Cô gắt gao cắn môi,
trong lòng giống như ngàn cánh buồm căng hết cỡ vậy, cảm thấy sự chua
xót nho nhỏ đang dâng lên từng chút, Đúng vậy, Thiệu Hiên vẫn còn đang
thanh xuân, mà cô thì đã già rồi.
Mạnh Thiệu Hiên nghe thấy
Tống Như Mi nói như vậy, chỉ cười một cái, chợt ôm Tĩnh Tri thật chặt
vào trong ngực, thành khẩn nói: "Mẹ, cho tới
giờ, chỉ có con đuổi theo cô ấy, con thích cô ấy, con yêu cô ấy mãi mãi, cho nên, xin mẹ đừng lo lắng quá, mẹ không cần hỏi con liệu có thể đối
xử với cô ấy có tốt hay không, mà mẹ phải hỏi là Tĩnh Tri có chịu gả cho con, làm vợ con cả đời hay không!"
Tĩnh Tri chợt ngước đôi mắt đẫm lệ lên, lại đối diện với ánh mắt anh đang nhìn cô. Anh đã thu hồi lại vẻ mặt trước sau đầy phóng túng của mình, chăm chú nhìn cô, ánh mắt ấy khiến cô không sao tự kiềm chế
được. Cô cúi đầu, nước mắt rơi nhiều đến lợi hại, cũng không nói nổi một câu. Anh ôm cô rất chặt, cô hoàn toàn không có cách nào để tránh ra,
chỉ tì trán ở trên vai của anh, để cho nước mắt từng chút từng chút làm
ướt áo sơ mi của anh.
"Tĩnh Tri." Tống
Như Mi nghe Mạnh Thiệu Hiên nói như vậy, cũng không khỏi trầm tư, chốc
lát sau mới mở miệng.
"Mẹ." Tĩnh Tri cố gắng kìm nén lại, hơi cười cười: "Mẹ, có lời gì, hôm khác mẹ hãy nói, tới giờ uống thuốc rồi..."
Tống Như Mi nhẹ nhàng lắc đầu một cái, vuốt vuốt tóc của cô: "Tĩnh Tri , con quá quật cường, cũng nhẫn nhịn quá sức rồi, sau này khi sống cùng với
Thiệu Hiên, cần phải tốt hơn. Thiệu Hiên là một đứa bé ngoan, mẹ xem cõi đời này, cũng chỉ có nó đối xử với con tốt mà thôi, con cần phải tích
phúc, phải học cách biết quý trọng, biết không?"
Tĩnh Tri im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu một cái: "Mẹ, con biết rồi."
"Con và Thiệu Hiên có thể sống với nhau tốt đẹp là mẹ an tâm." Tống Như Mi
buông tay hai người bọn họ ra, lăn xe rời đi. Trong phòng khách lớn như
thế chỉ còn lại hai người bọn họ. Mạnh Thiệu Hiên thấy cô vẫn ngồi chồm
hổm trên mặt đất, bụm mặt lặng lẽ khóc thút thít, trong lòng anh không
rõ mình có cảm giác gì. Cô đồng ý, nhưng trong lòng của cô có vị trí của anh không?
Cô đồng ý là bởi vì lời dặn dò của mẹ, hay là bởi vì, cô thật sự muốn gả cho anh?
"Tri Tri." Mạnh Thiệu Hiên kéo cô lên, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực. Cô
cũng không ngẩng đầu, chỉ nằm ở trước ngực của anh, bả vai rung lên một
cái.
"Nếu như em cảm thấy bị uất ức khi gả cho tôi, tôi..."
Nói tới chỗ này, hốc mắt anh đột nhiên đau xót, nhưng vẫn là hung hăng
cắn chặt răng nói : "Tôi sẽ đi nói với bác gái..."
"Không..." Một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng chợt nhẹ nhàng đưa lên che kín vào
miệng của anh. Mạnh Thiệu Hiên nắm chặc lấy tay của cô, trong con ngươi
màu hổ phách có nỗi vui mừng không nói ra được: "Tri Tri!"
"Người chịu uất ức là anh..." Tĩnh
Tri nhìn bộ dạng vui sướng của anh, chỉ cảm thấy lòng chua xót. Anh đối với cô tốt như vậy, nhưng cô chỉ có thể báo đáp lại anh quá ít.
"Anh không bị uất ức, thật đấy, người
chịu uất ức là em... Tĩnh Tri, anh không thể cho em được sống cuộc sống
quá ưu việt, anh cũng chưa từng yêu ai, cũng không biết làm thế nào để
bạn gái mình được vui vẻ trong lòng. Em thì cái gì cũng biết, dáng dấp
lại đẹp mắt như vậy, còn anh chỉ là một công tử chỉ biết chơi bời lêu
lổng, chữ nghĩa cũng không biết nhiều, là anh không xứng với em..."
Anh trở nên kích động, lại bắt đầu nói lung tung loạn xạ, Tĩnh Tri nghe
cũng không nhịn được liền bật cười. Nụ cười của cô chứa đầy nước mắt
trong suốt, nhưng lúm đồng tiền trên má cũng lộ ra thật sâu, khiến anh
nhìn ngây người ngay lập tức. Mãi lâu sau, Tĩnh Tri đẩy đẩy anh mấy cái, anh mới phản ứng lại được, bộ dạng lại ngây ngốc như cũ: "Tri Tri, em
nhìn thật là đẹp mắt."
"Nói bậy mãi." Tĩnh Tri xấu hổ, khép
mi mắt xuống. Hàng lông mi dài cong veo mềm mại của cô cũng đang nhẹ
nhàng run rẩy, nhìn cô, trong lòng anh thấy có chút ngưa ngứa khó chịu.
Anh cúi đầu, đôi môi như cánh hoa nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mi mắt
cô: "Tri Tri, anh yêu em."
Tĩnh Tri run lên một cái, mấy
giây sau, cô nhẹ nhàng vòng cánh tay vây quanh anh, mặc cho nụ hôn của
anh nhẹ nhàng rơi vào trên gương mặt mình, cô nói như thì thầm: "Thiệu
Hiên, chờ đến ngày chúng ta kết hôn, em sẽ cho anh có được hay không?"
Anh chỉ hôn cô, hai tay vẫn nghiêm chỉnh đặt ở ngang hông của cô, không hề
làm loạn, chỉ nói một câu mơ hồ không rõ ở bên tai của Tĩnh Tri: "Tri
Tri, em yên tâm, nếu không được em đồng ý, anh cũng sẽ không đụng vào
em, nhưng hiện giờ em cho anh được hưởng phúc lợi một chút trước có được hay không?"
Tĩnh Tri không nói thêm lời nào, siết chặt lấy
anh, hai cánh tay giữ lấy thắt lưng gầy yếu và bền chắc của anh cũng
mạnh và chặt hơn một chút. Nụ hôn của anh cuối cùng cũng lan xuống phía
dưới, rơi vào trên môi cô. Lần này, kỹ thuật của anh đã tốt hơn nhiều,
trong đầu Tĩnh Tri đầy rối loạn, dần dần, cô bị anh hôn đến mức trong
đầu trở nên trống không một mảnh, dứt khoát không nghĩ đến bất cứ cái gì nữa, cô đắm chìm trong sự ấm áp dịu dàng của anh mang đến cho mình...