Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Hiểu Lầm Sâu Như Vậy, Oan Ức Sâu Đến Thế.


trước sau

Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh cóng, giọng nói có chút run rẩy: "Chính là anh ta đúng không? Chính mắt anh nhìn thấy anh ta sai người đánh anh đúng không? Trương Dương, anh chỉ cần nói cho em biết sự thật thôi, anh không cần phải sợ, anh chỉ cần nói sự thật thôi”

Ngược lại, Trương Dương nhìn dáng vẻ kích động của cô, anh cảm thấy có chút luống cuống, nên khoát tay liên tục, giọng nói ấp a ấp úng: "Em hãy bình tĩnh, không phải anh ta. Nói chính xác, anh cũng không biết ai. . . . . ."

"Anh cũng không biết là ai làm sao?" Lòng Tĩnh Tri lạnh như băng, bỗng cô thở hắt ra, cười nhẹ một tiếng, trong mắt cô tỏ vẻ buông xuôi. Cuối cùng, trên mặt thể hiện một nỗi thất vọng không thể nói nên lời.

"Ngoại trừ anh ta ra, thì còn ai vào đây, còn ai có khả năng làm việc này đây?"

Từ trước đến giờ, anh ta luôn luôn hèn hạ như vậy. Từ trước đến giờ, anh ta vẫn luôn tàn nhẫn như thế. Anh ta đã hành động độc ác, giở trò âm hiểm nhiều lần rồi đâu phải chỉ mới lần này.

Cô cũng đã nhìn thấy cảnh tối hôm qua, anh ta sắc bén và ích kỷ, ý muốn sở hữu lại cao như vậy. Khi cô và Thiệu Hiên ở bên nhau, anh ta dùng trăm phương ngàn kế để chia rẽ. Còn cô và Trương Dương trong sạch, thế nhưng anh ta lại hãm hại người lúc đêm khuya, rốt cuộc anh ta sẽ còn vô sỉ đến mức nào nữa đây?

"Hãy bình tĩnh, em làm sao vậy? Đúng rồi, anh ta là ai? Anh ta và em có quan hệ thế nào?"

Truy?n ch? có trên 'Ddlqd"

Trương Dương thấy sắc mặt cô thật sự khó coi, lo lắng hỏi.

"Em không sao." Tĩnh Tri chậm rãi thở ra, cô cố gắng nở nụ cười thật tươi với Trương Dương: "Đều do em sai lầm, Trương Dương, thật sự xin lỗi anh."

"Bình tĩnh nào, sao anh lại trách em? Hơn nữa, đêm đó anh cũng không biết người đánh anh là người nào hết. Có lẽ không phải do người đó đánh anh đâu. . . . . ."

Trương Dương giải thích như vậy, Tĩnh Tri càng cảm thấy áy náy. Trong lòng, cô cảm thấy khó chịu vì không thể nói ra được, "Trương Dương, đêm hôm đó hai người xảy ra tranh chấp có đúng không?"

"Em...Sao em biết?"

Trương Dương ngây ngẩn cả người, giật mình nhìn cô: "Ừ, anh cùng người đó nói mấy câu, nhưng chưa đánh nhau . . . . . ."

Giọng Trương Dương càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng, Tĩnh Tri không nhịn được, ngắt lời anh: "Anh không cần giải thích gì nữa, em thấy hết rồi, em còn thấy anh ta đẩy anh té ngã trên mặt đất nữa."

"Về việc đó, anh ta không phải cố ý, chỉ là do anh đụng vào cửa xe . . . . . ."

"Anh đừng nói nữa, nếu anh chỉ đụng vào cửa xe ...sao anh lại không đứng lên nổi chứ?"

Tĩnh Tri lập tức cắn chặt răng, thấy vẻ mặt Trương Dương có chút sợ hãi, mà ánh mắt anh rõ ràng đang cố tình né tránh, cho thấy anh có nỗi khổ tâm. Trong lòng, cô càng khẳng định đó là sự thật, "Trương Dương, anh yên tâm, nếu như em điều tra rõ chính là anh ta làm, nhất định em sẽ lấy lại công bằng cho anh."

"Thật sự là không có chuyện gì mà, hiện giờ anh không sao mà. . . . . ."

Trương Dương thấy cô hình như là quyết tâm muốn điều tra sự thật, nghĩ muốn kéo cô lại. Không ngờ Tĩnh Tri cũng lập tức né tránh, nét mặt của cô tỏ vẻ nghiêm túc, khác xa với dáng vẻ nhu nhược thường ngày.

"Trương Dương, em không biết anh sợ cái gì? Chuyện nghiêm trọng như vậy, tốt nhất anh nên báo cảnh sát. Đúng rồi, tại sao lúc đó anh không báo cảnh sát?"

Tĩnh Tri lớn tiếng chất vấn, khiến Trương Dương trố mắt nhìn cô. Anh ấp úng một lúc lâu, nhưng vẻ mặt thể hiện lúng túng, nhưng trong ánh mắt vẫn đang đấu tranh. Cuối cùng, anh vẫn không nói ra.

"Anh không biết ai ra tay hết. Sau đó anh bị hôn mê một khoảng thời gian, lúc tỉnh lại không thấy ai. Nếu báo cảnh sát cũng không có ích lợi gì, anh chỉ bị trầy ngoài da. Mọi việc xem như anh không gặp may thôi. . . . . ."

Trương Dương cúi đầu, giọng nói anh chậm rãi, bình thản như thường ngày. Tĩnh Tri thì ngược lại, càng ngày càng tức giận: "Sao anh lại nghĩ như vậy? Vô duyên vô cớ , tại sao lại muốn đánh người? Chẳng lẽ còn không có luật pháp? Em không tin, trên đời này lại có hạng người muốn làm gì thì làm, muốn đánh người thì đánh, muốn giết người thì giết, lấy tiền giải quyết mọi việc. Nếu thế, chúng ta là những người dân lương thiện, làm sao mà sống đây?"

Trương Dương nghe cô nói vậy, chợt sững sờ, vẻ mặt anh yên tĩnh, bất định. Anh đứng thẳng lo lắng, đợi Tĩnh Tri thở phì phò sau khi nói một tràng. Anh chỉ nói qua loa đôi câu, lấy cớ mình có chuyện gấp vội vã rời đi.

Tĩnh Tri có cảm giác lạ lùng, nghĩ lời của mình khi nãy làm anh ta mất mặt, nên cô lại cảm thấy thêm áy náy.

Tình hình này, không có động cơ đánh người, cô điều tra cũng không có một chút tin tức nào. Trong những người cô quen biết, cũng chỉ có Mạnh Thiệu Đình có khả năng này. Hơn nữa, tình huống của Trương Dương cũng thật trùng hợp. Sớm không bị, muộn không bị, mà lại bị đánh khi anh ta tới thành phố C nhìn thấy cô và Trương Dương bên nhau. Điều này làm cho người ta nghĩ đến anh ta ngay. Đúng là có việc gì mờ ám ở đây.

Tĩnh Tri càng nghĩ càng giận, nhớ lại đêm hôm đó nhìn thấy bộ dáng cô đơn, lẻ loi của anh ta, trong lòng cô tự nhiên cảm giác khó chịu lẫn thông cảm, thầm hận mình không có lý trí. Từ nhỏ đến lớn cô là người dễ dàng mềm lòng, đến bây giờ đã bị thua thiệt như vậy, mà tật xấu này vẫn còn không thay đổi.

Loại người thâm hiểm, ác độc, người chỉ biết chà đạp người khác giống như anh ta thật sự không đáng để người khác phải thông cảm.

Tĩnh Tri nghĩ tới đây, liền muốn gọi điện thoại tra hỏi anh ta. Không ngờ, điện thoại di động mới vừa lấy ra, cấp trên gọi cô lập tức có mặt, nói là có người nước ngoài tới thăm, muốn cô lập tức phiên dịch.

Tĩnh Tri quýnh lên, cũng không kịp điện thoại, vội vàng quay trở về phòng làm việc của mình.

Bận rộn hơn nửa buổi chiều, cô đem file phiên dịch ra, sửa sang xong, rồi in ra giấy thì chỉ còn một giờ nữa là tan việc.

Tĩnh Tri cầm cái ly, chuẩn bị làm cho mình một ly trà xanh, cô mới vừa đi tới phòng giải khát bên ngoài, liền nghe được có người đang nói chuyện với nhau ở bên trong. Cô cũng không để ý, bước vào, lại nghe được giọng của một cô gái nói: "Trương Dương làm tốt lắm mà, sao lại từ chức?"

Trương Dương từ chức? Tĩnh Tri sợ hết hồn. Trong công ty, Trương Dương được cho là nhân tài có một không hai ở phòng kế hoạch, hơn nữa anh lại tốt nghiệp ở đây, sau đó được nhận vào đây làm, lai lịch cũng khá, tiền lương cao hơn cô một mảng lớn, tương lai còn có thể được thăng chức, một công việc tốt như vậy, anh sẽ không dễ dàng buông tha, trừ phi là đầu óc anh có vấn đề?

"Ai biết được? Không lẽ anh ta muốn tiến thân cao hơn ở nơi khác?"

"Anh ta làm ở công ty chúng ta cũng không tệ mà, lại muốn làm lại từ đầu ở chỗ khác. Hay là đầu óc anh ta có vấn đề?”

"Tớ cũng nghĩ vậy, thật đúng là kỳ
quặc. Cậu nói xem việc này có liên quan đến việc anh ta bị đánh hay không?"

Tĩnh Tri vừa nghe đến đây, tay run run đột nhiên hạ xuống, chẳng lẽ Mạnh Thiệu Đình tìm người đánh Trương Dương, còn uy hiếp anh không được nói ra, còn buộc anh từ chức, không được ở cùng cô trong công ty?

Đúng, nhất định là như vậy, trừ lần đó ra, không có lý do nào để giải thích nguyên nhân Trương Dương từ chức. Nếu cô là anh ta, suy nghĩ một chút, nếu không phải bất đắc dĩ, cô cũng tuyệt đối không từ bỏ một công việc tốt như vậy.

Tĩnh Tri nắm chặt cái ly. Tay run run như sắp không thể giữ nổi. Cô cắn răng một cái, xoay người đi vào phòng làm việc của mình, đem cái ly đặt lên trên bàn, lấy điện thoại di động và đi ra ngoài.

***********************************************************************

Đi thang máy lên sân thượng, gió thổi thật mạnh, cô không nhịn được rùng mình ớn lạnh. Tĩnh Tri tỉnh táo hồi lâu. Thông qua chức năng search trong điện thoại, cô tìm được số điện thoại của anh ta.

Cô nhìn một chuỗi chữ số, trong đầu cũng không kìm lại được, nhớ lại ngày đó trở về thành phố C , anh ta gửi cô cái tin nhắn này.

Ấn tượng của cô đối với anh ta là anh sẽ không nói lời nói ấm áp như vậy, tin nhắn nếu là do Thiệu Hiên, cô còn tin, thậm chí cảm thấy vui vẻ, nhưng Mạnh Thiệu Đình. . . . . .

Đó là một người mà chỉ cần nghĩ đến cái tên, hoặc là thấy ai cùng tên với anh ta cũng sẽ phát run, anh ta nếu không tàn nhẫn vô tình, thì chính là lòng dạ độc ác. . . . . .

Cô sợ, rất sợ. Lúc dẫn theo Bánh Bao Nhỏ rời đi, cô đã thề mình và anh ta sẽ không còn bất kì quan hệ nào nữa. Những ngày đó giống như là một cơn ác mộng, tỉnh lại cũng không muốn ngủ tiếp nữa.

Tĩnh Tri nhẹ nhàng lắc đầu, cô không thể để cho mình tiếp tục nghĩ như vậy, mặc kệ thái độ của anh ta đối với cô như thế nào, đó là chuyện của anh ta , cô không muốn để ý tới, cũng không muốn quan tâm.

Bấm số điện thoại của anh ta, Tĩnh Tri nghe trong ống nghe truyền tới tiếng píp chứng tỏ điện thoại được nối, cảm giác lòng mình cũng đập liên hồi .

Thời điểm sắp tự động ngắt kết nối thì có người nhận, Tĩnh Tri nghe được giọng của anh ta thật thấp truyền đến, phảng phất mùi hoa cỏ thơm ngát. Cô hơi cúi đầu, thấy trên đường người đi tấp nập, dòng người hối hả qua lại không dứt, cô lại chỉ cảm thấy thế giới lớn như vậy, náo nhiệt như vậy, mà chỉ có mình cô lẻ loi, cô độc.

"Tĩnh Tri, là em sao? Có chuyện gì?. . . . . ."

Tĩnh Tri cảm giác trong cổ họng, có cảm giác như có thứ gì đang bị kẹt lại ở cổ,. Cô nói không nên lời, giống như mình là một con vật bị con vịt kẹp cổ.

"Tĩnh Tri?" Mạnh Thiệu Đình khẽ cau mày, anh bỏ bút xuống, kéo ghế đứng lên, không để ý tới thương vụ (ý là việc làm ăn) trong phòng họp cùng không khí bức người. Ở đây, mười mấy cặp mắt nhìn anh ta tràn đầy nghi ngờ và bất mãn, mà anh ta lại thấp giọng kêu tên Tĩnh Tri.

Có người khẽ nhíu mày, có người đột nhiên mắt sáng lên, còn có người vẫn bình thản, nhàn nhạt nở nụ cười.

Chưa bao giờ thấy anh ta lại nói chuyện với ai bằng một giọng nói dịu dàng như thế này.

"Mạnh Thiệu Đình, em hỏi anh một chuyện, anh nhất định phải trả lời thật, không được gạt em, không được nói dối, không được nguỵ biện. Anh chỉ cần nói cho em biết sự thật thôi, là phải hay không phải, được không?"

Tĩnh Tri một tay nắm chặt điện thoại di động, một tay cầm lấy hàng rào trên sân thượng.

Trong con ngươi vốn trong suốt của cô hình như dâng lên một chút sương mù, mà tóc cô dài, bị gió thổi xốc xếch, bay phất phới đánh vào mặt, rất đau.

Anh chợt ngừng cười, không cảm thấy trong lúc mình nói chuyện với cô lại có giọng nói cưng chìu như vậy: "Được, em hỏi đi, anh sẽ không lừa em, sẽ nói thật."

"Vậy anh hãy nghe cho kỹ."

Tĩnh Tri hít một hơi thật sâu, trầm trầm mở miệng từng chữ từng câu: "Đêm hôm kia anh đã đứng dưới lầu nhà em tranh chấp với Trương Dương. Anh còn đánh nhau với anh ấy phải không?”

Mạnh Thiệu Đình cầm chặt tay nắm cửa, ngón tay chợt cứng đờ, nụ cười trên mặt anh bỗng biến mất, sống lưng cũng cương cứng.

Hồi lâu sau, hồi lâu sau.

Anh cố gắng khống chế được sự mất mát và nỗi tức giận của mình, nhanh chóng mở miệng.

"Ừ, anh và Trương Dương xảy ra một chút tranh chấp, anh còn đẩy anh ta ngã xuống, cuối cùng mở cửa xe . . . . . ."

"Anh không cần phải nói nhiều như vậy."

Tĩnh Tri chợt lên tiếng cắt lời. Hình như anh bên kia cũng cảm nhận được sự tức giận của cô, trái tim của anh suy sụp, mà hàng lông mày cũng không còn nhướng lên nữa: "Được, anh trả lời, đúng thế."

Tĩnh Tri nhẹ nhàng gật đầu, "Được, rất tốt, quả thật anh không có lừa gạt em, còn nữa, Mạnh Thiệu Đình, em hỏi thêm anh một câu, anh có tìm người đánh Trương Dương hay không? Còn ép buộc anh ta từ chức?"

"Em đang nói linh tinh gì vậy?" Mạnh Thiệu Đình có chút hoảng hốt. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh tìm người đánh Trương Dương sao? Còn buộc anh ta từ chức sao?

Trời đất chứng giám, anh cũng không xem Trương Dương ra gì, anh cũng vừa mới biết anh ta là Trương Dương. Anh cũng còn không có ấn tượng gì về bộ dáng của anh ta. Tại sao anh lại tìm người đánh anh ta chứ?

Đây thực sự là trò cười lớn nhất thiên hạ. Lời nói vô căn cứ, thật là buồn cười.

"Anh không cần phải cố tỏ ra kinh ngạc, anh chỉ cần nói cho em biết, là phải hay không phải?"

Phản ứng của anh khiến Tĩnh Tri cảm thấy thật sự buồn cười, cô cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi mà có thể bị vài kỹ thuật diễn xuất vụng về như vậy lừa gạt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện