"Thanh Thu, em không
phải không biết thân phận của đứa nhỏ này!", Mạnh Thiệu Đình quay mặt
đi, rõ ràng không muốn nghe ai khuyên can.
Bọn họ đều nói rằng cô ấy đáng thương, nhưng có ai thấy được thật ra anh cũng là người đáng thương hay không?
"Thanh Thu, đây là chuyện của người ta, em đừng xen vào!". Thẩm Bắc Thành hơi
tức giận, tiến lên một bước kéo người trước mặt lại, nhưng Thanh Thu lại hất tay của anh ta ra, không thèm ngó ngàng gì đến, nhẹ giọng nói:
"Thẩm Thành Bắc, em đang vì chính mình mà thôi!".
"Bản thân
mình?", Thẩm Bắc Thành nhìn vào vẻ mặt lạnh nhạt kia, bật cười một
tiếng, anh ta đưa tay đè bả vai của người bên cạnh, bức bách Thanh Thu
phải quay mặt sang đối mặt với mình.
"Có phải em đang gián tiếp
oán trách anh sơ ý, trách Lạc Tương trong lúc vô tình hại em không thể
có con đúng không?!", Thẩm Bắc Thành giận quá hóa cười, không suy nghĩ
lên tiếng.
Toàn thân Thanh Thu khẽ lay động, sau đó liền thống
khổ cười lên, đáy mắt tỏa ra hào quang rực rỡ, nụ cười kia xinh đẹp động lòng người biết nhường nào: "Đúng vậy, là do anh khinh suất, Lạc Tương
của anh không hề cố ý, cho nên, tôi phải hiền huệ an ủi lại hai người
mới đúng chứ. Không sao, không sao hết, đứa bé này không còn thì có thể
có đứa khác mà, hai người cũng không cần để ở trong lòng làm gì!".
"Triển Thanh Thu, em nói như vậy là có ý gì? Không phải Lạc Tương đã xin lỗi
em rồi sao, không phải cô ấy vẫn bị em đánh một bạt tai sao?"
Thẩm Bắc Thành không ngờ sự tình đã trôi qua lâu như vậy rồi mà Thanh Thu
vẫn còn canh cánh trong lòng, lại thầm trách cô ở trước mặt người ngoài
không chịu suy nghĩ nói ra những lời làm mất mặt anh ta như thế, giọng
điệu không khỏi cất cao, mặt trở nên âm trầm khó lường.
"Đúng,
chỉ cần nói một câu xin lỗi, bị ăn một cái bạt tai, thì anh cho là tôi
nên rộng rãi phóng khoáng mà tha thứ cho cô ta sao? Nói cách khác, trong lòng anh, con của anh còn không nặng bằng một cái bạt tai mà Lạc Tương
kia phải chịu, đúng không?". Triển Thanh Thu khẽ cười lạnh, xoay người
nhìn Tĩnh Tri sắc mặt trắng bệch đang ngồi ở trên giường, tựa như nhìn
thấy khuôn mặt không còn chút máu của mình sau khi mất đi đứa bé, nước
mắt đột nhiên rơi xuống. Cô nhìn Mạnh Thiệu Đình, khe khẽ mở miệng: "Mấy người các anh thật giống nhau, đều coi sinh mạng của một đứa trẻ vừa
mới thành hình nhẹ như lông hồng, vậy có từng nghĩ tới, điều này đối với một người sắp sửa làm mẹ mà nói có bao nhiêu tàn nhẫn hay không? Thiệu
Đình, anh không thể chấp nhận được đứa bé này, cho nên anh mới có thể
nhẹ nhàng mà nói không cần nó như thế!".
Thanh Thu lau nước mắt, lại nói tiếp: "Nhưng đối với vị Phó tiểu thư này mà nói, đứa bé đó là
của cốt nhục của cô ấy, là máu thịt trên người cô ấy, anh sao có thể bắt cô ấy tiếp nhận một chuyện tàn khốc đến vậy?"
Bóng lưng lạnh lùng của Mạnh Thiệu Đình khẽ run lên, nhưng vẫn trầm mặc như cũ.
"Nếu như anh thật sự còn thích và thương tiếc cô ấy, thì không cần đẩy mối
quan hệ của hai người đến bước không còn đường để đi như thế!".
Câu nói sau cùng của Thanh Thu lập tức làm cho tâm tư Mạnh Thiệu Đình chấn
động. Đúng thế, không thể phủ nhận lời này của Triển Thanh Thu rất có
đạo lý, nếu như lần này anh liều mạng, bắt cô ấy phải giải phẫu bỏ đứa
bé, thì mối quan hệ giữa hai người bọn họ nhất định sẽ nhanh chóng đi
vào ngõ cụt, dù cho về sau anh có đối tốt với cô thế nào đi chăng nữa,
ngay cả móc tim của mình ra cho cô thì chắc chắn người con gái này cũng
sẽ chẳng thèm ngó ngàng gì tới.
Nghĩ đến đây, ý định của Mạnh
Thiệu Đình lập tức thay đổi, trong đầu dần dần sinh ra một ý niệm ác
độc, cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, nếu cô đã muốn sinh, thì cứ chiều
theo ý cô đi. Còn về phần bác sĩ thông báo thân thể của cô không tốt,
đứa nhỏ này giữ được, thì lại là việc khác.
Ngay cả việc cô và
Thiệu Hiên lên giường với nhau anh cũng đã nhịn được, thì chút phiền
toái nhảy ra giữa chừng này có đáng là gì.
Nhưng, nếu đứa nhỏ này không được may mắn chưa kịp ra đời đã chết non thì thôi, còn nếu như nó thuận lợi có mặt trên đời, anh liền ném nó đến chỗ Thiệu Hiên, cả đời
không được quay về nước. Mà cô cũng sẽ an tâm cả đời ở lại bên cạnh anh, không nghĩ tới chuyện quay lại với Thiệu Hiên nữa. Đây chính là điều
kiện duy nhất của anh, nếu như cô đồng ý, anh sẽ để lại cho đứa bé một
con đường sống, nếu như cô không đồng ý. . . . . .
Mạnh Thiệu
Đình gắt gao siết chặt quả đấm, vẻ mặt biển đổi liên tục, đáy mắt lập
lòe bất định, một lúc lâu sau, mới chậm rãi hòa hoãn một chút, nếu như
cô không đồng ý, thì cũng đừng trách anh lòng dạ
độc ác, rõ ràng là anh
đã nhượng bộ cô quá nhiều rồi.
"Để cho anh suy nghĩ một chút!"
Cả căn phòng chìm trong trầm mặc, chỉ có nhành hoa sơn chi trên bàn đang
tỏa hương thơm thoang thoảng, khi nghe thấy câu này, Tĩnh Tri đột nhiên
ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải ánh mắt đầy tâm sự của anh đang nhìn
mình.
Mà giờ phút này Mạnh Thiệu Đình lại có cảm giác ánh mắt của người con gái kia đã bớt chút nặng nề thay vào đó là cảm giác thở phào
nhẹ nhõm.
Có lẽ trong tiềm thức, anh cũng không muốn bức cô đến
đường cũng, chẳng qua chỉ cần một cái cớ quang minh chính đại, cho con
tim đang bị đục khoét đến đau đớn của mình một niềm an ủi nho nhỏ.
Đúng thế, anh đang tự an ủi mình, thật ra thì anh cũng không quan tâm đến cô nhiều lắm, nếu không, sao có đưa ra quyết định bỏ đứa bé này?
Tĩnh Tri cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, mềm nhũn ngồi ở trên giường, sau đó chậm rãi cúi đầu, vùi mặt vào trên gối, nước mắt không
tiếng động tuôn trào làm ướt hết cả gối, xúc cảm lạnh như băng dính vào
má, nhưng cô lại cảm thấy cả người ấm áp hơn nhiều, cảm giác này, chẳng
khác nào như vừa đi dạo một vòng trước Quỷ môn quan trở về.
Thanh Thu nhìn hai người bọn họ, trong lòng chỉ cảm thấy thật chua chát, Phó
Tĩnh Tri tuy bất hạnh, nhưng cũng thật may mắn, ít nhất thì cô ấy có thể giữ được con của mình, mà con của cô thì sao? Đứa bé đã bốn tháng, cứ
thế mà mất đi, mà tên đầu sỏ gây ra chuyện này lại chính là người đàn
ông vô cùng chướng mắt cả ngày lẫn đêm ở trước mặt cô, thỉnh thoảng còn
đâm vào lòng cô một dao.
Thanh Thu chậm rãi xoay người sang chỗ
khác, không thèm nhìn Thẩm Bắc Thành đang đứng ở trước mặt mình, cúi đầu chạy thẳng ra ngoài.
"Thanh Thu. . . . . .", Thẩm Bắc Thành thấy vẻ mặt cô khang khác, vội vàng lên tiếng chào Mạnh Thiệu Đình rồi nhanh chân đuổi theo.
Thân hình cao gầy của Thanh Thu dần dần khuất
bóng trên hành lang dài, Thẩm Bắc Thành bước đi vội vàng, cuối cùng
cũng đuổi kịp cô ở trước thang máy, anh nhìn cô muốn theo vào thang máy, ai ngờ Thanh Thu lại cúi đầu, ấn nút khóa, rồi khẽ nói một câu: "Thành
Bắc, em muốn trở về Tỷ Quy Viên ở vài ngày, anh về đi, không cần đi theo em nữa!".
"Triển Thanh Thu!", Thẩm Bắc Thành giận đến nghiến
răng, trở mắt nhìn cửa thang máy đang dần dần khép lại, giây cuối cùng
thoáng nhìn vào bên trong, đập vào mắt là thân hình mỏng manh của Thanh
Thu, cùng với mái tóc dài đen mượt che đi nửa khuôn mặt tinh xảo nhỏ
nhắn, mắt chợt lóe lên, . . . . . Trong lòng thoáng qua cảm giác mất
mác trống rỗng, nhưng chỉ vừa vụt sáng lên rồi lại biến mất, thay thế
vào đó là chút oán giận. . . . . .
Tỷ Quy, Tỷ Quy! Cô vẫn luôn
như vậy, những lúc tự oán tự trách liền đóng kín bản thân mình, khi cảm
thấy không thoải mái liền trở về Tỉ Quy Viên, cô tình nguyện nhìn về
phía núi giả, tình nguyện nhìn vào ao cá vàng, tình nguyện nhìn những
con chim tước tinh xảo trong đình, tình nguyện liếc mắt đến từng cây hoa bụi cỏ dốc bầu tâm sự, cũng không muốn nói thêm với anh ta một câu!
Anh ta biết trong lòng cô oán trách, uất ức, nhưng không lẽ anh ta lại
không? Đó cũng là con của anh ta, là đứa con đầu tiên của hai người họ,
lý nào anh ta lại không đau lòng?
Nhưng Lạc Tương thì có lỗi gì?
Cô ấy là một cô gái thiện lương, thấy người khác nói chuyện thị phi cũng sẽ quay đầu tránh đi, sao có thể cố ý xuống tay với cô được? Anh ta
không tin, quen biết Lạc Tương mấy chục năm, chẳng lẽ anh ta còn không
biết cô ấy là người thế nào sao?
Nặng nề nện một cú đấm lên cửa
thang máy đang đóng chặt, Thẩm Bắc Thành hung hăng cắn chặt răng, Triển
Thanh Thu, cô thích ở bao lâu thì ở! Lần này tôi tuyệt đối sẽ không cúi
đầu trước đâu.
Kể cả cô có muốn ở lại Tỷ Quy Viên cả đời, tôi đây cũng thỏa mãn tâm nguyện cho cô!