Cô chán ghét vẻ mặt
như kiểu Chúa Cứu thế của anh lúc này, cô chán ghét cái nét mặt hiện tại của anh đang bày ra bộ dạng muốn bù đắp lại cho cô, cô chán ghét sự
xuất hiện của anh, chán ghét tất cả những gì có liên quan đến nhà họ
Mạnh!
"Mạnh tiên sinh..." Tĩnh Tri nghe thấy giọng của mình so với tuyết dường như còn giá lạnh hơn. Cô nhìn
người nọ nhíu lại hàng lông mày dài, khuôn mặt vẫn như ngày xưa, so với
năm năm trước tựa như đã trở nên anh tuấn trầm ổn hơn, nhưng khi cô nhìn vào mắt của anh thì trái tim đã không còn chút xúc động nào nữa
"Ngài thật sự muốn giúp đỡ tôi sao?" Thậm chí Tĩnh Tri còn nở nụ cười nhẹ nhàng.
Cô nở nụ cười đẹp khuynh thành, gương mặt vốn lạnh như băng mặt mày đột
nhiên dường như sinh động hẳn lên. Đôi con người
giống như hai viên đá đen nhánh, thậm chí còn mang theo ý cười mơ hồ.
Giống như năm đó, anh lại chìm vào trong giấc mộng, trở về khoảng thời
gian tình cảm năm xưa.
"Dĩ nhiên, cô có chuyện gì khó khăn
có thể nói cho tôi biết, chỉ cần có thể tôi sẽ làm được." Mạnh Thiệu
Đình nghe thấy cô hỏi như vậy liền khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể cô muốn cái gì, anh cũng sẽ đáp ứng, bởi vì nghĩ đến sau này sự áy
náy và bất an trong lòng anh, về những đau đớn khổ sở mà cô phải chịu
đựng sau cái chết của cha mình, cuối cùng đã có thể biến mất.
Cô nói rất đúng, bọn họ đã ly hôn, mà anh, cho đến bây giờ cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ còn muốn ôn lại những chuyện tình
cảm một lần nữa.
Nhưng cho dù đã ly hôn, anh cũng sẽ không chấp nhận chuyện để Thiệu Hiên yêu cô.
Cho dù vì thế mà cô sử dụng “chiêu sư tử ngoạm”, cô muốn bao nhiêu tiền, anh cũng cho! Chỉ cần cô rời xa khỏi Thiệu Hiên!
"Nếu đã như vậy thì ngài nghe cho kỹ đây." Tĩnh Tri
cười một tiếng vui vẻ rất ngắn ngủi, ngay sau đó liền thu hết lại không
còn một chút xíu. Gương mặt thanh tú và thon gầy đã trưởng thành của cô
dù không hợp với thần sắc kiên cường và sắc bén, cô vẫn cứ nhìn anh như
vậy. Một ánh mắt sạch sẽ trong veo như pha lê khiến anh gần như không
đất dung thân...
Mà trong nháy mắt, khi cô lên tiếng, anh
chợt thấy có chút không đúng nhưng không còn kịp mở miệng nữa. Giọng nói lạnh lẽo của cô phát ra từng âm thanh rất rõ ràng: "Mạnh tiên sinh, nếu như ngài thật lòng muốn được giúp đỡ tôi, xin mời ngài sau này vĩnh
viễn hãy biến mất ở trước mặt của tôi, vĩnh viễn đừng để cho tôi phải
nhìn thấy ngài nữa, có được không?"
Ánh mắt của Mạnh Thiệu
Đình chợt mở to, cặp lông mày dài nhíu chặc vào nhau, ở giữa mi tâm tạo
thành một chữ "Xuyên" rõ nét, trong hai tròng mắt hẹp dài dần dần hiện
ra cơn giận ngất trời. “Cách” một tiếng, anh nghe thấy tiếng khớp xương
của ngón tay mình vang lên một tiếng, thân hình cao lớn vững vàng, nhưng lại thoáng không khống chế nổi, không ngừng run rẩy!
Cô lại dám thốt ra câu từ nay về sau sẽ không muốn nhìn thấy anh nữa... Chuyện này khác hẳn với những suy nghĩ tưởng tượng ở trong lòng anh! Anh hoàn
toàn cũng không ngờ rằng cô sẽ yêu cầu như thế!
"Tôi cho là, điều thỉnh cầu này hết sức đơn giản, Mạnh tiên sinh ngài nhất định có
thể làm được, hơn nữa, “quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy (người quân tử nói ra một câu, bốn ngựa cũng không đuổi kịp), ngài vừa mới nói sẽ đáp
ứng lời thỉnh cầu của tôi. Tôi cũng biết rõ rằng, người như Mạnh tiên
sinh ngài đây, từ trước đến nay, ngài luôn là một người đàn ông đối với
phụ nữ rất lịch sự, chu toàn cao thượng, nhất định cũng sẽ không nuốt
lời với tôi. Ngài sẽ làm được, đúng không?"
Đây là lần đầu
tiên anh biết được một Phó Tĩnh Tri dịu dàng ít nói đến mức gần như đần
độn kia, mà cũng sẽ có lúc nhanh mồm nhanh miệng như vậy!
Nhưng lời nói của cô lại không một chút dư thừa để cho anh có thể cãi lại một câu. Anh vậy mà lại bị cô đẩy vào cái hố mà chính anh đã đào lên, còn
cô sẽ đứng ở một bên mà cười khanh khách nhìn tên ngu ngốc là anh đây,
rơi vào bẫy rập!
Hung hăng cắn chặt hàm răng lại, hai quả
đấm cũng nắm chặt đến phát đau, cuối cùng Mạnh Thiệu Đình cũng mở miệng. Hai tròng mắt của anh giống như hai lưỡi móc câu, gần như sắp phun ra
lửa: "Tôi đồng ý với cô, nhưng có một chuyện, tôi cũng muốn cô phải đồng ý với tôi."
"Mạnh tiên sinh, rất xin lỗi, tôi không có
nghĩa vụ phải đồng ý điều này với ngài, trước đó ngài cũng không hề nói, còn có thêm điều kiện phụ khác."
Cô cự tuyệt anh không chút khách khí, xoay người lại, đây
quả thực là sự cự tuyệt rất rõ ràng.
Mạnh Thiệu Đình có cảm giác mình tức giận đến sắp không khống chế được
lửa giận của mình nữa. Nếu như cô không phải là phụ nữ, anh thật sự sẽ
ấn cô ở trên mặt đất hung hăng đánh cho một trận!
"Cô đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, tôi chỉ muốn nhắc nhở
với cô một câu mà thôi, sau này hãy cách xa Thiệu Hiên ra một chút, cô
phải biết rõ thân phận của mình, cô căn bản không xứng với nó! Chỉ biết
phá hủy nó!"
Lời nói hà khắc lạnh lẽo và ngang ngược của anh giống như những mũi kim vô hình đâm vào trái tim cô đầy đau đớn! Cô
không xứng với anh?
Đúng vậy, cô chỉ là Phó Tĩnh Tri, có là
cái gì đau? Cửa nát nhà tan, mất thể diện, bị chồng bỏ, trên lưng cõng
hàng vạn tiếng xấu lẫn sự nhục mạ của mọi người, một kỹ nữ có cuộc sống
giống như một con chó. Một con người như cô làm sao xứng với người của
nhà họ Mạnh cao quý chứ!
"Không cần ngài tới nhắc nhở tôi
đâu, từ đầu đến cuối tôi cũng chưa từng nghĩ qua sẽ có một chút quan hệ
với người của nhà họ Mạnh các người, xin ngài hãy yên tâm 120% đi!"
Tĩnh Tri nói xong, đi thẳng tới trước mộ ba ba ngồi xuống, cũng không quay
đầu lại cất giọng nói: "Mạnh tiên sinh, những gì cần nói cũng đã nói
xong rồi, mời ngài trở về đi, ba ba tôi cũng giống như tôi, không muốn
nhìn thấy người nhà họ Mạnh các người. Cho nên, xin ngài sau này cũng
không cần trở lại mộ của ba ba tôi, quấy rầy sự yên lặng của ba tôi nữa. Còn bó hoa này, cũng xin ngài mang đi, người nhà họ Phó chúng tôi là
người đời đời trong sạch, quang minh chính đại, không muốn có bất kỳ một chút qua lại nào với kẻ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ gian trá, xin lỗi."
Tĩnh Tri nói xong, tiện tay cầm lấy bó hoa vứt về phía sau, không nói nữa.
Cho dù Mạnh Thiệu Đình có độ lượng nhiều như thế nào đi nữa, cũng không sao có thể nhẫn nhịn nổi, đã bị những lời nói giống như có “kẹp thương đeo
gậy” này của Tĩnh Tri làm chọc giận!
Anh một cước đá văng bó hoa trước đi, lạnh lùng, ngạo nghễ giễu cợt đầy khinh thường: "Phó Tĩnh Tri, lúc này ngay trước mặt ba ba của cô, cô vẫn còn có ý nói mình
trong sạch! Nếu như quả thật đúng là cô trong sạch, sao cô lại cùng anh
cả tình chàng ý thiếp ôm ôm ấp ấp? Sao năm đó cô còn làm người mẫu cho
thằng hoạ sĩ không đứng đắn đó vẽ khỏa thân? Người nhà họ Phó gia đời
đời trong sạch, dòng dõi nho học ư, có phải Phó tiên sinh đã dạy cô như
vậy không? Quyến rũ em chồng, làm tất cả những chuyện hạ lưu vô sỉ, đây
chính là cái mà cô nói là sạch sẽ quang minh chính đại sao?"
"Anh nói gì? Cái gì mà vẽ khỏa thân?" Tĩnh Tri đột ngột quay đầu lại, cô
nhìn Mạnh Thiệu Đình không dám tin, lên tiếng chất vấn lại. Bị Mạnh
Thiệu Tiệm thiết kế quấy rầy, bị hắn chiếm tiện nghi, cô nhận... cùng
Mạnh Thiệu Hiên không rõ ràng, cô không dám gật đầu bừa bãi... cũng là
chuyện cho tới bây giờ cô cũng không muốn nhắc lại. Nhưng chuyện làm
người mẫu cho An Gia Hòa vẽ khỏa thân, chuyện này, cô tuyệt đối không
thể tưởng tượng được !
"Lại còn giả vờ làm ra cái bộ dáng
như không biết chuyện gì cả sao? Anh cả, em ba đều đã bị bộ dáng đáng
thương kia của cô lừa gạt! Phó Tĩnh Tri, những bức vẽ khỏa thân kia,
thật sự vẫn còn rất mới mẻ ở trong ký của tôi, mặc dù chỉ vẽ có nửa mặt, nhưng tôi và cô đã từng chung giường chung gối lâu như vậy, ở trên cô
không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ đến ngay cả thân thể của cô, gương
mặt của cô mà tôi cũng không nhận ra sao?"