Anh đau lòng vô cùng, biết trong lòng cô vô cùng đau đớn và khổ sở. Anh
cũng hiểu, bị người khác miệt thị vu khống sẽ khó chịu thế nào, anh nhẹ
nhàng cầm tay cô: "Tất cả đều đã có anh, em không cần phải can thiệp vào bất cứ chuyện gì!"
"Ba ba, con
còn chấp nhận gọi ngài một tiếng ba ba, cũng bởi vì công ơn nuôi dưỡng
suốt hai mươi năm qua. Nếu như không có ba, cũng sẽ không có Mạnh Thiệu Hiên này, nếu như ba không cho con cuộc sống, con cũng sẽ không gặp
được Tri Tri. Hôm nay bất kể ba có nói gì, bất kể ba khinh miệt vu khống Tĩnh Tri như thế nào, ở trong lòng con, từ đầu đến cuối cô ấy vẫn luôn
sạch sẽ. Ba, những lời ba nói, dù chỉ một chữ
con cũng không tin, hiện tại cũng không tin, sau này cũng sẽ không tin.
Cho dù cô ấy là ai, quá khứ của cô ấy như thế nào, cô ấy có sạch sẻ hay
không, cử chỉ tác phong của cô ấy ra sao, con đều không quan tâm. Con
chỉ cần biết rằng cô ấy là Phó Tĩnh Tri, là người phụ nữ mà con yêu, như vậy cũng đã quá đủ. Ba ba, ngài trở về đi thôi, con không muốn cãi vã
với ba, cũng không muốn làm căng thẳng trong quan hệ cha con. Mặc dù năm đó ba có lỗi với mẹ con, nhưng mẹ con
cũng đã chết hơn hai mươi năm, ở dưới đất, bà ấy cũng sẽ không hận hai
người, mà con, cũng sẽ không hận hai người. Nhưng, nếu như người nào
muốn làm tổn thương Tĩnh Tri, ai nghĩ muốn chia rẽ con và cô ấy, con chỉ có một câu nói, trừ phi con chết."
Anh nói xong, liền kéo
Tĩnh Tri lên ôm vào trong ngực, lúc này anh mới phát hiện ra lệ đã rơi
đầy mặt Tĩnh Tri. Anh hoảng hốt lau nước mắt cho cô, lại bị cô ôm chặt
lấy. Mạnh Thiệu Hiên chấn động, liền nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô. Chỉ cần
có cô ở đây, bảo anh bỏ qua cái gia đình đã sớm làm anh chán ghét kia,
vậy thì có cái gì không thể đây?
Mạnh lão tiên sinh thấy hai người bọn họ như vậy, cũng không giận, chỉ quay mặt lại nhìn Tống Như
Mi: "Tống phu nhân, ngài nuôi dạy con gái thật là tốt, hai đứa con trai
của nhà họ Mạnh chúng ta lúc này đều bị cô ta đùa bỡn lại còn đứng giữa
vỗ tay, không đơn giản, thật không đơn giản."
Sắc mặt Tống
Như Mi tái xanh, vừa định mở miệng, Mạnh phu nhân cũng cười khẩy một
tiếng, nhìn Mạnh lão tiên sinh một cái, khôi phục lại vẻ cao ngạo khinh
khỉnh nhìn Tống Như Mi: "Ông à, vậy là ông không biết rồi, vị Tống phu
nhân này trước kia chính là vợ hai của nhà người ta đấy. Là một đứa con
của vợ hai sinh ra, làm sao có thể so sánh được với các tiểu thư đứng
đắn của nhà người khác được? Có câu nói như thế nào ấy nhỉ? Ôi chao, ai, ôi, đúng rồi, có mẹ thế kia ắt sẽ phải có con như vậy! Mà bây giờ, Phó
tiểu thư có tính trăng hoa như thế, cũng xem như con gái kế thừa nghiệp
của mẹ mình. Chỉ có điều, dầu gì người ta cũng đã từng được gả cho nhà
quyền quý, hiện giờ lại muốn được gả vào nhà giàu một lần nữa thôi mà,
có thể nói, so với năm đó Tống phu nhân sinh con mà vẫn không thể vào
cửa, đúng là trò giỏi hơn thầy. . ."
Mạnh phu nhân nói tới
chỗ này, liền thoáng nở nụ cười. Tĩnh Tri ngây người trước những lời nói đầy cay nghiệt này, còn sắc mặt của Mạnh Thiệu Hiên đã xanh mét. Lời
nói lần này của Mạnh phu nhân mặc dù là đang nói Tống Như Mi, nhưng từng chữ từng câu đều giống như đang làm nhục mẹ của anh!
Thân
thế của anh và Tĩnh Tri rất giống nhau, đều là con riêng được sinh ra
bởi người mẹ không được thừa nhận. Anh ra đời đã không có mẹ, chuyện xảy ra đã nhiều năm, anh cũng không biết rốt cuộc chân tướng như thế nào,
nhưng chuyện mẹ anh không được gả vào nhà họ Mạnh thì đúng là sự thật.
"Cha, mời ngài mang theo phu nhân cao quý mình rời khỏi đây đi! Thân phận
của Tĩnh Tri cũng giống như tôi đây, cũng không xứng đáng để nói chuyện với hai người. Từ nay về sau, tôi cũng không phải là người của nhà họ Mạnh, cũng không còn có bất kỳ một chút xíu dính líu gì với người của nhà họ Mạnh nữa!"
Khi Mạnh Thiệu Hiên nói lời này, Tĩnh Tri cảm
thấy toàn thân anh lạnh như băng. Cô lo lắng nhìn anh, lại thấy anh tay
kéo cửa ra, nhặt lấy chiếc túi của Mạnh phu nhân ở trên bàn ném ra
ngoài: "Mạnh phu nhân, mẹ tôi đã chết, mẹ của Tĩnh Tri bây giờ là mẹ vợ
của tôi, xin ngài hãy tôn trọng một chút, bằng không..."
Đáy mắt anh tràn ngập tàn khốc, cười lạnh nói: "Bà cũng biết tính khí của
tôi rồi đấy. Tôi cũng không phải là công tử gì đó có xuất thân như mọi
người, cũng không được bồi dưỡng phong độ thân sĩ, chọc tôi nổi giận,
tôi sẽ ra tay đánh người luôn, đây cũng chỉ là chuyện bình thường như
cơm bữa! Mạnh phu nhân cao quý là phu nhân của một gia đình quyền quý,
việc gì phải bàn luận đến một chuyện không có gì vui như vậy!"
"Mạnh Thiệu Hiên, cậu quá càn rỡ! Tôi nói chỗ nào không đúng? Mẹ con hai
người họ vốn dĩ chính là người có thân phận không chịu nổi như vậy,
trước sau thân phận đều không được công khai. Năm năm trước, Phó Tĩnh
Tri kia đã có tính trăng hoa, chẳng lẽ năm năm sau sẽ sửa lại? Cậu đừng
đợi đến lúc cô ta cắm cho cậu một cái sừng thì cậu có hối hận cũng không kịp nữa rồi! Cô ta là một người đàn bà không biết xấu hổ, khiến ba ba
của cô ta cũng tức chết, cô ta sẽ để ý cậu sao? Mẹ con hai người bọn họ
căn bản là đang lừa cậu, chỉ là thích tiền của cậu thôi. Nếu bây giờ cậu thật sự rời khỏi nhà họ Mạnh, trong người không có một phân tiền, chính tôi cũng muốn nhìn một chút xem đồ hèn hạ Phó Tĩnh Tri kia liệu có còn ở cùng với cậu nữa không!"
"Bà nói đủ rồi đấy!" Dưới cơn
thịnh nộ, Mạnh Thiệu Hiên cũng không kìm nổi nữa, anh vung lên một cái
tát. Mạnh lão tiên sinh hoảng hốt định ngăn lại nhưng không kịp, Mạnh
phu nhân bị anh tát cho một cái ù tai, nhưng không thèm đếm xỉa vẫn cứ
tiếp tục mắng chửi: "Tống Như Mi, bà hãy xem đi, bà nuôi con gái thật là tốt, đê tiện giống như bà vậy, không trách được Phó Chính Tắc không
muốn ly hôn để cưới bà, chính vì ông ta đã nhìn thấu bà là hạng người
gì..."
"Cút!" Mạnh Thiệu Hiên tức giận, lại một cái tát nữa
vung ra, gương mặt Mạnh phu nhân đau nhức, nhưng vẫn cười lạnh vẻ khinh
thường: "Mạnh Thiệu Hiên, mẹ mày là một người đoản mệnh, mày cũng không
khá hơn chút nào, mày yêu và muốn ở chung một chỗ với người phụ nữ kia,
tao cũng không ngăn cản, bản thân tao cũng muốn nhìn xem kết quả cuối
cùng của chúng mày có chuyện gì hay đây..."
"Bà câm miệng
cho tôi! Còn ngại chưa gây đủ chuyện có phải hay không? Lê Lê đã chết
nhiều năm như vậy, bà vẫn còn không chịu buông tha, chuyện cho tới bây
giờ, ngay cả con của cô ấy mà bà cũng không chịu buông tha. Tôi thật sự
đã nhìn sai bà rồi !" Mạnh lão tiên sinh thấy cảnh lộn xộn trong phòng,
chỉ cảm thấy nhức đầu. Ông đẩy Mạnh phu nhân ra, trong lòng thấy quá mệt mỏi, chỉ nói: "Thiệu Hiên, ba cho con suy nghĩ kỹ càng trong vòng thời
gian một tuần, đến lúc đó, nếu như con vẫn cố ý như thế, cũng đừng có
trách ba ba độc ác!"