõ, nếu đời này người nhà anh còn phải chịu sự uất ức này thêm một lần nào nữa thì anh sống quá uổng phí.
Hôm nay nếu anh không đứng dậy được, nếu anh không có năng lực Đông Sơn tái khởi, nhà họ Hứa sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không giống như cách xử lý của Hứa Hoài Đức lúc đó vậy.
Anh hít sâu một hơi, đỡ cửa xe.
Vương Kiên tiến lên dìu anh, lo lắng hỏi: “Anh có khỏe không ạ?”
Anh khoát tay, thấp giọng nói: “Chắc lúc ấy bọn họ vất vả lắm nhỉ.”
Vương Kiên