Ánh mặt trời rọi vào chiếc rèm cửa sổ màu lục, khảm lên đó một vòng tròn giống như chiếc lá sen màu vàng nhạt.
Trên bệ cửa sổ rộng rãi có lót một chiếc thảm Ai Cập mềm mại, một người con gái trẻ tuổi hơi tựa vào, đang say sưa đọc một quyển sách cầm trong tay. Cô gái có mái tóc dài óng mượt như tơ, men theo bờ vai tròn duyên dáng buông lơi xuống dưới. Ánh nắng xuyên qua, lúc sáng lúc tối, làm người ta khó nhìn thấy rõ gương mặt trắng như gốm sứ kia.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Phó Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào làn da gần như trong suốt trên gương mặt cô, dường như có thể thấy rõ cả những chiếc lông tơ thật nhỏ lẫn những mạch máu nhàn nhạt. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Vào đi." Cô hơi nhíu mi, tựa hồ có chút tức giận vì bị người khác ngắt quãng sự thanh nhàn của mình.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa mới gọi điện thoại về, nói là..."
Thím Tần liếc cô một cái, thấy ánh mắt cô vẫn dừng ở cuốn sách trước mặt như cũ, không khỏi có một chút lo sợ nghi hoặc, "Nói là, hôm nay ở công ty có chuyện quan trọng nên không thể về lại mặt cùng người được."
"A...." Từ trong miệng của Tĩnh Tri phát ra mấy tiếng không thể nghe được, rồi lại đắm chìm vào trong trang sách.
Thím Tần ngơ ngẩn nhìn cô, chỉ một tiếng a này..., là có ý tứ gì?
"Thiếu phu nhân, phu nhân rất tức giận, bảo muốn tự mình gọi điện thoại cho thiếu gia yêu cầu thiếu gia phải trở về không thể..."
"Không cần đâu!" Lúc này Tĩnh Tri mới chậm rãi ngẩng đầu lên nở một nụ cười, chiếc áo ngủ rộng rãi bằng bông che khuất thân hình nhỏ bé gầy gò như bộ khung của cô: "Tôi sẽ nói với mẹ, hôm nay chỉ có một mình tôi về nhà." .
"Thiếu phu nhân, như thế này không được đâu, không hợp với tập quán của chúng ta!"
" Chẳng phải Thiệu Đình nói công ty bề bộn nhiều việc sao? Vậy tôi không nên quấy rầy anh ấy, chẳng qua chỉ là về nhà thăm bố mẹ, cũng không phải là chuyện gì to tát, lại nói, tập quán cũng là do con người định ra, đừng nên cứng nhắc."
Tĩnh Tri lại nhẹ nhàng nở nụ cười, khép sách lại : "Thím Tần, bây giờ tôi đi thay quần áo, thím hãy giúp tôi chuẩn bị xe nhé."
"Ai..." Thím Tần thấy sắc mặt cô bình
thản, không có chút tức giận nào, trái lại cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Tĩnh Tri chậm rãi đứng lên, đi đến trước tủ quần áo, mở ra tủ quần áo, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên một loạt trên quần áo giống như là lướt dây đàn một dạng, một lần lại một lần, dần dần, ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn.
Kết hôn ba ngày, đêm tân hôn anh xuất hiện một phút đồng hồ rồi đi, cho tới bây giờ đều không hề trở về, tuy bà nội an ủi cô nói anh bận quá, tạm thời không thể đi được, nhưng thông minh như cô sao có thể không hiểu chứ?
Chủ yếu chính là anh ruồng bỏ cô, chán ghét cô.
Nhưng mà như vậy cũng được, “tương kính như băng” (đối xử lạnh lùng với nhau), không có gì là không tốt... Cái cô cần, cũng chỉ là một gian nhà đơn sơ vững chãi để che gió che mưa, một ly trà xanh, một chỗ yên tĩnh để đọc sách là được, cái khác đối với cô đều không cần thiết.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi mỉm cười, chỉnh đốn lại tâm tình, lấy ra một bộ âu phục màu vàng để thay, trang điểm một chút phấn, che đi đôi mắt hơi quầng thâm, chọn một cái túi nhỏ mầu trắng ngà rồi đi xuống gác.
Thấy vẻ mặt bà nội có chút bất an, ngược lại, cô cười an ủi bà vài câu, quà biếu cũng đã chuẩn bị đầy đủ xong xuôi, người hầu đang vội vàng mang lên trên xe, Tĩnh Tri cũng không buồn nhìn đến, chỉ chào bà nội rồi lên xe đi về hướng nhà họ Phó.
Trên đường đi tuy cô cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay vẫn toát ra một lớp mồ hôi. Mấy chị em gái nhà họ Phó cũng không phải dễ đối phó, bây giờ cô trở về một mình, không thể thiếu một trận châm chọc khiêu khích, tuy trong lòng cô đã có tính toán, nhưng vẫn không khỏi có chút khẩn trương.