"Cho dù có táng gia
bại sản, chỉ cần em nói muốn, tôi sẽ tuyệt đối sẽ không lắc đầu! Phó
Tĩnh Tri, nếu như tôi làm như vậy, em có chấp nhận làm người phụ nữ của
tôi không?"
Anh nhìn cô đầy bức bách, khiến cô không còn chỗ để trốn. Những lời nói kia lại giống như cơn lốc đột nhiên xuất hiện,
thổi tan sự ấm áp mà cô vẫn chôn sâu tận đáy lòng.
Những tờ tiền không được giữ lại bay lả tả rơi đầy đất. Cả hai người bọn họ
cũng không hề nhúc nhích, Tĩnh Tri có cảm giác nơi nào đó trong trái tim dường như bị cái gì làm cho đau nhói, mà ánh mắt cô bắt đầu đau xót,
ngay cả anh cũng cho là cô vì tiền nên mới được Đỗ Mặc Nhiên bao nuôi
sao?
Nghĩ tới đây, Tĩnh Tri có cảm giác thê lương không thể nói ra được. Cả đời cô giờ đây cô đã bị người ta bôi xấu quá nhiều, bởi vậy cho đến hôm nay, sự quan tâm cũng không
nhiều hơn dù chỉ là một chút nhỏ tí tẹo, nhưng mặc dù nghĩ như vậy, cô
vẫn cảm thấy trong lòng thấy từng hồi khổ sở.
Nhưng cô không oán giận anh, cả đời này, chắc chắn cô phải phụ anh rồi.
"Mạnh Thiệu Hiên, tôi không muốn." Tĩnh Tri bình tĩnh ngẩng đầu lên, bầu trời đêm ánh sắc đen nhánh vào trong mắt cô. Khuôn mặt tinh sảo của cô in rõ ràng trong đáy mắt anh như vậy, nhưng con người mảnh mai này luôn nói
ra với anh những lời vô tình, buộc anh không còn đường để đi.
Nếu như đối xử dịu dàng với cô, nếu như anh đã nói như móc hết cả ruột gan ra cho cô như thế mà vẫn không
có cách nào lay chuyển nổi cô, vậy thì anh chấp nhận để cho mình làm một con người ác độc. Cho dù phải uy hiếp, cho dù phải cưỡng chiếm, anh
cũng không quan tâm, chỉ cần có thể hàng ngày anh đều được nhìn thấy cô, không còn phải một mình hàng đêm mất ngủ, đau khổ không chịu nổi.
"Phó Tĩnh Tri." Anh trầm trầm gọi tên của cô, từng bước tiến lên nắm lấy bả
vai gầy yếu của cô. Anh vẫn gầy như cũ, nhưng hơi thở dường như đã sắc
bén hơn, hàng lông mày đẹp của anh từ ngày chia tay đó cũng chưa từng
giãn ra, cô lặng lẽ nhìn anh: "Mạnh Thiệu Hiên, tôi không muốn."
"Bất kể là ai cũng có thể, là ai, em cũng chịu chấp nhận, gả cho ai em cũng
không quan tâm, chỉ có tôi, Mạnh Thiệu Hiên này, hết lần này tới lần
khác là không được, có đúng hay không."
Bàn tay của anh hơi
dùng sức, cô có cảm giác xương bả vai mình gần như sắp bị anh bóp nát,
sắc mặt cô tái nhợt, trắng bệch, nhưng cô vẫn bình tĩnh như cũ: "Nếu...
nếu anh đã nghĩ như vậy, vậy thì sự thực là như thế."
Anh
cười khẩy, đôi con ngươi nhuộm bóng đêm đầy sắc bén và tàn nhẫn gần như
muốn nhìn xuyên qua cô vậy: "Phó Tĩnh Tri, nếu như dịu dàng đối với em
không được, nếu như yên lặng chờ đợi em cũng không được, nếu như tôi
thật sự mến yêu em cũng không được, nếu như tôi kiên nhẫn chờ em tiếp
nhận tôi cũng không thể được, đã vậy tôi không ngại làm một người độc ác trong mắt em, tôi buộc em phải trở thành người phụ nữ của tôi! Bất kể
em có đồng ý hay không đồng ý. Nếu như em có thể được hắn bao nuôi, như
vậy, không bằng em suy nghĩ lại, hắn có thể đưa cho em, tôi trả
cho em
gấp mười gấp trăm lần, cho dù tôi phải dùng cả mạng sống của mình để đổi lại!"
"Không!" Cô lạnh nhạt nhìn anh, hai tay nắm chặt, lui về phía sau từng bước tránh khỏi sự trói buộc của anh, đôi đồng tử mầu
đen như mực giống như viên pha lê đen nuôi trong thủy ngân vậy. Cô vẫn
nhìn anh vẻ bình tĩnh. Mạnh Thiệu Hiên hết sức mong mỏi được nhìn thấy
chút tình cảm êm dịu trong đó, nhưng ánh mắt của cô vẫn bình lặng giống
như mặt đầm sâu, không một chút ánh sáng tình yêu.
Anh đau
lòng giống như bị người hạ độc. Anh yêu cô như vậy, thế nhưng một khắc
qua đi, anh lại càng thấy hận cô hơn nữa. Nếu như ai cô cũng không chấp
nhận, nếu như cô đoạn tuyệt tình yêu, như vậy ít nhất anh sẽ không cảm
thấy mình đáng thương đến thế. Nhưng hiện tại, với ai cô cũng chịu chấp
nhận, để bản thân mình rơi xuống sự phóng túng như vậy, nhưng lại không
chịu cho anh một cơ hội nhỏ, điều này không công bằng!
"Việc này thật không công bằng, Tĩnh Tri! Em đối xử với tôi không một chút công bằng!"
Anh nói lắp bắp, trái tim kiêu ngạo và tự ti của anh gần như sắp điên mất rồi!
"Cuộc đời này đã từng bao giờ có công bằng chưa? Chẳng qua tôi chỉ không chịu chấp nhận anh mà thôi." Tĩnh Tri khẽ nói, cô xoay người, chiếc áo
choàng bên ngoài ôm gọn thân hình xinh đẹp như ngọc. Cô để lại cho anh
một bóng lưng cô đơn, giọng nói buồn bã bị gió thổi bạt đi tựa như một
tiếng thở dài trầm trầm: "Tôi phải đi đâu để đòi lại sự công bằng đây?"
"Rõ ràng là tôi xuất hiện thời điểm sớm nhất, Tĩnh Tri!" Mạnh Thiệu Hiên
đuổi theo mấy bước tới gần, anh khóa thân thể nho nhỏ lại trong ngực,
trong giọng nói cắn răng nghiến lợi của anh mang theo sự dứt khoát: "Em
hận tôi cũng được, oán tôi cũng được, cho dù thế nào lần này tôi cũng sẽ không buông tay. Phó Tĩnh Tri, hiện giờ tôi chỉ có hai bàn tay trắng,
tôi cũng không phải là Tam công tử của nhà họ Mạnh, em đã hại tôi thê
thảm như vậy, giờ còn muốn bỏ đi sao?"
Anh quay ngược thân
thể cô lại, cương quyết nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống. Anh hôn rất
thô lỗ, động tác mang đầy vẻ trúc trắc cứng ngắc, Đôi môi Tĩnh Tri bị
hàm răng của anh va chạm làm cô vừa đau vừa rát. Cô cố gắng đẩy anh ra,
thế nhưng anh lại liều mạng khóa cổ tay của cô lại, nụ hôn càng thêm
ngang ngược. Anh hôn cô không hề có kỹ xảo, cũng không hiểu thế nào
thương hương tiếc ngọc, nhưng anh chỉ cảm thấy chỉ có hôn cô cuồng nhiệt như vậy mới có thể biểu đạt được tình yêu của anh đối với cô rốt cuộc
sâu đậm đến mức nào!