Văn phòng công ty Thịnh Hâm
Trong phòng tiếp khách nhỏ không khí ấm áp như mùa xuân. Gương mặt Tri Tri
nhuốm màu hồng nhàn nhạt, thoạt nhìn lại thấy thêm vài phần quyến rũ,
đáng yêu. Trước mặt cô bày một ly trà xanh thơm nồng, hơi nước bốc lên
nghi ngút, còn người vừa mới cởi chiếc áo khoác ngoài ra, đang ngồi
trong ghế sa lon đối diện với cô chính là Đỗ Mặc
Nhiên
Người kia có đôi tròng mắt đúng như tên của mình, đen như thỏi mực tàu chưa mài trong nghiên mực.
Tri Tri ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, sống lưng thẳng tắp, để lộ chiếc cổ thon
dài với đường cong duyên dáng. Cô hơi cúi đầu, lặng lẽ chờ đợi người đối diện mở miệng.
Một lúc lâu sau, Đỗ Mặc Nhiên mới chậm rãi
buông cái ly trong tay xuống, hắng giọng một cái, giọng của anh nghe rất êm tai, trầm ấm, thuần hậu mang theo sự lắng đọng của năm tháng, giống như rượu ủ lâu năm vậy: "Tại sao cô lại cho rằng tôi nên nắm bắt cơ hội hợp tác mà công ty của các cô đưa ra thì sẽ thu được lợi nhuận?"
Cô bé này hết sức lớn mật, dưới ánh mắt của mọi
người cô dám chặn ngang đường đi của anh, chỉ nói một câu nói, đầy tự
tin: Tổng giám đốc Đỗ, tôi có một cơ hội tuyệt vời có thể giúp ngài thu
hồi tiền vốn ít nhất là 60%, tôi nghĩ, ngài nhất định sẽ cảm thấy rất
hứng thú !"
Cô đã tung một chiêu hiểm hóc, quả nhiên chỉ dùng một câu nói này đã thu hút được sự chú ý của anh.
Bởi vì anh, Đỗ Mặc Nhiên đã từng nghe quá nhiều loại người quá nhiều lần
tìm tới cửa tái diễn yêu cầu hợp tác: Tổng giám đốc Đỗ, xin ngài cho
chúng tôi một lần có cơ hội được hợp tác. Nhưng lại chưa từng được nghe
một cô gái tuổi còn trẻ mà lại dám lớn mật nói thẳng với anh rằng, cô sẽ cho anh một cơ hội làm ăn phát tài.
Tri Tri giữ vững tinh
thần, mở bản thiết kế ra trước dùng hai tay đưa
cho anh, dùng ngữ điệu rất sinh động lưu loát và đơn giản giới thiệu
những các hạng mục lớn nổi bật được Nhất Phẩm Tĩnh Hiên xử lý thành công trong những năm qua. Sau đó cô chuyển hướng, đứng lên, dùng ngón tay
thon dài chỉ vào bản thiết kế, ánh mắt cô trong suốt và dịu dàng, giọng
nói dễ nghe mà lại lưu loát: "Tổng giám đốc Đỗ, ngài hãy nhìn xem, ở chỗ này chúng tôi định xây một cụm khu chung cư lớn, ngài cũng biết, hiện
nay ở nước ta ngành nghề bất động sản thời gian qua không ngừng phát
triển theo hướng quần tụ và phồn thịnh. Hơn nữa
nước ta người nhiều đất ít, chuyện nhà cửa ở đô thị vĩnh viễn luôn là
tài sản không bị mất giá. Nơi này là một khu nhà xưởng lớn đã bị bỏ
hoang rất lâu, bên trái là tuyến đường tàu điện ngầm chủ yếu, bên phải
chính là khu vực chỗ ở tập trung nhất của các tầng lớp trí thức, công
nhân, người nước ngoài, số lượng người ở cực kỳ nhiều. Nơi này có cả
bệnh viện, ngân hàng, trường học, siêu thị .v.v. vô cùng tiện lợi. Nơi
đây cũng đã có mấy tiểu khu, nhưng kích thước nhà quá nhỏ, công ty chúng tôi cũng đã khảo sát suốt một năm mới đưa ra quyết định này. Nếu như
khu tổ hợp nhà chung cư được xây dựng ở chỗ này, lợi nhuận tuyệt đối
kinh người. Vì vậy, nếu như quý công ty cũng đầu tư vào nơi này, không
đến ba năm, tôi dám cam đoan, trong ba năm tới Đỗ tiên sinh chỉ ngồi ở
trong phòng làm việc không cần làm gì cũng có thể thu lại được vốn ngài
đã đầu tư, mà lợi nhuận thu được áng chứng được gấp đôi thậm chí gấp
ba!"
Lời nói của cô đã dừng lại, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn
ánh sáng long lanh nhìn về Đỗ Mặc Nhiên. Đỗ Mặc Nhiên rất kiên nhẫn nghe cô nói xong, mới chậm rãi cười một tiếng, khép lại bản thiết kế.
"Cô ngồi xuống đi." Anh chỉ về phía đối diện, Tri Tri có chút thấp thỏm bất an ngồi xuống, nhìn anh vẻ chờ đợi.
"Ý tưởng và kết cấu rất tuyệt vời." Đỗ Mặc Nhiên hơi gật đầu một cái, chợt cất lên tiếng cười nho nhã: "Nhưng là các cô có nghĩ tới hay không, tại sao một cơ hội tốt như vậy, lại không có ai làm, trước cửa xe cộ vắng
ngắt như thế?"
Tri Tri sửng sốt. Đúng vậy, bản thiết kế được kết cấu rất hoàn mỹ, nếu quả thực đây đúng là cơ hội tốt như vậy, tại
sao những xí nghiệp thuộc loại sừng sỏ đứng đầu cũng không có ai đến bỏ
thầu, ngược lại, lại để cho Nhất Phẩm Tĩnh Hiên, một công ty mới khởi
nghiệp đứng đầu bảng?
"Cô xem lại một chút bản quy hoạch,
đây là khu nhà xưởng đã bỏ hoang từ lâu, việc đầu tiên là phá dỡ và di
dời sẽ tốn rất nhiều nhân tài vật lực, bên trái tất nhiên là tuyến đường xe điện ngầm chủ yếu rồi! Cô nhìn lại phía sau nó một chút, nơi đây
là nhà ga xe lửa, làm bất động sản ai cũng biết, mọi người ai cũng muốn ngôi nhà mình ở
được yên tĩnh. Với tình hình thế này thì vô cùng thích
hợp cho việc phát triển cửa hàng hoặc mô hình trung tâm thương mại mà
không thích hợp với việc phát triển nhà trọ. Nhưng diện tích khu này có
chút quá lớn, nếu xây thành phố thông thương với nước ngoài và trung tâm thương mại lại quá lãng phí, vì vậy, cũng như việc ăn gân gà, ăn thì
không ngon, bỏ thì tiếc."
Chỉ vài ba lời giải nghĩa lợi hại
của Đỗ Mặc Nhiên, Tri Tri lập tức đã hết nhuệ khí, cô ngồi đó có chút
suy sụp, cúi đầu nửa ngày không nói ra một chữ.
Đỗ Mặc Nhiên thấy cô như vậy thì ngược lại khẽ cười mấy tiếng, rót thêm trà cho cô:
"Cô cũng đừng quá nhụt chí, chuyện còn chưa tới mức tuyệt cảnh đâu, cô
xem..."
Anh cúi người về phía trước, chỉ cho cô xem: "Cô
xem, chung quanh đây đều là siêu thị quy mô nhỏ, chung quanh khu vực gần trạm xe lửa chúng ta có thể xây dựng một khu đại siêu thị hoặc là trung tâm thương mại, sau đó ở phía sau khu trung tâm thương mại sẽ xây một
khu quảng trường vừa phải, được xanh hóa để dùng làm nơi nghỉ ngơi. Qua
quảng trường sẽ bắt đầu đến khu nhà trọ cao tầng. Như vậy, trước hết môi trường chung quanh đã được nâng cấp tăng lên mấy lần, từ đó giá phòng
cũng có thể tăng lên một bậc không nói, lại có thể tận dụng được hết
diện tích quá lớn ở chỗ này không để lãng phí. Phải biết rằng, ở khu vực đắc địa như vậy, tấc đất tấc vàng, cho nên phải hao tốn một chút, thiết kế lại quy hoạch cho hoàn chỉnh."
Nghe Đỗ Mặc Nhiên nói
xong lời này, quả thật Tri Tri phục sát đất, vô cùng bội phục Đỗ Mặc
Nhiên. Cô có chút xấu hổ nhìn Đỗ Mặc Nhiên: "Tổng giám đốc Đỗ, tôi thật
sự đã múa rìu qua mắt thợ rồi..."
"Người trẻ tuổi, có tinh
thần can đảm, lại nói, lời nói lúc nãy của cô cũng không phải là không
có chút tác dụng nào. Bản thân tôi cũng có chút bị cô kích động đấy. Tốt lắm, cô cứ về trước đi, hoàn thiện lại bản thiết kế một lần nữa, cuối
tuần mang đến cho tôi xem, nếu như không có vấn đề gì lớn thì cuối tuần, cô mang hợp đồng tới đây."
"Tổng giám đốc Đỗ! Ngài nói...
ngài nguyện ý hợp tác với chúng tôi rồi sao?" Tri Tri kích động mặt đỏ
bừng đến mức lập tức đứng bật dậy. Đỗ Mặc Nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy đôi con ngươi đen láy như thủy tinh trong mắt cô gái trẻ kia dường như
đang lấp lánh rực rỡ, cuối cùng anh cũng không nhịn được liền mỉm cười
xoa xoa cằm: "Dĩ nhiên."
Công việc của Tri Tri được suôn sẻ, cô không chút che giấu sự vui sướng và hưng phấn, đôi mắt sáng trong
suốt cong lên tràn ngập niềm vui sáng lạn, còn trên cái miệng nhỏ nhắn
xinh đẹp lúc này cánh môi cũng cong lên lộ một nụ cười ngọt ngào. Đỗ Mặc Nhiên nhìn bộ dáng của cô, cảm thấy đáy lòng cũng như được nụ cười của
cô chiếu sáng lên vậy, không khỏi lại liếc nhìn cô một cái nữa. Anh cảm
nhận cô gái này mặc dù tướng mạo cũng không được coi là đẹp, nhưng cô
lại đánh bại người khác ở một cái nhăn mày, một nụ cười sinh động như
vẽ, đôi mắt chứa đựng đầy tình cảm, bất giác, anh lại thấy có chút hứng
thú với cô.
Khi Tri Tri đi ra khỏi toà nhà Thịnh Hâm, trong
lòng vui sướng vạn phần, nhưng lại xúc động đến không nói ra được thành
lời. Thật là vật đổi sao dời, Tống Tri Tri cũng không ngờ rằng, chỉ mấy
tháng trước mình còn khúm núm như vậy mà lại sẽ có lúc hăng hái như thế. Cô chậm rãi đứng lại, ngửa mặt lên trời, bầu trời âm u, đầy những bông
tuyết nho nhỏ bay bay. Những bông tuyết lành lạnh rơi rơi vào trên mặt
của cô, Tri Tri cảm thấy không nói nổi được niềm hạnh phúc. Cô khép mắt
lại, nhẹ nhàng nở nụ cười, ba ba, người ở trên trời có nhìn thấy không?
Tri Tri của ba rốt cục đã đứng lên được rồi.