Lần này, bất kể người kia là ai, cô cũng sẽ không quan tâm nữa, nếu như cô được gả đi, như
vậy tất cả mọi chuyện, tất cả mọi vết nhơ đều sẽ kết thúc hết.
Tĩnh Tri nằm ở trên giường, kéo chiếc chăn lên ngang mặt. Trong bóng tối, cô cảm thấy dường như người bị yếu ớt hơn, Tĩnh Tri cố gắng mở to hai mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống không sao nhịn được. Cô không biết vì sao mình khóc, chỉ có điều cô cảm thấy, sau khi có quyết định này, hình như cô đã hoàn toàn bỏ đi một thứ gì đó, nhưng cũng hình như trong lòng bị vật gì đó đè lên rất nặng
nề .
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn cho rằng mình chỉ là một cô gái
bình thường không đáng để mắt tới, diện mạo bình thường, học thức nếu so với người bình thường thì có khá hơn một chút. Cô học ở một trường đại
học có danh tiếng nhưng cũng chỉ tốt nghiệp vào loại bình thường. Cô
sinh ra ở một gia đình có thể nói là giàu có, nhưng cô lại chỉ như một
cây cỏ dại yên lặng sống. Thậm chí có lúc Tĩnh Tri còn suy nghĩ, nếu như cô là con trai, liệu có phải đã bị mẹ cả tìm cách giết chết từ sớm rồi hay không?
Nhưng do cô là con gái nên
không ảnh hưởng gì đến đại cục, vì thế cô mới được kéo dài hơi tàn để
sống. Hay cũng bởi vì sự tồn tại của cô mà thời thời khắc khắc đã nhắc
nhở đến sự thất bại của mẹ cả, cho nên ba ba mới phải đến ở nơi không
còn nhìn thấy cô phải chịu những nỗi khuất nhục nhiều đến mức đếm không
xuể.
Nhẫn nhịn! Lúc nhỏ cô đã phải
nhẫn nhịn, trưởng thành càng phải nhẫn nhịn hơn, lập gia đình tiếp tục
nhẫn nhịn hơn nữa, ly hôn cũng vẫn phải nhẫn nhịn. Cô nhẫn nhịn đã thành thói quen, không biết đến bao giờ cô mới dám nghĩ mình sẽ được sống một ngày tốt đẹp?
***********************
Anh chàng nhân viên công vụ họ Phương kia thoạt nhìn người cũng rất bình thường,
thuộc kiểu người nếu đi ở trong đám đông cũng sẽ không bị người khác chú ý đến.
Dù công việc của anh ta cũng
không đến nỗi tệ lắm, nhưng vẫn không tìm được đối tượng. Sau khi ăn cơm trưa với anh ta xong, Tĩnh Tri cũng gần như đã biết được nguyên nhân,
người này rất trầm lặng, rất không thú vị.
Nếu như chỉ có
vẻn vẹn một điểm đó thôi thì cũng không có gì đáng nói, dù sao ở thành
phố này, điều kiện của anh ta cũng được đánh giá thuộc hạng trung, hơn
nữa, tính trầm lặng không thú vị cũng chỉ là bệnh ngoài da không tính
làm gì. Nhưng với sự mẫn cảm của mình, Tĩnh Tri nhận thấy, nếu cùng ở
chung một chỗ với người đàn ông này, rõ ràng sẽ làm cho người ta có cảm
giác bị đè nén và không thoải mái, nhưng lại không nói ra được.
Nhưng hiển nhiên, mẹ cô cực kỳ hài lòng đối với người đàn ông có tên gọi là
Phương Tiến này. Khi Tĩnh Tri đứng lên đi vào phòng rửa tay, chỉ thấy mẹ đầy nhiệt tình gắp thức ăn, chuyển khăn giấy cho anh ta, mà người đàn
ông kia, mặc dù nhìn như vô cùng cổ hủ đần độn, nhưng cũng không phải là người không biết lễ nghi. Tĩnh Tri nhìn xa xa, thấy trên mặt mẹ có chút chờ đợi mong mỏi, rồi lại lộ ra thần sắc có ý lấy lòng làm cho lòng cô
thấy chua xót. Tĩnh Tri chậm rãi cúi đầu, rửa tay lau sạch sẽ rồi đi ra. Dọc đường đi, trăm nghìn suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, cuối cùng cô
hung hăng khẽ cắn răng, cứ như vậy đi.
Nếu như anh ta chịu cưới, cô sẽ gả cho.
Ăn cơm xong, lại phải có một bình trà. Bởi vì mẹ cô nói đây là lần gặp mặt đầu tiên, cho nên lần này sẽ do chính nhà cô mời khách. Giá một bình
trà Bích Loa Xuân này cũng không hề rẻ, nhưng mắt mẹ cô cũng không hề
nháy mắt một cái. Tĩnh Tri khẽ thổi vào chiếc chén sứ nho nhỏ, buông mi
mắt yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, bộ dạng phục tùng. Hương trà lượn lờ bay, cô cảm thấy sự yên ắng có chút trầm mặc này thật khó chịu.
"Dì Tống này," đột nhiên Phương Tiến mở miệng, Tĩnh Tri nghe thấy anh ta
nói chuyện, không khỏi thoáng sửng sốt. Cô đặt cái ly xuống, ngước mi
mắt nhìn người đàn ông đối diện, lại thấy Phương Tiến cũng đang nhìn cô. Cặp mắt tròn của
anh ta có chút vẩn đục, mặc dù ánh mắt nhìn cô chỉ là
một cái chớp mắt ngắn ngủn, nhưng lại làm cho cả người Tĩnh Tri cảm thấy có chút không thoải mái.
Cô đậy cái ly lại, buông hàng lông mi thật dài xuống, lúc này mới lại nghe thấy giọng của người đàn ông
kia vang lên: "Dì Tống, nếu như hai người không có ý kiến gì, chúng ta
coi như chuyện này đã được quyết định, tôi xem Tĩnh Tri là một cô gái
tốt, mà tuổi tôi cũng không còn ít nữa..."
"Ai nha, chuyện
tình cảm này thật tốt, theo ý tôi, lúc này đã là cuối năm, không bằng
hai người hãy đính hôn trước, đợi đến sang năm sau sẽ tổ chức hôn sự,
cậu cảm thấy thế nào?"
Tròng mắt Tống Như Mi xoay chuyển sáng lên, mừng rỡ vạn phần, bà mở miệng nói.
Phương Tiến gật đầu một cái, lại tiếp tục nói: "Vậy coi như xong, mà dì Tống này, dì xem, lễ hỏi đính hôn..."
Tay Tĩnh Tri cầm ly trà chợt siết chặt, sắc mặt của cô tái nhợt đi, bất
giác cô cắn đôi môi, trái tim tựa như bị người dùng tay khẽ bóp lại, sau đó chậm rãi thít chặt, đến khi cô cảm thấy không sao thở nổi nữa, đã
muộn...
Cứ như vậy, số mệnh của cô đã bị vài ba lời của
người khác nắm giữ Buồn cười hơn nữa là chính cô cũng hoàn toàn không
muốn phản kháng.
Tống Như Mi nghe anh ta nói như vậy, giống
như đã hạ quyết tâm, nói rất lanh lẹ: "Tiểu Phương, chỉ cần cháu muốn
Tĩnh Tri là được, chuyện lễ hỏi không quan trọng."
Phương
Tiến vừa nghe nói như vậy, vội vàng cuống quít nói: “Dì à, chuyện này
không thể thế được, không bằng như vậy đi, dì xem, tôi cũng vừa mua nhà, vẫn còn phải trả nợ vay, trong tay cũng không dư dả, khi đính hôn,
ngoại trừ đồ trang sức đeo tay tôi sẽ đưa trước hai vạn đồng được
không..."
"Tình hình kinh tế của cháu cũng không dư dả,
trước hết cứ tính như vậy đã, sau này sẽ là người một nhà, tiền mừng cho Tĩnh Tri chẳng phải là cũng mang về..."
"Nói thì nói như
thế, nhưng lễ tiết thì không thể bỏ được. Dì à, dì xem, bằng không trước hết đưa một vạn đi, dù sao sau này Tĩnh Tri cũng kết hôn với tôi, của
tôi chẳng phải cũng đều là của cô ấy sao?" Lúc này Phương Tiến dường như lập tức sinh động hẳn lên, nghe anh ta nói như vậy, Tĩnh Tri không khỏi có chút ghét bỏ. Vừa mới trầm tư đần độn một lát, lát sau miệng lưỡi đã lại trơn tru, hơn nữa còn nói rất dễ nghe, hạ tiền mừng xuống một vạn
mà mặt mũi vẫn tỉnh khô. Không phải là Tĩnh Tri tham tiền, chỉ có điều
cách xử sự so đo một vạn hai vạn này của anh ta đã làm cho người ta
không có thiện cảm.
"Được! Cậu đúng là người thành thật,
cũng là quá khách khí! Tĩnh Tri gả cho cậu thật là phúc khí của nó!"
Tống Như Mi thật sự rất cao hứng, mắt thấy chuyện lớn như vậy chỉ trong
chốc lát mà ván đã đóng thuyền. Bà cảm thấy mình sung sướng không nói
nên lời, khi tính tiền cũng không thấy bị đau lòng nữa.
Cho
đến khi ba người từ biệt, Tĩnh Tri cùng mẹ đi ra ngoài thật là xa, cô
mới cảm thấy sự ngột ngạt trong lòng được thoáng đi một chút.
Tống Như Mi cực kỳ hào hứng, sống lưng cũng thẳng lên, bà quay mặt nhìn
gương mặt để mộc của Tĩnh Tri một chút, không khỏi có chút không vui:
"Tri Tri, ấn tượng của con với tiểu Phương như thế nào?"
Tĩnh Tri nói buồn buồn : "Cứ như vậy đi, chỉ cần mẹ hài lòng là được."