Cô chỉ cảm thấy viên thuốc kia giống như mắc kẹt ở trong cổ họng, không
thể trôi xuống, vỏ bọc đường ở bên ngoài đă tan, rất đắng, Tĩnh Tri hơi
nhắm mắt lại, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống...
"Làm sao vậy?"
Anh vội vàng để ly nước xuống, kéo cô lại cúi đầu hỏi: "Có phải là đau
quá hay không? Anh đã nói là không được xuất viện, em cứ không nghe lới, cũng không biết em bướng bỉnh gì nữa! Nếu như em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em nói tại anh hay là tại em?
Nước mắt của cô lại càng
chảy nhiều hơn, viên thuốc kia từ từ tan trong cổ họng, rất đắng, Tĩnh
Tri dần dần khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi chảy xuống, cô cũng
không để ý, chỉ nhắm mắt lại dứt khoát khóc một trận.
Cô khóc
như vậy, lại làm cho Mạnh Thiệu Đình sợ hãi, nhìn cô nhiều lần, lại rất
cẩn thận để tay trên bụng của cô sờ một lúc lâu, xác định tình trạng
cũng không có xấu đi, anh mới ôm lấy cô, nửa nghi ngờ nửa đau lòng mà
hỏi cô: "Tĩnh Tri, em ngươi làm sao vậy? Đau ở đâu em nói đi, không cần
để ở trong lòng, nha?"
Tĩnh Tri lắc đầu, lại tiếp tục khóc, Mạnh
Thiệu Đình có chút bó tay nhìn cô: "Này cuối cùng là sao vậy? Em nói đi, nói cho anh nghe, anh sẽ giúp em giải quyết..."
Tĩnh Tri khóc
đến sưng mắt liếc mắt nhìn anh một cái, bỗng nhiên từ trong ngực của
anh tránh ra, kéo chăn trùum lên đầu của mình, nghẹn ngào một lúc lâu,
mới vừa khóc vừa nói: "Hoa quỳnh em nuôi không có nở hoa, đã héo hết
rồi.."
Mạnh Thiệu Đình dở khóc dở cười: "Chỉ chuyện nhỏ như vậy, em liền khóc giống như trời sập sao?"
Tĩnh Tri bất động một lúc lâu, lại nức nở hồi lâu, đột nhiên kéo chăn ra,
ngồi lên, mắt hạnh trừng lên nhìn anh: "Em cứ khóc, thế nào! Cả ngày em
đã kiềm nén ở trong phòng, một chút chuyện cũng chưa có làm, thật vất vả nuôi hai chậu hoa quỳnh, mấy tháng, ngay cả nụ hoa cũng không có, em
không thể khóc sao?
Mạnh Thiệu Đình nhíu mày, khóe môi cũng chậm
rãi nhếch lên, một tay anh vuốt ve cằm, nhẹ nhàng vuốt nhẹ vài cái, hai
mắt càng phát sáng, sau một lúc lâu, anh mới gật đầu nói: "Bác sĩ nói,
thời gian mang thai tính tình của phụ nữ rất lớn, hơn nữa vô cùng mẫn
cảm, không phải là một đóa hoa nhỏ thôi sao, đừng khóc, a, anh sẽ làm
mười tám chậu, sẽ ra hoa mà, đúng không?"
Tĩnh Tri không biết làm sao, chỉ muốn phát tiết, cô cầm lấy cái gối ở trên giường ném qua, nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, giống như là con nít bị ủy khuất khóc lên:
"Em không cần, em sẽ tự tay nuôi hai chậu nở hoa, em muốn hai chậu kia
nở hoa! Em không cần cái khác! Em không cần..."
"Được, được,
được, đừng hét, ngừng lại đi ——" Mạnh Thiệu Đình bị cô ầm ĩ đến nhức
đầu, từng bước tiến lên, gắt gao giữ chặt lấy cô, đôi mắt của anh giống
như một cái động đen láy nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn cũng từ từ để sát
vào vào mặt của cô: "Em mà lộn xộn nữa, có tin anh sẽ hôn em hay không."
Tĩnh Tri mở mắt ra, nhìn anh một cái, mím môi, lại muốn khóc, Mạnh Thiệu
Đình thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy cô liền hôn xuống: "Kiếp trước
anh nhất định là mắc nợ em, tiểu quỷ đòi nợ..."
Tĩnh Tri bị anh hôn, âm thanh liền trở nên mơ hồ, cô nói lầm bầm mấy cái, dùng sức nhéo anh: "Anh mới là quỷ! Quỷ háo sắc!"
Anh vừa tránh, vừa rất phối hợp cười gian hai tiếng, hai mắt dường như lấp lánh: "Em mới biết sao? Muộn rồi!"
"Không cho anh chạm vào em!" Tĩnh Tri nhích người vẫn không thèm tính toán với anh: "Em mệt rồi, sáng sớm anh phải gọi em thức dậy, em canh chừng, hôm nay hoa kia của em phải nở."
"Em dậy đi, nhìn xem mấy ngày nay
làm đi làm lại mà vẫn không nở sao? Sáng sớm còn gọi em dậy xem hoa? Anh vẫn chưa bệnh đâu, em thành thật nằm nghỉ cho anh."
"Hoa nhỏ của em..."
Mạnh Thiệu Đình lườm cô liếc mắt một cái: "Chờ đi, xem anh sửa cho em ban ngày sẽ nở hoa thôi."
Tĩnh Nhi bĩu môi một cái, lại hơi cong lên: "Em mới không tin đâu, anh là
đại thiếu gia địa vị tôn quý và giàu có còn có thể chăm sóc hoa nhỏ
sao?"
Mạnh Thiệu Đình nhíu mày, cười vui vẻ nói: "Vậy thì cứ chờ
xem đi, nếu như anh thật sự chăm sóc giúp em mà ban ngày nở hoa thì em
cho anh lợi ích gì?"
Tĩnh Tri liếc mắt nhìn anh một cái, liền cúi thấp đầu, hơn nửa ngày, cô mới lẩm bẩm một tiếng: "Anh còn muốn cái gì? Cả người của em cũng đã bị anh lừa về, còn muốn thế nào nữa?"
Nói xong, cô lập tức xấu hổ kéo chăn nằm xuống: "Em mệt rồi, anh đi ra ngoài đi, đến thư phòng đi..."
Khóe môi của Mạnh Thiệu Đình chậm rãi nhếch lên, còn muốn trốn, trái tim
giống như đều bị cô nắm lấy, anh lại quay trở lại, cúi người xuống ở
trên mặt của cô hung hăng hôn vài cái, cắn vành tai của cô nói: "Vật
nhỏ, em phải nhớ kỹ cho anh, chờ khi sinh đứa nhỏ ra, không hầu hạ anh
thoải mái thì em cứ chờ xem."
Tĩnh Tri cũng không có quay đầu,
lấy khuỷnh tay đẩy anh: "Ai khác muốn anh chứ không phải em, anh đi tìm
vợ chưa cưới của anh đi, mấy ngày hôm trước không phải anh còn làm sao
với người ta sao, còn gấp?"
"Ghen sao?" Anh tiếp tục hôn xuống cổ của côm Tĩnh Tri lui về phía sau một chút, dễ dàng đẩy anh: "Anh đi đi, em rất mệt, trong người cũng không thoải mái, muốn nằm một lát."
Anh cũng không có quậy cô nữa, kéo chăn đắp cho cô, lại duỗi tay chọc chọc
trán của cô, vừa nói: "Không ngủ là chết sao, lát nữa anh gọi em dậy ăn
một chút gì đó...."
Tĩnh Tri lăn qua lăn lại nửa ngày, vừa mệt
vừa buồn ngủ, ánh mắt cũng không mở ra được, lầm bầm: "Không muốn ăn,
buồn ngủ, anh đừng gọi em dậy, em muốn ngủ một giấc cho đã, đi làm việc
của anh đi, nhớ kỹ hoa nhỏ của em...."
Mạnh
Thiệu Đình cười cười, đứng dậy, xoay mặt nhìn đến laptop của mình, đã trở thành hình thức chờ thời cơ, anh tùy tiện gõ mấy cái phím, nhớ đến cái gì, không khỏi liếc
mắt nhìn Tĩnh Tri một cái, mắt nhìn hạng mục, thấy tất cả đều chạy giống như anh mở lúc nãy, thì thu lại sự nghi ngờ lúc nãy, lại âm thầm cười
mình quá nhạy cảm, lúc ấy cô cũng đau đến mức không đứng dậy nổi, người
đã bất tỉnh, thì còn có thể làm gì? Hơn nữa, cô không biết mấy cái nàym
cũng không có hứng thú, anh thật đúng là có khả năng liên tưởng! Lắc
đầu, đã quăng suy nghĩ vừa mới vô tình nổi lên qua một bên...
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Hạ Chí đã tới, mùa hè ở A Thị là
cực khổ nhất, cả thành phố đều thay đổi giống như bị che phủ ở trong một mảnh ánh sáng trắng chói mắt, khắp nơi đều là màu trắng chói mắt, ngay
cả mùa hè tiếng ve kêu náo nhiệt nhất cũng gần như không còn nghe thấy,
giữa trưa ở trên đường vô cùng ít người, hầu như đều trốn ở trong phòng, ánh mặt trời chiếu xuống đất, sáng rực chói mắt, chỉ là liếc mắt nhìn
bên ngoài một cái, đều cảm thấy da thịt giống như nóng phỏng người.
Trong phòng hội nghị lớn nhưng lại vô cùng yên tĩnh, cả phòng đều trầm mặc,
đóng cửa sổ vô cùng nhanh, máy điều hoà nhiệt độ tăng lên không ngừng
tỏa ra hơi lạnh, nhưng trên mặt và trên người của mọi người cũng chảy mồ hôi ướt đẫm.
Mạnh Thiệu Đình ngồi ở phía sau bàn làm việc làm
bằng gỗ lớn, sắc mặt của anh âm trầm đến dọa người, cả người cũng như
chìm vào bóng tối, không nói lời nào.
Trên mặt đất là văn kiện,
ống đựng bút, máy vi tính, điện thoại, cốc nước, đều bị ném tán loạn,
một người cách bàn làm việc gần nhất trên người và trên đầu dường như
còn dính một đống nước trà và lá trà hỗn loạn, ngay cả cử động cũng
không dám, mặc cho nước trà kia từng giọt từng giọt tí tách từ trên đỉnh đầu chảy xuống, còn không dám đi thu thập thứ buồn cười ở trên đầu của
mình.
"Nói đi, là ai làm." Sau một lúc lâu, Mạnh Thiệu Đình mới
lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc đầu tiên, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt
ưng vô cùng sắc bén, nhìn như không có ác ý mà đảo qua mọi người, nhưng
anh mím môi, hai tay nắm chặt đến trắng bệch ở dưới bàn làm việc, còn có huyệt Thái Dương đen thui mơ hồ nhảy lên không ngừng, đều tiết lộ là
lúc này anh đang tức giận!
Không có người nào dám lên tiếng trả
lời, tầm mắt của vài vị giám đốc, nguyên lão, thành viên đều nhìn về
phía Mạnh Chấn Tông đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sô pha bên cạnh, nhìn
thấy bộ dạng giống như đang ngồi chơi câu cá, không khỏi có chút khó
hiểu, hồi lâu, mới có người lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói: "Người biết
mức giá đấu thầu thấp nhất là năm người chúng tôi, đều là nguyên lão,
tinh anh làm việc hơn mười năm trong công ty làm sao có thể không phân
biệt được nặng nhẹ mà làm ra chuyện bỉ ổi liều lĩnh như vậy?"
"Đúng vậy, đúng vậy đó, tất cả mọi người đều làm việc ở Gia Thừa mười mấy
năm, công ty luôn đối đãi với chúng tôi không tệ, ai lại có thể làm ra
chuyện vô liêm sỉ như vậy chứ?"
"A? Nếu như vậy, tất cả các người có thể nói một chút hay không, chẳng lẽ là phó tổng tôi cung cấp giá
đấu thầu thấp nhất cho đối phương?" Mạnh Thiệu Đình cảm giác lửa giận
của mình sắp bộc phát, nhưng mà giọng nói của anh vẫn rất nhẹ nhàng và
hiền lành.
Có người len lén liếc mắt nhìn anh một cái, cúi đầu
than thở: "Nói không đúng, ngày đó Phó tiểu thư đến, nghe thấy được cũng nên, chuyện của Nhị thiếu gia và Phó tiểu thư, tất cả mọi người đều có
nghe nói, không chừng, Phó tiểu thư còn có tâm tư như vậy cũng không
biết chừng...."
"Nói bậy." Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên vỗ mạnh lên bàn một cái, mọi người lại càng hoảng sợ, đều ngẩng đầu lên nhìn anh,
anh lập tức đứng lên, vòng qua bàn đi đến trước mặt người nọ, nhếch môi, liền vẽ ra một nụ cười có chút âm lãnh: "Ông nói là cô ấy, vậy hãy cho
tôi một lý do hợp lý đi? Cô ấy là người như thế nào, tôi còn không biết
sao? Hơn nữa, ngày đó cô ấy luôn ở trong phòng ngủ, nơi này các người
cũng biết, hiệu quả cách âm tốt bao nhiêu, cô ấy căn bản không có khả
năng nghe thấy đượ, còn có, chúng ta chưa từng nhắc tới chuyện về giá
đấu thầu thấp nhất, cô ấy từ đâu biết được hả?"