Người con gái kia, tóm lại có điểm nào tốt?
Tại sao lại khiến cho anh trong năm năm ở Mĩ vẫn nhớ mãi không quên. Tại
sao lại khiến cho một người từ trước đến giờ không gần nữ sắc anh Cả còn phải kính trọng cô vài phần, tại sao có thể làm cho Thiệu Hiên yêu cô
điên cuồng như thế. Người con gái này, gương mặt cũng không tính là đẹp, dáng dấp vốn cũng chỉ bình thường, mà bây giờ tính tình lại xấu xa muốn chết, tâm cũng ác độc, nhưng kể cả cô có như vậy thì anh vẫn muốn giữ
chặt trong tay.
Có những lúc, ngồi một mình, anh vẫn luôn tự hỏi lòng, bản thân mình làm như vậy, suy cho cùng có đáng giá hay không?
Anh là một thương nhân, ba mươi năm qua cho dù làm việc gì cũng đều phải
cân nhắc rõ ràng thiệt hơn, duy chỉ có lần này, anh biết rõ là mình sẽ
bị lỗ vốn nghiêm trọng, nhưng vẫn cố ý "Ký kết hiệp ước" kia.
Trong lòng biết rõ cô vì muốn trả thù nhà họ Mạnh, biết rõ cô mưu tính giở
thủ đoạn với mẹ mình. Anh biết không có lúc nào là cô không nghĩ đến
việc lật đổ mình, làm thế nào để khiến cho nhà họ Mạnh sụp đổ, biết rất
rõ hiện tại cô đã sớm không còn là một Phó Tĩnh Tri đơn thuần ban đầu,
mà trở nên tâm cơ mánh khóe hơn trước. Cho dù bản thân vốn rất ghét
những người phụ nữ mưu mô thủ đoạn, nhưng lại không khống chế được mà
trầm luân, vẫn bị từng động tác nhíu mày, hay một nụ cười của cô thu
hút, anh dần dần dung túng, hoặc cố ý bỏ qua tất cả những việc cô làm.
Thậm chí có lúc còn giải thích thay cô, những việc cô làm hiện giờ so với những chuyện cô phải nhận trước đây có tính là gì chứ?
Đây chẳng qua là anh muốn bồi thường cho cô, giúp cô nguôi dần thù hận
trong lòng, cho dù không thể xuống tay với cha mẹ mình, nhưng anh cũng
vẫn có thể mắt nhắm mắt mở dung túng để cho xuất ra vài thủ đoạn nho
nhỏ, chỉ cần, không quá phận là được.
Có một lần, cô còn chọc
tức mẹ anh và Mạn Quân khiến họ bỏ đi, tuy bọn họ xảy ra tranh chấp, mà
anh lại không có nhà, nhưng khi nghe người giúp việc nói, mấy ngày đó
tâm tình của cô rất tốt, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, cũng nói nhiều
hơn, thì tức giận của anh với cô lập tức liền biến mất.
Người phụ nữ này hóa ra vẫn có mặt trẻ con như vậy, chỉ cần chiến thắng võ mồm
một chút đã vui vẻ không thôi, người như vậy, dù có thật sự buông tay để cho cô muốn làm gì thì làm, thì có thể xấu được đến đâu chứ?
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Thiệu Hiên lại dễ dàng chiếm được trái tim
của cô như thế, không vì gì khác ngoài việc cô đã chịu nhiều đau khổ, mà đúng lúc ấy lại có người mang đến cho cô sự ấm áp vẫn luôn khao khát,
nên tự nhiên sẽ không cách nào kháng cự nổi.
Những thứ này không
khó, anh vốn là người từng trải phụ nữ qua tay đếm mãi không hết, chẳng
lẽ còn không sánh bằng một tên nhóc mới biết yêu sao? Huống chi, năm đó
Phó Tĩnh Tri đã từng thích anh như thế, thậm chí còn hứa sẽ cùng anh nắm tay đi cả cuộc đời.
Anh không tin, trong lòng cô mình không có chút địa vị nào?
Cho dù là hiện tại thật sự không có, anh cũng không ngại chờ đợi, để hình
ảnh của mình từng chút từng chút khắc sâu vào đáy lòng của cô.
Mạnh Thiệu Đình tiện tay mở đài lên, lần trước vừa vặn phát đến một bài thơ
của Việt nhân ca, đúng lúc giọng nữ cất lên: ‘Sơn hữu mộc hề mộc hữu
chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.* . . . . .
Tâm duyệt quân hề, quân bất tri. . . . . .
Đây là nỗi bi thương thế nào chứ?
*) Câu này được trích trong một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân
Thu. Theo Thuyết uyển, thiên Thiện thuyết, em cùng mẹ của Sở vương là
Ngạc quân tử 鄂君子 du thuyền trên sông, cô gái người nước Việt chèo thuyền hát một bài ca biểu thị lòng mến mộ ông. Bài thơ được cô lái thuyền hát bằng tiếng Việt, nhưng ông dù không hiểu tiếng Việt mà nghe lời hát lấy làm yêu thích, nhờ người dịch sang tiếng Sở, chính là bài ca ở đây.
Ngạc quân tử hiểu được càng vui mừng cởi áo gấm khoác lên người cô gái.
Kim tịch hà tịch hề?
Khiên chu trung lưu,
Kim nhật hà nhật hề?
Đắc dữ vương tử đồng chu.
Mông tu bị hảo hề,
Bất tý cấu sỉ.
Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,
Đắc tri vương tử.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Đêm nay là đêm nao
Thuyền lênh đênh giữa dòng
Hôm này là hôm nao
Cùng thuyền với vương tử
Ngại ngùng không che giấu
Chàng không trách cứ chi
Tâm phiền mãi không dứt
Cũng vì tri vương tử
Non có cây, cây lại có cành
Tâm hân hoàn chàng, chàng có hay?
*******************************************
Lúc Tĩnh Tri nửa mê nửa tỉnh, luôn cảm
thấy có người đứng ở bên giường
mình, sau đó cúi đầu nhìn mình, trong cơn buồn ngủ cô mơ màng nghĩ,
người có thể đi vào nơi này cũng chỉ có thể là Mạnh Thiệu Đình mà thôi,
vì thế cũng lười biếng mở mắt ra, chỉ xoay người, quay lưng lại, rồi
trầm trầm ngủ mất. . . . . .
Phụ nữ có thai thật đúng là rất thích ngủ.
Mạnh Thiệu Tiệm chậm rãi đứng thẳng người lên, bờ môi hơi nhếch lên, hiện ra ý cười nhàn nhạt. Vẻ ngoài của anh và Mạnh Thiệu Đình khá giống nhau,
tuy nhiên vẫn có nhiều điểm khác biệt, ví dụ như, ánh mắt của anh lúc
nào cũng phủ thêm một tầng sa mỏng luôn làm cho người ta nhìn không
thấu, đến tột cùng bên trong chất chứa cái gì, mặc kệ là làm gì, vẻ mặt
vẫn nhàn nhạt, cười mà như không cười. Còn Mạnh Thiệu Đình thì lại khác
hoàn toàn, lúc không vui mặt liền cau có hung dữ, lúc vui vẻ, đáy mắt
lại sáng rỡ như sao, về điểm này cậu ta và Thiệu Hiên lại có chút tương đồng.
Anh đã nhìn cô một lúc lâu, nhưng người con gái này ngay
cả một chút tâm tư phòng bị cũng không có, mà thủ hạ của em trai anh
cũng càng ngày càng kém, anh chỉ tốn chút sức đã tìm được, nếu như hai
vị trưởng bối ở nhà không nhẫn nại được mà ra tay thì Thiệu Đình cũng
chẳng thể chống đỡ nổi.
Thế giới này, vẫn luôn tàn nhẫn như thế,
không muốn ác cũng không được. Bản thân nhất định phải tàn nhẫn, ngay cả người phụ nữ của mình còn không bảo vệ nổi, có khi còn mất mạng nữa
không chừng, giống hệt như Thiệu Hiên đấy.
Hoặc giả dụ như anh,
nếu không nham hiểm, tàn nhẫn thì sao có thể bảo vệ được giang sơn Mạnh
thị cùng tiền tài địa vị của mình, không phải sẽ chắp tay nhường cho
người ta hay sao?
Mạnh Thiệu Tiệm nghĩ tới đây, nụ cười trên
miệng càng sâu hơn, anh chậm rãi bước đến trước cửa sổ, sau giữa trưa,
ánh mặt trời khá gay gắt, nên mở cửa sổ để đón chút không khí trong
lành, cả căn phòng này đều tràn ngập mùi thuốc khiến toàn thân anh thật
khó chịu.
Đây cũng chính là một tật xấu của Mạnh Thiệu Tiệm, khứu giác của anh đặc biệt bén nhạy với mùi thuốc, thậm chí ngay cả mấy vị
thuốc bắc dùng để nấu cháo dưỡng sinh, anh đều có thể phân biệt được
loại nào vào loại nào, mặc dù không chuyên nghiệp như các bác sĩ đông y, nhưng cũng không kém hơn là mấy.
Anh mới vừa đẩy ra cửa sổ,
người trên giường cũng lập tức tỉnh, mặt còn ngái ngủ ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn theo bóng lưng của ai kia.
Anh tới? Tĩnh Tri ngẩn ngơ
ngồi đó, giai đoạn này cô vẫn luôn thích ngủ, mà đã ngủ là ngủ liền một
giấc dài, giờ phút này trong đầu vẫn còn hơi lơ mơ, chỉ thoáng thấy một
bóng lưng, cứ nghĩ là người kia, tựa như trở lại mấy năm trước . . . . . .
"Mạnh Thiệu Đình, tôi muốn uống nước. . . . . .", Tĩnh Tri vẫn còn chìm trong hoang mang, đột nhiên lên tiếng, bản thân cũng thấy hơi
ngạc nhiên, sao cô lại thuận miệng sai bảo người kia như thế?
Mạnh Thiệu Tiệm xoay người lại, gió thổi tung rèm cửa sổ, bên ngoài là cây
táo xanh um, trên tán lá điểm xuyết những chùm hoa nho nhỏ, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, rót từng tia vàng óng lấp lánh trên mặt anh.
Trong không gian tranh sáng tranh tối đó, dưới một khoảng thời gian ngắn
ngủi, khiến Tĩnh Tri không tài nào phân biệt rõ, đây rốt cuộc là người
nào.
Cô lại dụi mắt, cuối cùng cũng thích ứng được với ánh sáng
hơi chói mắt kia, cũng đã nhìn thấy rõ người trước mặt, năm năm không
gặp, trông anh ta vẫn như ngày nào.
Mà cô, thì một thân đã nhuốm đầy máu tanh, diện mạo cũng đã sớm thay đổi.
Tĩnh Tri cũng sẽ không quên, người đàn ông này đã khiến bản thân mình phải chịu nhục nhã như thế nào.