Cô chợt nghĩ tới điều gì đó, giơ tay lên đang muốn cúp điện thoại, giọng của Mạnh Thiệu Đình
cũng vang lên, thoáng mang theo một chút dồn dập: "Tĩnh Tri, đừng cúp
điện thoại."
Tri Tri không chút chậm trễ cúp luôn điện
thoại. Cô đứng thẳng bất động ở trong cơn bão tuyết đang bay tán loạn ở
đầu đường. Nơi này chỉ thấy cảnh tượng người đi đường vội vã qua lại. Từ quán bên cạnh vọng đến giai điệu thánh thót
của bản Thánh ca thật rộn rã, luôn luôn khiến trong lòng người nghe cũng nảy sinh vui vẻ thêm mấy phần, nhưng Tri Tri lại vẫn cảm thấy mình có
chút khổ sở.
Nghĩ lại những ngày tháng sống cùng với Mạnh
Thiệu Hiên, không phải là cô không từng hoài nghi, nhưng bởi vì Tam
Thiếu nhà họ Mạnh ở trong trí nhớ của cô vẫn luôn dừng lại ở bộ dáng của năm năm trước, mắt mù, thanh tú và yếu đuối. Khi
đó, cô mới vừa 22 tuổi, mà Mạnh Thiệu Hiên, bất quá cũng mới chỉ 19
tuổi. Khoảng thời gian cách năm năm, cô không nhận ra anh cũng là chuyện đương nhiên.
Huống chi, Mạnh Thiệu Hiên ngày nay lại có sự khác biệt thật sự quá lớn so với người thiếu niên gầy gò của năm năm trước.
Tri Tri khẽ lắc đầu, ép buộc mình không được hồi tưởng nữa... Anh là Mạnh
Thiệu Hiên, là Tam thiếu gia của nhà họ Mạnh, anh đã từng phải gọi cô là chị dâu. Cho dù hiện tại, cô và Mạnh
Thiệu Đình ly hôn đã năm năm, cô cũng không thể nào chấp nhận việc mình
và em trai út của người chồng cũ ở chung một chỗ với nhau...
Huống chi, nếu như cô thật sự đón nhận, chẳng phải là cô liền thật sự bị định tội giống như ban đầu nhà họ Mạnh đã ngụy tạo gán cho cô tội danh:
không đứng đắn, quyến rũ em trai út của chồng không rõ ràng đó sao?
Hai tay Tri Tri cắm ở trong túi áo khoác ngoài, lại nhớ tới ngày lần đầu
tiên cô một mình một ngựa đi đến gặp mặt Tổng giám đốc của Thịnh Hâm
ngày đó. Đây là chiếc áo mà Mạnh Thiệu Hiên đã mua cho cô, hết thảy mọi thứ trên người cô đều do anh đích thân sắp xếp
cho. Anh đối với cô thật là tốt, thế nhưng một phần tốt này, hiện tại
lại trở thành gông xiềng nặng nề, làm cho cô cảm thấy khó xử vô cùng.
Tri Tri đạp trên tuyết bước đi từng bước về phía trước, điện thoại bị cắt
đứt vẫn luôn rất yên tĩnh. Tri Tri biết, người kia luôn luôn kiêu ngạo
và tự phụ, cô tắt máy không chút khách khí là không nể mặt mũi anh, anh
tuyệt đối sẽ không chủ động tìm cô nữa, đây cũng chính là nguyên nhân
tại sao cô lại quả quyết cự tuyệt!
Cô không phải là thần
tiên vạn năng, cô chỉ là một con người bình thường có máu có thịt. Giữa
cô và Mạnh Thiệu Đình đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù hiện tại cô đã buông tay với cừu hận, không còn muốn đi trả thù đủ loại như trước
nữa. Nhưng những chuyện đổ máu ngày đó là chuyện thực, vẫn còn đang vắt
ngang ở giữa bọn họ. Cô không thể nào thản nhiên đối mặt với anh, cho dù chỉ làm bạn bè sơ sơ.
Kết cục tốt nhất giữa cô và anh chính là, anh đi đường cái quan của anh, tôi đi đường của tôi qua cầu độc
mộc, từ nay về sau, chỉ còn là người lạ mà thôi.
Tri Tri
không biết mình nên đi nơi nào nữa. Lúc này mọi người trên đường thật sự đều có thể có một nơi nào đó để trú thân, thế nhưng cô thì không có.
Cô dừng lại, đứng ở ngã tư đường. Xa xa, tuyết bay mênh mông, đèn xanh đèn đỏ không ngừng biến ảo ra thứ ánh sáng mê người. Một đoàn xe thật dài
yên lặng nằm ở trên tuyết. Tri Tri đứng ở ven đường, im lặng nhìn, lúc
nỗi phiền muộn trong lòng dần dần lắng xuống thì chợt điện thoại di động trong túi rung lên, báo hiệu có một tin nhắn.
Tri Tri lấy
ra nhìn, là dãy số xa lạ vừa mới rồi. Cô cũng không thèm nhìn tới liền
định xóa bỏ đi. Nhưng do điện thoại di động của cô đã quá cũ quá lạc
hậu, Mạnh Thiệu Hiên vẫn muốn đổi cho cô một cái mới, nhưng cô lại không chịu, kết quả lúc này đã bị hỏng. Cô nhấn mãi, cuối cùng tin nhắn lại
bị mở ra.
Rất ngắn gọn một câu nói: “Tĩnh Tri, tôi đang ở
khu nghĩa trang Tây giao, ở trước mộ Phó tiên sinh chờ cô, không gặp
không về”.
Trái tim Tri Tri đột nhiên thật sự giống như bị
trống rỗng bởi lưỡi kiếm sắc bén này đâm trúng. Nó giống như bị lăng trì (xẻo thịt),
đau đớn khiến toàn thân cô đều như bị co rút lại. Tại sao
anh lại có thể vô sỉ như vậy? Cõi đời này tại sao lại có thể có loại
người vô sỉ như vậy chứ? Người cũng đã chết năm năm! Đã sớm hóa thành
cát bụi, đã sớm tan thành mây khói rồi, bây giờ anh xuất hiện để làm cái gì? Anh làm sao còn có mặt mũi tới đối mặt với người mà anh đã từng
thốt ra miệng gọi là ba ba kia chứ?
Tri Tri tức giận, toàn
thân cũng đang phát run lên. Thân thể mảnh khảnh của cô ở giữa cơn bão
tuyết đang quay cuồng kia nhìn sao mà đơn độc mỏng manh và nhỏ bé như
vậy. Không biết qua bao lâu, cô chợt nâng cánh tay mảnh khảnh lên, hung
hăng vứt mạnh chiếc điện thoại kia ở trên mặt đất!
Chiếc
điện thoại di động kia bị chia năm xẻ bảy văng tung tóe đầy đất, Tri Tri hận không thể dùng răng mà nghiến nát ra: "Khốn kiếp! Khốn kiếp!"
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên cô mắng chửi người khác, nếu không
phải hận tới cực điểm, cô tuyệt sẽ không nói ra lời như vậy!
Nhưng cô phải làm sao đây, tại sao ngay cả cuộc sống của cô cũng có thể không bằng loại heo chó như thế chứ? Tại sao người nào cũng có thể nhục mạ cô hết lần này tới lần khác như vậy? Ba ba là ranh giới cuối cùng của cô,
cô không cho phép bất kỳ kẻ nào, tuyệt không cho phép bất kể kẻ nào, đặc biệt là nhà họ Mạnh, những người lang tâm cẩu phế (người có tim phổi
của loài chó) kia, lại đi quấy rầy ba ba yên giấc, lại đi đến đó để nói
lên những lời nói nhục mạ gì đó, làm cho ba ba đang an nghỉ giấc ngàn
thu ở dưới đất cũng không thể sống yên ổn!
Tuyết đọng chặn
đường tới khu nghĩa trang. Tri Tri xuống xe taxi, xa xa, chỉ có thể nhìn thấy những phiến lớn đá lớn màu trắng. Gió cuốn bông tuyết bay loạn xạ, cô đạp tuyết, thất thểu đi về phía trước.
Một đoạn đường
này, năm năm qua cô đi không biết bao nhiêu lần, đã từng là nơi cô được
an ủi, giúp đỡ và đã từng là nơi mà cô đến để chuộc tội, vậy mà giờ khắc này, cô lại cảm thấy bước chân dường như nặng ngàn cân.
Gần hơn, gần hơn chút nữa...
Mộ của ba ba vẫn như ngày thường, tuyết đọng đã bị tay người quét đi,
nhưng lớp tuyết mới lại vừa rơi xuống một lớp mới thật mỏng.
Cô nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình đứng quay lưng về phía cô. Chiếc áo choàng
dài màu đen của anh đã làm cho anh trở nên cực cao và anh tuấn thêm.
Trên vai, trên tóc anh đều có một lớp tuyết trắng noãn, nhìn anh giống
như bức tượng điêu khắc. Anh đứng yên lặng ở chỗ này hồi lâu.
Tri Tri nhìn thấy trước mộ có một bó to Daisy trắng noãn, khuôn mặt của ba
ba vẫn tươi cười như cũ, nụ cười vẫn hiền lành và ôn hòa như thế. Đôi
mắt từ bi của ông nhìn cô từ xa, cái nhìn này khi ông còn sống đã làm
tan vỡ trái tim cô, sau khi chết lại vẫn tràn đầy cõi lòng con gái ông
mãi không thôi.
Nước mắt Tri Tri lã chã rơi xuống, cô lảo đảo bước lại gần, chậm rãi quỳ xuống ở trước mộ bia ba ba: "Cha..."
Cô thì thầm nói, nước mắt giống như được mở van xả, không sao ngừng lại được ...
Mạnh Thiệu Đình thấy cô quỳ xuống, hai cánh tay ôm lấy tấm Mộ Bia được mài
dũa tinh xảo, mặt áp chặt vào tấm hình ở trên mộ bia mà khóc, hai vai
cũng đang không ngừng rung động. Trong tim anh dường như đang bị người
cầm lưỡi dao nhỏ rạch ra một vết thương thật nhỏ, không sâu, không nặng, nhưng máu tươi chảy xuống từng giọt từng giọt, đầy đau đớn, cứ chảy
mãi, chảy mãi không có điểm dừng.