Cô dịu dàng nhưng vẫn có một mặt bướng bỉnh, rõ ràng anh không lay chuyển được cô, đành phải theo cô vào thang máy tới khu vực quần áo cho nam.
Trung tâm thương mại này có cả mấy quầy chuyên bán hàng xa xỉ phẩm.
Sự thật chứng minh, luật nhân quả sẽ không chừa một ai.
Ban đầu anh không được tự nhiên lắm bởi vì ngoài mẹ và bà ra, chưa từng có người phụ nữ nào khác dẫn anh đi mua sắm và mua đồ cho anh.
Trước kia cô từng mua đồ trên mạng cho anh nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đến tận hiện trường.
Đi theo sau cô, anh có ảo giác mình là đàn em chuyên xách đồ cho cô vậy.
Biểu cảm của anh cứng nhắc, lưng cũng thẳng tắp.
Cho đến khi cô cầm cà vạt giơ trước người anh một hồi, nhân viên bên cạnh nịnh nọt: “Chị ơi, màu này hợp với bạn trai chị lắm.”
Cách gọi bạn trai lọt thẳng vào tai anh.
Ban đầu anh hơi ngạc nhiên, sau đó nhớ lại dáng vẻ cô cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn cà vạt cho mình, anh không khỏi mỉm cười, nhưng anh lập tức nhận ra giờ mình cười không thích hợp cho lắm nên vội vàng thu lại biểu cảm, cúi đầu giơ nắm tay đặt bên môi ho nhẹ một tiếng giả vờ che giấu.
Nhưng dù có như thế thì giữa khóe mắt hàng mày vẫn đượm ý cười.
Càng khiến anh ngạc nhiên hơn là cô chỉ sững lại một chút chứ không giải thích rằng anh không phải bạn trai cô.
Cả hai đều không giải thích, cũng không thể trách cô nhân viên hiểu lầm, bởi vì theo kinh nghiệm của cô ấy, phụ nữ chọn cà vạt cho đàn ông bình thường quan hệ khá là thân mật, hoặc là người yêu, hoặc là vợ chồng, cũng có thể là mối quan hệ không đứng đắn.
Nhân viên thấy người đàn ông này đẹp trai xuất chúng còn cô gái này lại dịu dàng xinh đẹp cho nên mới không cảm thấy bọn họ là kiểu quan hệ không đứng đắn gì gì đó.
Nếu là vợ chồng… trên tay bọn họ không đeo nhẫn cưới, vậy chắc là người yêu rồi.
Nhìn xem, cô đoán đúng rồi này, đúng là mắt sáng như sao, thông minh lanh lợi.
Cô vẫn điềm tĩnh cầm một chiếc cà vạt có hoa văn khác lên, có điều hô hấp của cô nhanh hơn một chút.
Khi ướm lên người anh, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Hiển nhiên việc cô không giải thích đã khiến anh vui mừng như điên, nhưng anh cũng biết mình không nên giải thích hành động này của cô một cách quá trớn.
Trong mắt cô nhân viên bán hàng, hai người đúng là đẹp đôi.
Gương trong cửa hàng rất rõ ràng, phản chiếu hình ảnh đôi nam nữa này.
Người đàn ông cao ráo, chăm chú nhìn cô gái trước mặt.
Cô gái cầm cà vạt, hình như đang suy nghĩ xem màu nào hợp với người đàn ông hơn.
Cuối cùng cô mua cho anh ba chiếc cà vạt.
Nhân viên bán hàng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đóng gói xong.
Lúc quẹt thẻ, anh lấy ví ra theo thói quen, cô lại giành trước một bước, dùng di động để thanh toán, dáng vẻ nhanh nhẹn lại còn ngầu.
Anh buồn cười.
Đến khi hai người rời khỏi cửa hàng, cô nhân viên bán hàng và người đồng nghiệp còn hâm mộ nói: “Người đàn ông kia đẹp trai còn chưa tính, có tiền cũng chưa tính, lại còn giao tiền cho bạn gái quản nữa chứ.
Tớ thấy chua quá, chua lòm luôn này.”
Đồng nghiệp giương mắt nói: “Tớ thấy cô gái kia tự quẹt thẻ của mình thì có.”
…..
Người thu hoạch được nhiều nhất hôm nay chính là Lục Hạo Thiên.
Anh không thể cản cô chi tiền cho mình được.
Cuối cùng cô mua cho anh ba chiếc cà vạt và vài bộ quần áo.
Với anh, hôm nay là một ngày đáng được ghi vào lịch sử.
Đây cũng là lần đầu tiên anh cảm giác được rằng hóa ra có người sẵn lòng chi tiền mua đồ cho mình lại là một điều tốt như thế.
Cô không biết chấp niệm của anh đối với cô lại sâu sắc hơn vài phần, nhất là khi thấy dáng vẻ cô tỉ mỉ chọn quần áo cho anh.
Bây giờ, cuối tuần Đậu Đậuphải đi học các lớp học ngoại khóa.
Khi đưa thằng bé đến lớp taekwondo, dưới sự PR của các giáo viên khác, cô vừa ý lớp mỹ thuật nhất trong số các lớp ngoại khóa nhưng cô không đăng ký cho Đậu Đậu, Đậu Đậu vốn không thích vẽ tranh.
Cô hỏi giáo viên: “Trên này có ghi trẻ em trên bốn tuổi đều có thể đăng ký, vậy người 25 tuổi có được không?”
Giáo viên phì cười, “Đương nhiên là được rồi, ở chỗ chúng tôi cũng có lớp dành cho người lớn.”
Cuối cùng cô tự đăng ký cho mình một lớp học mỹ thuật.
Cô rất thích vẽ, trước kia điều kiện không đủ, giờ có tiền rồi nên muốn học thêm thứ gì đó.
Ngày đầu tiên vào lớp, giáo viên mỹ thuật rất ngạc nhiên, còn hỏi cô có năng khiếu vẽ tranh hay không.
Trên đường tan học về nhà, cô còn kể cho anh nghe chuyện này, “Cô giáo còn hỏi em trước kia đã từng học vẽ chưa bởi vì trông em không hề giống người không có năng khiếu mỹ thuật, này là đang khen em có thiên phú đúng không?”
Anh nhớ trước kia Chu Án từng nói với anh rằng ở thế giới thực ông ấy là một giáo viên cấp hai.
Giáo viên ở trường cấp hai đó không nhiều lắm, hiệu trưởng thấy ông ấy biết vẽ nên bảo ông kiêm chức giáo viên mỹ thuật luôn.
Anh rũ mắt, khẽ cười: “Có lẽ có ai đó từng dạy em rồi.”
Cô ngẫm nghĩ, “Làm gì có ạ…”
“Có lẽ em đã quên.” Lúc nói những lời này, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nét mặt buồn bã.
Những ngày sau đó trôi qua rất êm đềm và ấm áp.
Cô bắt đầu sự nghiệp mỹ thuật của mình.
Cô rất thích vẽ tranh, giáo viên nói nếu cô chưa từng học qua thì chắc cô rất có thiên phú, tốc độ học của cô rất nhanh.
Cuối tuần, cô và Đậu Đậu đều đi học, anh thì chờ cô ở bên ngoài.
Anh cầm bút phác họa lên giấy, đến khi cô tan học tìm anh, anh cũng vừa phác họa xong nhân vật được trong tranh.
Đầu tiên cô nhìn lướt qua bức tranh kia, cười hỏi: “Anh cũng biết vẽ ư?”
Hình như anh biết rất nhiều thì phải? Có thứ gì anh không biết không?
“Biết một chút.” Anh khiêm tốn đáp.
Trong thế giới xuyên nhanh, anh bị bắt học rất nhiều kỹ năng, trong đó có vẽ tranh.
Ban đầu tay hơi cứng, không thể đạt đến trình độ của thế giới đó nhưng cũng khá ổn.
“Em nhìn này.” anh đưa bản phác họa cho cô, “Đánh giá thử xem.”
Cô nhận lấy bản phác họa, vừa nhìn thấy, cô nhất thời ngây