Trong lòng đau xót, cô cuống quít cầm tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lên vết
thương, ngước cặp mắt trong trẻo lên nhìn anh đầy đau lòng: "Còn đau nữa không? Ngứa cũng không được gãi đâu đấy, anh có biết không?"
Trái tim của Mạnh Thiệu Hiên đã sớm bị động tác của cô làm cho tan ra. Anh ngây ngốc nhìn cô: "Đau lắm."
Tri Tri thở dài, kéo tay anh thả vào trong chăn ấm, xoay mặt lại, hàng mi
run rẩy đầy e lệ, cúi đầu nói: "Vậy anh nằm lui vào đây, nhưng anh không được động tay động chân đâu đấy, chúng ta chỉ nằm trò chuyện vui vẻ với nhau thôi." Lười
Bởi vì trên người đã mặc thêm chiếc áo ngủ bằng vải thật dày, cho nên Tri Tri cũng không chút ngại
ngùng. Cô nằm lui vào phía trong giường, quay lưng
về phía anh, mặt nóng bỏng đỏ bừng như phát sốt. Mạnh Thiệu Hiên mừng
rỡ, xốc chăn lên tiến sát vào. Trong mũi anh tràn ngập mùi hương mà anh
quen thuộc, mái tóc dài man mát óng ả của cô giống như dòng suối tơ đen
bóng trải dài trên gối. Cô quay lưng về phía anh, thân hình mảnh khảnh
với đường cong lả lướt khiến Mạnh Thiệu Hiên rất muốn ôm lấy cô. Nhưng
thật sự anh vẫn sợ sẽ làm cô tức giận, cho nên chỉ nằm bất động đàng
hoàng tử tế ở nơi đó...
Một lát sau, anh nhẹ nhàng cử động ở trong chăn, tiến sát về phía cô thêm một chút. Tri
Tri nhắm lại mắt chỉ giả bộ ngủ như không để ý đến anh. Mạnh Thiệu Hiên
đánh bạo từ từ tiến sát hơn, bàn tay thoáng chút run run, khi sắp dừng ở trên cánh tay Tri Tri, chợt cô xoay người lại, mái tóc dài lướt qua mặt anh, lúc này một đôi mắt đen láy mở lớn nhìn anh, trong veo lạ thường
mà tràn ngập sự ngây thơ chất phác.
Mạnh Thiệu Hiên trầm
tĩnh nhìn đôi con ngươi trong veo như nước của cô, dần dần cảm thấy bản
thân mình thật xấu xa. Anh cúp mi mắt xuống vẻ
tội tội, không dám nhìn cô nữa.
Tri Tri nhìn thấy bộ dáng
của anh, dần dần cũng nảy sinh sự mềm lòng, cô chậm rãi cúi mặt xuống,
đôi môi ấm áp lúc này liền khẽ đặt lên trên trán anh một nụ hôn. Thân
hình nho nhỏ của cô gần như rúc vào trong lòng anh, nhưng không hề vương chút hương vị tình dục. Giữa lúc còn đang kinh ngạc, Mạnh Thiệu Hiên
chợt nghe thấy tiếng cô nhẹ nhàng thì thầm: "Kiều Tử Tích, cám ơn anh,
cám ơn anh đã ban tặng cho em cuộc sống mới."
Cô yên lặng ôm lấy anh, còn anh cũng nhẹ nhàng ôm cô. Hơi thở của hai người dần dần
quấn quanh với nhau, nảy sinh sự ấm áp. Mạnh Thiệu Hiên rất muốn được ôm cô mãi mãi như thế, nhưng anh vẫn buông tay ra, bởi vì nước mắt của cô
đã chảy đầy ngực của anh.
*****
Đêm Giáng sinh, tại Nhất Phẩm Tĩnh Hiên.
"Em đã nói là không muốn đến, anh lại cứ muốn em phải đến, nơi này thật ồn
ào." Tri Tri có chút chột dạ khi bước vào buổi dạ tiệc trong hội trường. Thực ra là cô không muốn cùng lúc xuất hiện với Mạnh Thiệu Hiên.
"Em không đến, anh biết làm sao bây giờ? Em nhìn xem Thi Thi cũng mang bạn
trai đến, tất cả mọi người đều có đôi có cặp, em để cho anh cô đơn một
mình đáng thương biết bao!" Mạnh Thiệu Hiên dắt tay cô, ngàn dỗ vạn dỗ,
lúc này Tri Tri mới nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. Cô không trang điểm, trên
người vẫn chỉ mặc đồ công sở, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo bành tô.
Sống chết Tri Tri cũng không chấp nhận bị mọi người chăm chú nhìn vào, bởi
vậy Mạnh Thiệu Hiên đành phải dắt tay cô đi vào từ phía cửa hông. Vậy mà vẫn bị mấy người quản lý mắt sắc nhìn thấy, lập tức liền chen đến để
chào hỏi. Mạnh Thiệu Hiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh băng cũng không nói nhiều, dần dần cũng không còn người đi tới nữa.
Hai người
bọn họ ngồi ở dưới sân khấu, Kiều Tử Tích lên sân khấu đọc diễn văn, sau đó bắt đầu đến phần liên hoan văn nghệ chào mừng Lễ Giáng sinh. Bởi vì
đây là lần đầu tiên tổ chức một sự kiện tương đối long trọng, cho nên
Nhất Phẩm Tĩnh Hiên đã mời hơn mười gia đình các lãnh đạo cấp cao của
các công ty cùng ngành đến chúc mừng, trong đó có Mạnh thị, lá cờ đầu
trong ngành bất động sản cũng được mời đến tham dự.
Mạnh
Thiệu Đình đưa Thẩm Mạn Quân đi cùng, xuất hiện trong hàng ngũ lãnh đạo
cao cấp. Bởi vì anh vừa mới về nước, phong cách làm việc lại khiêm
nhường, cho nên gần như không bị người khác nhận ra, mọi người đều chỉ
khách khí hàn huyên một lúc, sau đó ai nấy đều tự ngồi xuống.
Mạnh Thiệu Đình lịch sự giúp Mạn Quân cởi chiếc áo bành tô, để lộ ra bộ lễ
phục màu hồng cánh sen đang mặc bên trong. Đây là bộ trang phục mùa xuân kiểu mới nhất của hãng CHANEL, cực kỳ ấm áp mà đẹp đẽ, làm tôn lên vẻ
xinh tươi của Mạn Quân. Trông cô giống như
một đóa thủy tiên xinh đẹp,
khiến mấy cô gái ngồi ở xung quanh đều ngưỡng mộ ngắm nhìn mãi. Mạnh
Thiệu Đình đỡ cô ngồi xuống, lại càng làm cho chung quanh thêm xì xào
bàn tán không ngừng. Có thể được một người đàn ông ưu tú như vậy ôn tồn
chăm sóc, thật sự cũng đủ làm cho người ta cực kỳ hâm mộ rồi!
Mạnh Thiệu Hiên và Tri Tri hết sức khiêm tốn, cho nên ngồi ở trong góc rất
xa. Tiếng động lớn rầm rĩ ở phía đầu đằng kia cũng không làm cho bọn họ
buồn để ý đến một chút. Lúc này, Tri Tri đang xem biểu diễn trên sân
khấu, còn Mạnh Thiệu Hiên, trong tay cầm một quả quít ngọt đang cẩn thận bóc vỏ quýt cho cô ăn. Anh tỉ mỉ gỡ bỏ đi từng đường gân xơ trên múi
quít, sau đó tách ra thành từng múi một để vào trong lòng bàn tay, đưa
tới trước mặt Tri Tri. Tri Tri ăn xong, anh lại tiếp tục bóc thêm quả
khác. Hai người vẫn chưa hề nói thêm điều gì, nhưng sự ấm áp chân tình
đã lặng lẽ lan tràn.
Chút xôn xao nho nhỏ của Mạnh Thiệu
Đình ở phía bên kia cũng không làm cho hai người bọn họ chú ý. Thường
thường, Tri Tri cứ xem đến tiết mục vui vẻ là lại cười lăn cười lộn với
anh. Tiết mục thứ hai của bộ phận tuyên truyền là tiết mục độc tấu Piano của một cô gái. Cô đàn nhạc khúc “Waterside Edilina”, khiến cả hội
trường vỗ tay ủng hộ, làm cho cô gái cực kỳ hưng phấn. Tri Tri cũng thấy hơi sững sờ, giai điệu duyên dáng này cô cũng đã từng đàn... Nhưng với
Piano, đã năm năm nay cô không hề chạm đến, thỉnh thoảng cô cũng có nằm
mơ thấy mình đang ngồi ở trên ghế đàn, ngón tay bay lượn trên phím, tỉnh giấc, lại chỉ thấy ánh trăng tràn ngập thê lương.
Tri Tri
còn đang chìm trong suy nghĩ, không ngờ, người giới thiệu chương trình
đột nhiên nói một câu làm cho cô bừng tỉnh lại!
"Tiết mục
tiếp theo, tiểu thư Tống Tri Tri biểu diễn độc tấu Piano với nhạc khúc
“Waterside Edilina”!" Giọng nói của người dẫn chương trình hơi lạc đi,
ông ta cũng có chút lo sợ không yên, tại sao cả hai người đều độc tấu
đàn dương cầm, hơn nữa lại còn cùng đàn một nhạc khúc như nhau thế nhỉ!
Lý Nhã đắc ý cười, chính cô đã cố ý sắp xếp như vậy! Chính là muốn nhìn
thấy Tri Tri phải xấu mặt! Phải biết rằng cô gái vừa mới đánh đàn kia
chỉ là hoàn toàn nghiệp dư! Để Tống Tri Tri đàn trùng hợp cùng một nhạc
khúc, càng chỉ làm cô thêm phần xấu mặt bởi bị thua chị kém em!
"Tri Tri, em báo tiết mục bao giờ vậy? Không đúng ..." Mạnh Thiệu Hiên cũng
mờ mịt. Tri Tri hai tay từ từ vặn xoắn vào nhau, nhiệt độ trong phòng
như nóng lên, trên lưng cô mồ hôi đã chậm rãi bắt đầu toát ra. Cô biết
mình đã bị người khác sắp đặt! Nhưng chiếc đàn Piano màu trắng ba chân
to lớn ở trên sân khấu kia thực là đẹp đẽ và hấp dẫn, khiến cô không thể khống chế nổi muốn đàn thử một lần!
Nếu như đã quyết định
bắt đầu cuộc sống mới, tại sao chỉ vì mẹ ghét, mà cô lại buông tay với
chiếc đàn Piano, thứ đã làm cho mình cực kỳ yêu quý cơ chứ?
Tri Tri chậm rãi đứng lên, Mạnh Thiệu Hiên hoảng sợ, cũng đứng lên theo:
"Tri Tri, em đừng sợ, chúng ta không lên, để xem ai dám làm khó dễ em
đây!"
Giọng của anh khi nói đến mấy chữ cuối cùng xoay
chuyển cao vút. Tri Tri cuống quít ngăn lại: "Kiều Thiếu gia..." Cô nhẹ
nhàng lắc đầu, ý bảo anh nhỏ giọng, mà giờ phút này, trong đám người đã
bắt đầu có xôn xao nho nhỏ. Tất cả mọi người đều nhìn về phía này. Mạnh
Thiệu Đình và Thẩm Mạn Quân cũng hiếu kỳ nhìn theo, nhưng Mạnh Thiệu
Hiên đã đứng chắn ngang Tri Tri, nên dưới ánh sáng rực rỡ Mạnh Thiệu
Đình, chỉ nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn đang cúi đầu chỉ lộ ra cái cằm
xinh xắn. Trong lòng Mạnh Thiệu Đình thoáng giật mình, đường cong mềm
mại và tinh tế kia... hình như anh đã từng rất quen thuộc.