Mắt Mạnh Thiệu Đình thấy Tĩnh Tri chạy vào trong thang máy, mà cửa thang
máy sẽ khép lại trước mắt mình, anh nhanh chóng tiến lên một bước, đưa
tay chặn lại, cũng vào thang máy.
“Anh theo vào làm gì?” Tĩnh Tri tức giận mở miệng, gương mặt tức giận trắng bệch, trong mắt to trắng
đen rõ ràng tràn đầy tức giận và oán hận: “Anh tổn hao tâm tư làm gì?
Không phải chúng ta đã nói rồi sao, anh cũng đồng ý bỏ qua cho toi, sao
lại chạy đến đây?”
“Anh chưa nói sẽ buông tha em.” Mạnh Thiệu Đình giống như rất vô tội nhìn cô, hời hợt nói một câu.
Tĩnh Tri lập tức nổi đóa, “Anh – anh!”
“Tĩnh Tĩnh, em đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ tới muốn xem…”
Mạnh Thiệu Đình chợt dừng lại, Tĩnh Tri hơi giật mình, xoay mặt nhìn anh,
lại thấy nụ cười trên mặt anh hơi chua sót, mà trong tròng mắt vốn đẹp
hình như thoáng qua chút khổ sở.
“Anh chính là tới thăm cháu nhỏ một chút mà thôi.”
Mạnh Thiệu Đình thu lại từng ngón tay trong cổ tay áo rất nhanh, nắm chặt đến trái tim cũng bắt đầu thấy đau.
Đầu ngón tay đâm vào trong lòng bàn tay, dường như cảm giác đau đớn này bắt đầu dọc theo ngón tay tràn ngập vào quanh thân, anh có cảm giác mình
thật sự hơi khó qua.
Hai người bọn họ, đúng là không có cách nào đi về.
Nếu như không có đứa bé, nếu như cô không sinh đứa bé này với Thiệu Hiên,
anh nhất định sẽ không buông tay, nhưng bây giờ, anh không biết mình nên dùng thân phận gì đứng bên cạnh cô.
Hơn nữa, không phải anh đã sớm suy nghĩ xong, đã sớm quyết định hoàn toàn buông tay sao?
Huống chi, ai lại tới cho anh lý do tiếp tục giữ lấy cô không buông?
Nhà anh còn có một người vợ, mặc dù anh không thích, nhưng anh đã kết hôn rồi, đã kết hôn rồi không phải sao?
Tĩnh Tri mới nghe đến anh nói như vậy, cả người ngẩn ra, cô không nhịn được
định quay đầu nhìn anh, cũng đúng lúc này, thang máy ting vang lên một
tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, một người xa lạ còn đứng bên ngoài.
Mạnh Thiệu Đình tự giễu nở nụ cười, nhìn Tĩnh Tri một cái, nói: “Đi thôi, đến rồi.”
Anh nói xong, đi ra ngoài trước, Tĩnh Tri sửng sốt một lúc, đợi đến khi
người vào thang máy nhìn cô mấy lần, cô mới vội vàng đi ra ngoài.
Còn vài mét nữa đến phòng của cô, nhưng thế nào cũng không muốn đi tới.
Đã trễ thế này, chẳng lẽ anh còn muốn tới nhà cô?
Chỉ có điều, anh cũng nói anh chỉ tới thăm cháu nhỏ, cô cũng không thể chặn anh ngoài cửa đúng không?
“Em sững sờ làm gì?” Mạnh Thiệu Đình đã di chuyển đến đây, anh xoay mặt,
thấy Tĩnh Tri ngây ngốc đứng bất động đằng sau, không nhịn được đưa tay
gõ lên đầu cô một cái, cười hơi lưu manh: “Đi thôi, có người tiếp đãi
khách như em sao?”
“Quá muộn, Mạnh Thiệu Đình, anh nên đi đi, Bánh bao nhỏ cũng ngủ, anh đánh thức bé, bé sẽ khóc.”
Tĩnh Tri bị anh gõ một cái, đau đến chân mày hơi nhíu lại, cô đưa tay đẩy
tay anh ra, hít sâu một hơi để cho bản thân tỉnh táo lại, Tĩnh Tri chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn anh.
Khi cô chuẩn bị mở miệng, đèn thanh khống * dọc hành lang tắt ngúm, hai
người bỗng chốc rơi vào trong bóng tối, dần dần, mắt thích ứng với ánh
sáng ban đêm, Tĩnh Tri nhìn thấy hình dáng anh, bóng ma như ẩn như hiện
chìm trong bóng tối.
(*) đèn thanh khống: đèn bật bằng giọng nói, đèn cảm ứng bằng giọng nói
Cô chậm rãi siết chặt ngón tay, cảm giác giống như mình đắm chìm vào trong mộng vô biên vô tận.
Dây dưa nhiều năm như vậy, tới khi nào mới có thể hoàn toàn buông xuống? Cô đã bỏ đi rồi, nhưng sao anh lại cố tình không chịu buông tha cho cô?
Khi người ta ở trong bóng tối, luôn dễ dàng cảm thấy yếu ớt, mà giờ phút
này anh không nói lời nào, chỉ yên tĩnh đứng đó đối diện cô, cô nghe
được tiếng hô hấp của anh, nhàn nhạt, quen thuộc, cô đã từng cố gắng
đuổi theo, người kia giống như mộng, cuối cùng quay đầu lại, cô lại đã
không còn chờ đợi.
Mà thời gian kia qua đi, thời gian từng hận
anh, có yêu anh, đều giống như dấu vết đinh đóng trên tường lưu lại, ở
bên ngoài phủ lên lớp giấy dán tường xinh đẹp, nhưng bên trong vẫn có
vết thương thật sâu, thoáng đụng chạm đến, đau tận đáy lòng.
Khi
ký thỏa thuận ly hôn, lúc bất lực sắp hỏng mất, lúc nhà tan cửa nát ngay cả đứa bé cô hy vọng nhất cũng bị mất, cô đã từng không chỉ một lần gọi tên anh, nhưng anh lại chưa từng xuất hiện.
Khi cô trải qua cuộc sống không bằng heo chó, khi cô đối mặt với ánh mắt khinh bỉ lạnh lùng, nhưng anh lại ở nước Mỹ cùng Thẩm Mạn Quân trải qua cuộc sống cẩm y
ngọc thực *, cô đã từng hận anh như vậy, hận anh!
(*) cẩm y ngọc thực: cuộc sống giàu sang.
Hận nhà họ Mạnh bọn họ sao ép cô đến trình độ này, hận sao anh máu lạnh vô
tình như vậy, nhưng dần dần, thời gian chạy đi từ giữa kẽ tay từng chút
xíu, cô yêu anh cô hận anh cùng nhau biến mất, mà cô hận anh, cũng theo
cô yêu anh, vĩnh viễn chôn vùi.
Chuyện cho tới bây giờ, anh chịu quay đầu lại, nhưng cô thật sự không muốn rồi.
Yêu một người thật sự quá mệt mỏi, đặc biệt là khi người mình yêu không yêu mình, tịch mịch và khổ sở kia, giống như mặt trời mọc mỗi ngày, vĩnh
viễn vòng đi vòng lại, cô không muốn trở về ban đầu, không bao giờ
nguyện ý để cho mình hồi tưởng lại những chuyện cũ khuất nhục mà không
chịu nổi.
Không biết nước mắt rớt xuống từ lúc nào, rơi xuống
đất, lặng yên không tiếng động, Tĩnh Tri cắn chặt môi, không để cho mình phát ra chút xíu âm thanh nào.
Mạnh Thiệu Đình vẫn trầm mặc đứng đó, không khí yên tĩnh dường như muốn nổ tung, anh nỗ lực kiềm chế, mới không để cho mình đi tới trước mặt cô nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Trong lòng anh hơi khó chịu không nói ra được, khó chịu này giống như lời nói ác độc gặm nhấm trái tim anh, ngón tay của anh đang run rẩy nhè nhẹ,
trong cổ họng của anh lại cảm thấy tắc nghẹn, một chữ cũng không cách
nào nói ra.
Đến cuối cùng.
Mạnh Thiệu Đình nhìn bóng dáng trước mặt mình gần như vậy rồi lại xa như vậy, nho nhỏ, mong manh, yên tĩnh.
Cô đứng đó không nhúc nhích, bả vai cũng hơi rung động, nếu không cẩn thận xem xét, hoàn toàn không chú ý được cô đang khóc.
Trong lòng Mạnh Thiệu Đình dần lạnh lẽo, anh giãy giụa hồi lâu trong lòng, cuối cùng vẫn phải xoay người, đi ra cửa cầu thang.
Anh đi vài bước, đèn thanh khống lại sáng lên, anh chần chừ một lúc, cũng
không quay đầu lại, từng bước từng bước một dọc theo cầu thang đi xuống, sau lưng không có tiếng bước chân đuổi theo,
cô cũng sẽ không mở miệng gọi anh, không, cô vĩnh viễn sẽ không gọi anh
nữa, giống như cô vĩnh viễn không thuộc về anh vậy, giống như là, cõi
đời này cô chịu tùy ý kết hôn hoặc ở chung một chỗ với người đàn ông đối xử tốt với cô, tuy nhiên vĩnh viễn không tiếp nhận anh.
Anh cũng không có chỗ nào, anh vốn sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào, anh
cũng không quan tâm cô như vậy, đúng, có thể buông tha, cũng chỉ bởi vì
yêu không sâu thôi.
Nếu anh có thể buông tay, vậy chứng minh, cô còn không quan trọng với anh đến không bỏ được.
Nhưng bước xuống lầu càng ngày càng nặng, thậm chí anh còn mơ hồ mong đợi, cầu thang này có thể vĩnh viễn mênh mông vô tận.
Tĩnh Tri
đứng tại chỗ, đối diện cửa cầu thang, bóng dáng của anh trong ánh
sáng ảm đạm không khỏi hơi tiêu điều, cô lại mắc bệnh cũ, lại bắt đầu
sinh ra cảm giác áy náy, nhưng vẫn không mở miệng gọi anh lại.
Gọi anh lại thì có ích lợi gì đây? Cô sẽ không để cho anh đi vào nhà uống
ly trà, cũng sẽ không tiếp nhận bất kỳ ý tốt gì của anh, hai người bọn
họ gặp mặt, nhiều nhất vẫn là lúng túng.
Tĩnh Tri hít sâu một
hơi, cố gắng ép buộc mình xoay người lại, cô từng bước từng bước di
chuyển đến trước cửa, lấy một chùm chìa khóa từ trong túi tiền, âm thanh mở cửa truyền đến rõ ràng trong đêm tối yên tĩnh, bước chân Mạnh Thiệu
Đình chậm rãi dừng lại, anh khẽ cúi đầu, cho nên không thấy rõ giờ phút
này anh có vẻ mặt gì.
Nhưng trên môi anh loáng thoáng một nụ cười vô cùng nhạt nhẽo, nhạt nhẽo đến mức nhanh chóng biến mất, nhưng thật
ra anh nên sớm biết, từ trước đến giờ cô có thể nhẫn tâm quá nhiều với
anh, có thể nhẫn tâm cỡ nào.
Cửa mở ra, cửa lập tức đóng lại, âm thanh khóa cửa nhẹ nhàng để cho anh tỉnh táo lại.
Anh đây là đang làm gì? Ngàn dặm xa xôi mong chờ chạy đến nhìn người ta,
người ta hoàn toàn không cảm kích, Mạnh Thiệu Đình, mày còn ngại mình
chưa đủ mất mặt sao?
Anh không chần chừ nữa, mấy bước xuống lầu,
đi thẳng một hơi ra ngoài nhà trọ, lại kỳ quái phát hiện, người đàn ông
vừa mới đưa Tĩnh Tri về còn đứng ở đó.
Anh hơi ngẩn ra, cũng không tiếp tục liếc mắt nhìn, đi thẳng về phía xe mình.
Trương Dương thấy anh ta hoàn toàn không nhìn mình, cũng hơi không nhịn được
xông tới, anh dò xét anh ta vài lần, hơi tức giận mở miệng: “Anh là gì
của Tĩnh Tĩnh? Anh không bắt nạt cô ấy chứ?”
Trong lòng Mạnh
Thiệu Đình phiền não, không muốn để ý nhiều đến anh ta, anh tự tay đẩy
anh ta ra, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Chuyện không liên quan đến cậu,
tránh ra!”
Trương Dương lại đi đến, Mạnh Thiệu Đình đã đưa tay mở cửa xe, vừa đúng lúc đụng phải cánh tay Trương Dương, anh ta lập tức
chật vật té trên đất, Mạnh Thiệu Đình hừ lạnh một tiếng, vẫn không nhìn
anh ta, chỉ có điều lúc đóng cửa xe, Trương Dương nghe rõ ràng anh ta
nói một câu: “Cách xa Tĩnh Tĩnh một chút, nếu cậu không muốn phiền
toái!”
Trương Dương ôm cánh tay đau nhức, nhìn xe của anh ta đi
xa, lại không nhịn được quay đầu nhìn nhà trọ của Tĩnh Tri, anh nhìn
thấy ở lầu sáu vẫn có nhà có đèn sáng, hình như có người đứng ngoài cửa
sổ, Trương Dương chỉ cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ, ôm cánh tay lên xe mình.
Hai người lầu
dưới đều đi hết, Tĩnh Tri đứng ở cửa sổ nhìn hồi lâu, mới vừa chậm rãi
kéo rèm cửa ra, vừa rồi cô chỉ muốn nhìn xem có phải anh không đi, nhưng không ngờ nhìn thấy anh và Trương Dương động thủ, trong lòng Tĩnh Tri
không có cảm giác gì, nghĩ đến Trương Dương nhất định vì lo lắng cho
mình nên chờ ở chỗ này, bị đánh cũng bởi vì vướng mắt Mạnh Thiệu Đình,
cô có ý gọi điện thoại cho anh hỏi một chút, rồi lại sợ anh chứa tâm tư
gì, trái lo phải nghĩ, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, cầm điện thoại di
động hồi lâu, cuối cùng vẫn để xuống.
Tắm xong nằm trên giường,
Tĩnh Tri đưa tay tắt đèn đầu giường, cả người cô
chìm vào trong vùng tăm tối, bóng cây ngoài cửa sổ lắc lư, ánh trăng
nhàn nhạt, trong nháy mắt cô cảm giác hình như mình trở lại Tĩnh Viên.
Nghĩ đến Tĩnh Viên, không nhịn được nhớ đến cha, nhớ đến mẹ, Tĩnh Tri cuộn
tròn thân thể, nhẹ nhàng ôm chặt chăn, cô dán mặt lên mặt chăn mềm mại,
dần yên ổn nhịp tim.
Hy vọng lần này anh rời đi, có thể hoàn toàn buông xuống, về sau, về sau không cần xuất hiện trước mặt cô, cũng
không cần tới quấy rầy cuộc sống của cô.
Tĩnh Tri yên lặng suy
nghĩ, đột nhiên đáy lòng giật mình một cái, Mạnh Thiệu Đình người này từ trước đến giờ lòng dạ độc ác có thù tất báo, anh không chút nương tay
với anh em ruột của mình, càng không cần nhắc tới một Trương Dương xa
lạ.
Thấy tình huống vừa rồi, rõ ràng hai người có va chạm, anh sẽ không xuống tay với Trương Dương chứ? Nếu anh thật sự làm điều gì, cô
nhất định sẽ không tha thứ cho anh!
Đúng, nếu bởi vì Trương Dương đưa cô về mà anh định trả thù, cô sẽ chỉ càng thêm xem thường anh! Đây
hoàn toàn không phải là tác phong của đàn ông!
Tĩnh Tri nghĩ tới
nghĩ lui, vẫn cảm thấy trong lòng không yên, nhưng bây giờ đã muộn,
huống chi, Không chừng bây giờ Mạnh Thiệu Đình không để Trương Dương ở
trong lòng, cô khuyên mình mấy câu, định ngày mai đi làm nhìn thấy
Trương Dương, âm thầm dặn dò anh mấy câu, mới dần yên lòng.
Mạnh
Thiệu Đình lái xe ra khỏi thành đi thẳng lên đường cao tốc trở về thành
phố A, qua trạm thu phí chỉ một chốc lát, điện thoại di động của anh
vang lên, Mạnh Thiệu Đình lấy ra nhìn, là điện thoại của Mạn Quân, anh
không khỏi hơi phiền lòng, nhưng vẫn nhận.
“Thiệu Đình, anh đã đi đâu? Trễ như vậy vẫn chưa trở lại…”
“Tôi đi đâu, phải báo cáo lại cho cô?”
Vừa nghe thấy giọng nói uất uất ức ức yếu ớt nhu nhược của Mạn Quân, anh
lập tức phiền não, không nhịn được muốn nổi giận với cô ta, anh hoàn
toàn không làm chuyện có lỗi với cô ta, sao trên đười này người đáng
thương nhất đều là Thẩm Mạn Quân cô?
Ít nhất cô còn gả cho mình
người yêu chết đi sống lại, Mạnh Thiệu Đình anh ngay cả người phụ nữ
mình thích còn không thể nhìn lâu, anh không thể đáng thương gấp mười
mấy lần cô?