Mạnh phu nhân tiến lên một bước, đưa cánh tay của mình bị mấy vết cào thật sâu vẫn còn rỉ máu lên trước mặt Mạnh Thiệu Đình...
Anh nhìn thấy mấy đường cào sâu vết máu còn mới, không khỏi run lên, lại
thấy vẻ mặt mẹ tiều tụy tái nhợt, sao anh lại
không mềm lòng chứ?
Anh bên này còn đang chần chờ, Mạnh phu
nhân thừa dịp còn nóng, lật đật nói: "Thiệu Đình, đừng có ngu như vậy
nữa, mẹ ngần này tuổi đầu, đã trải qua biết bao nhiêu chuyện? Người phụ
nữ này quả thật quá đáng sợ, cô ta sẽ hủy diệt cả nhà họ Mạnh chúng
ta..."
"Mẹ đừng nói nữa rồi." Mạnh
Thiệu Đình giơ tay lên ngăn lời nói của Mạnh phu nhân lại, anh xoay
người lại, hít sâu một hơi: "Mẹ, mẹ hãy trở về đi thôi, chuyện của con
và cô ấy, con sẽ tự mình xử lý, sau này ngài không phải xen vào nữa
đâu."
Anh nói xong liền vội vã bước đi, cũng không để ý Mạnh phu nhân còn nói gì nữa không, chỉ muốn vội vàng đuổi kịp Tĩnh Tri, anh chỉ muốn... hỏi cô một câu.
Anh biết cô hận anh đến cỡ nào, cũng biết hận ý của cô đối với nhà họ Mạnh. Nhưng trong lòng của anh, cô cũng không phải là một người luôn có mưu
mô, vết máu trên tay Mạnh phu nhân rõ ràng đang tồn tại, thật sự xác
nhận, nhắc nhở anh rằng, Phó Tĩnh Tri thật sự đã thay đổi.
Có lẽ là ngày đó, sau buổi anh nói chuyện với cô, cô đã lặng lẽ thay đổi,
những thiện lương tốt đẹp cô từng có giờ đây đã trở thành tàn nhẫn và ác độc.
Mạnh Thiệu Đình lên lầu, đẩy hai cửa phòng ngủ ra,
d∞đ∞l∞q∞đ nhưng không thấy Tĩnh Tri, anh chần chờ một chút, liền lên
tầng ba, nơi đó có một thư phòng hoàn toàn mới tinh, anh cố ý chuẩn bị
cho cô.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, quả nhiên thấy cô ôm chiếc gối ôm ngồi ở trên bệ cửa sổ cực lớn, Mạnh Thiệu Đình đứng ở cửa, chỉ nhìn
thấy một bên gò má của cô. Xa xa, ánh mặt trời bao phủ quanh người cô
một vầng sáng ấm áp, nhưng thoạt nhìn cô lại giống như đang cô đơn vắng
vẻ.
Lúc này cơn tức giận trong lòng Mạnh Thiệu Đình đã dần
dần tiêu tán, anh đẩy cửa đi vào, cô chậm rãi xoay người lại, chỉ cho
anh một nụ cười nhàn nhạt.
Trái tim anh mềm nhũn trống rỗng.
Anh đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống, xem xét tỉ mỉ nơi gò
má của cô, hai bên đều sưng lên rất to, chỗ sưng đỏ gần như trong suốt.
Anh không khỏi đau lòng khẽ sờ vào, Tĩnh Tri sợ hãi nghiêng đầu đi,
miệng kêu "Ái" một tiếng, cô đau đến toát mồ hôi lạnh...
"Đau lắm phải không?" Anh cuống quít rút tay về, chỉ thấy cô nhẹ nhàng gật đầu, hốc mắt cũng sưng đỏ giống như trái đào.
Sự mềm yếu của cô mang theo một chút dáng vẻ bất lực, lại càng làm cho anh càng thêm muốn được che chở cho cô. Những câu nói định chất vấn cô kéo
đến khóe miệng lại bị nuốt xuống bụng hoàn toàn. Anh đưa tay kéo cô vào, Tĩnh Tri thuận thế nằm ở trên đùi của anh, mái tóc mát lạnh của cô từ
hai vai rũ xuống, Mạnh Thiệu Đình nghe thấy tiếng cô khẽ khàng nói: "Anh hãy thả tôi đi đi."
Tay anh vốn đang nhẹ nhàng ôm cô đột
nhiên siết chặt lại, Mạnh Thiệu Đình chợt cảm thấy một cơn giận dữ không tên đang bừng bừng bốc lên: "Tôi đã sớm từng nói, em đừng hòng mơ
tưởng!"
"Vậy anh muốn để tôi chết ở chỗ này sao?" Giọng của
cô biếng nhác, lại mang theo hương vị êm dịu mềm mỏng, Mạnh Thiệu Đình
cảm thấy hơi thở nhàn nhạt của cô phả lên trên đùi của anh, cách một lớp quần mà còn thấy nóng bỏng. Anh cúi đầu xuống hôn lên mái tóc mát lạnh
của cô: "Sau này sẽ không còn có người nào đến đây nữa, tôi bảo đảm
đấy."
"Vậy anh định xử lý vị hôn thê của mình như thế nào?"
Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu lên, mắt của cô cách ánh mắt của anh cực kỳ gần. Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy rõ ràng lúc này ở trong con ngươi của cô là
gương mặt của mình, chỉ có chính anh.
Mạnh Thiệu Đình chợt liền cười lên một tiếng trầm trầm: "Em ghen?"
Tĩnh Tri xì một tiếng, cúi đầu xuống lại nằm ở trên đùi của anh: "Anh cảm thấy có thể sao?"
"Không có gì là không thể, chẳng phải trước kia em cũng yêu tôi, yêu đến chết
đi sống lại đó sao, tôi
cảm thấy nếu hiện tại muốn em lại yêu tôi một
lần nữa cũng không phải là việc gì khó."
"Tôi lại cảm thấy thật sự rất khó khăn." Tĩnh Tri nói rất nghiêm túc, từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh: "Thật đấy."
"Hả?" Anh hơi cau mày, hừ nhẹ một tiếng hỏi lại?
"Tôi thích một người thì sẽ chỉ một lòng yêu thích người ấy, trong mắt không thể chứa nổi những người khác nữa, năm năm trước đã vậy, năm năm sau
cũng thế."
Cô lại cười một tiếng nhàn nhạt, "Anh hiểu không ?"
Tay anh đang nắm lấy hai vai của cô dần dần siết chặt lại, đáy mắt dần dần
dâng lên một ngọn lửa, "Ý của em nói là em thích Thiệu Hiên, người em
thích bây giờ là Thiệu Hiên?"
"Đúng thế, thân thể của tôi
cũng đã cho anh ấy, anh phải biết, người phụ nữ chỉ cam tâm tình nguyện
lên giường cùng với người đàn ông mà mình thích."
Cô vừa mới dứt lời, Mạnh Thiệu Đình chợt tàn nhẫn đẩy mạnh cô một cái. Tĩnh Tri
ngã xuống ở trên sàn nhà, lẳng lặng nhìn anh: "Đây chính là sự đối xử
tốt mà anh đã nói với tôi sao? Thiệu Hiên không bao giờ động tay với
tôi, ngay cả một câu nói nặng, anh ấy cũng sẽ không bao giờ nói với
tôi..."
"Thiệu Hiên Thiệu Hiên, trong đầu cô lúc nào cũng
đầy hình ảnh của nó... Phó Tĩnh Tri, cô có tim hay không, rốt cuộc cô có tim hay không vậy?"
Anh nói điên cuồng, cầm chiếc gối ôm
trên cửa sổ đập xuống mặt Tĩnh Tri. Tĩnh Tri tránh một chút, nhưng không tránh được, gương mặt sưng đỏ lại càng đau hơn. Cô nhìn anh đang giận
dữ, bình tĩnh nói: "Anh giữ tôi lại, sớm muộn sẽ làm hại tôi, nếu như
anh thật sự cảm thấy còn chút áy náy đối với tôi thì hãy thả tôi đi đi."
Anh giận đến mức tận cùng, nhưng ngược lại, lại khẽ nở nụ cười, "Tĩnh Tri..."
Lúc này giọng của anh nghe rất dịu dàng: "Em không cảm thấy rằng, nếu như
em công khai cùng với tôi, ba mẹ tôi sẽ khá dễ dàng bị kích động hay
sao?"
"Cuối tuần, Mạnh thị bắt đầu cắt băng khánh thành tòa
nhà mới và tiến hành giao dịch, tôi sẽ đưa em đến tham gia dạ tiệc." Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng sờ sờ vào gương mặt vẫn sưng như cũ: "Nếu
như em ngoan ngoãn, tôi sẽ cho em gặp mặt Thiệu Hiên một lần trước khi
nó bị đưa đến nước Mỹ..."
"Anh không gạt tôi chứ?" Tĩnh Tri
lập tức nắm lấy tay anh, bộ dạng căng thẳng. Cô nhìn anh đầy nóng ruột
và nghi hoặc, giống như được nghe thấy một chuyện gì đó khó có thể tin
được.
"Tôi đã nói rồi, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh
tôi, cho dù em muốn trăng sáng trên trời, tôi cũng sẽ vắt hết óc để em
được thỏa mãn..."
Anh cười cực kỳ xấu xa, nhưng dưới nụ cười kia, không biết có phải là Tĩnh Tri đã nhìn lầm rồi hay không, lại thấy vẻ bi thương nhàn nhạt. Anh nói xong liếc nhìn cô một cái thật sâu rồi
rút tay ra, xoay người đi. Tĩnh Tri ngồi một mình ở chỗ đó, trong lòng
chợt vui chợt buồn, ít nhất, cô được nhìn thấy Thiệu Hiên, xác định anh được bình yên, cũng không còn ngây ngô nữa thì sau đó cô mới thấy an
lòng...
Lúc này cô đã lọt vào vòng xoáy báo thù, đã không thể thoát ra được, chỉ hy vọng hàng ngày Thiệu Hiên có thể được bình an.