Tĩnh Tri vừa thấy anh đi ra ngoài, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại bị Tương Tư la hét ầm
ĩ gần như đầu cũng muốn nổ tung, mùi rượu cuồn cuộn không ngừng, đầu óc cô nóng lên, mượn Microphone đi tới chọn cho mình một bài hát . . .
Bài cô chọn là một ca khúc của Mạnh Đình Vi covert lại《 Dã (hoang dã) Bách
Hợp cũng có mùa xuân 》, thật ra thì tiếng hát của Tĩnh Tri rất giống
Mạnh Đình Vi , trước kia lúc đi học, tất cả hội liên hoan lớn nhỏ cũng
đã lên mấy lần, bài hát này hát vẫn coi như khá sở trường . . .
"Anh cũng biết em thương anh nhớ anh yêu anh oán anh tình sâu không bao giờ
thay đổi, chẳng lẽ anh chưa từng quay đầu suy nghĩ lại lời thề ngày hôm
qua . . . ."
Tĩnh Tri cầm microphone ngồi trên ghế sa lon bình
tĩnh ca hát, mà Tương Tư và Thanh Thu cũng yên tĩnh lại, một bài hát vốn là thích hợp để âm thầm hát, nói chung tiếng hát của Tĩnh Tri bình thường, nhưng cũng may âm thanh dễ nghe, lại trải
nghiệm nhiều chuyện đời như vậy, không còn đơn thuần ban đầu nữa, ý
nghĩa trong bài hát này đã bị cô suy diễn vượt ra vài phần. . . . . .
Mạnh Thiệu Đình cầm điếu thuốc đứng ở bên ngoài phòng bao, lúc đi ra, cửa không có khóa chặt, tiếng hát cô cứ bay ra ngoài.
Biết cô bảy năm, đã từng sinh hoạt chung một chỗ hơn nửa năm, bọn họ đã từng là vợ chồng thân mật nhất, nhưng tất cả về cô, anh biết rất ít.
Có lúc nhớ lại, có thể nghĩ tới, cũng chỉ là cô thích mùi hoa sơn chi, cô
thích xuống bếp, cô thích pha cà phê thích xem sách, còn lại, anh lại
không biết gì cả.
Cô yêu thích Piano, là một tay đàn piano không
tầm thường, cuối cùng sau năm năm li hôn anh mới biết được, nghe được,
tiếng hát của cô có một loại thú vị đặc biệt, tối nay anh mới vừa biết
được.
Còn có cái gì thì anh không biết, anh tính toán mọi cách
muốn lấy được cô một lần nữa, lại càng phát hiện ra, người vợ trước này
đã từng bị anh vứt bỏ không chút do dự, giống như là một hang động bảo
tàng không đáy, mỗi một lần đều mang đến cho anh vui mừng nói không hết.
Nhưng cô hát khúc ca này là có ý gì? Thương nhớ yêu oán của cô là ai?
Thiệu Hiên sao? Chuyện cô đi California, anh nghe lờ mờ một chút ở chỗ anh
cả, hình như là Thiệu Hiên và người phụ nữ khác ở cùng một chỗ.
Như vậy hiện tại cô hát khúc ca này, là trong lòng còn có lời oán hận đối với Thiệu Hiên sao?
Anh nghĩ, lắc đầu một cái, lại hít một hơi thuốc lá, có lẽ chỉ là tùy tiện hát khúc ca mà mình thích thôi.
"Coi như anh quyến luyến thủy tiên tươi đẹp nở ra trong nước, đừng quên
trong góc thung lũng vắng lặng dã Bách Hợp cũng có mùa xuân. . . ."
Tĩnh Tri uống hơi say rồi, lại nhiều năm chưa từng mở miệng ca hát, bây giờ
mới mở miệng, cảm thấy trong lòng nói không nên lời là cảm nhận gì,
những chuyện kia qua lại giống như từng việc từng việc đều hiện lên ở
đáy lòng, cô chỉ cảm thấy trước mắt dần dần mờ mịt, rốt cuộc tiếng hát
cũng mang theo chút xíu nghẹn ngào.
Tương Tư nằm ở trên đầu gối
Hà Dĩ Kiệt, từng giọt nước mắt lớn cuối cùng cũng lăn xuống làm ướt quần áo của anh, trong sơn cốc vắng lặng, Bách Hợp hoang dã cũng có mùa
xuân, mà cô, còn sẽ có mùa xuân không?
Ba dùng một viên đạn kết
thúc tính mạng của mình, mẹ nhảy lầu tự sát, bản thân cô từng ngồi ba
tháng ở trong trại tạm giam, thấy những thứ hành hạ không thể thành lời
kia lúc nào cũng vẫn ở trong mộng nhắc nhở cô đã đi qua tất cả, cô mất
đi mối tình đầu thanh mai trúc mã của mình, không thể làm gì với tình
cảm của Hà Dĩ Kiệt. Vợ, trước mặt anh thêm nuông chiều đối với cô, trước người khác hào hoa phong nhã (lịch sự), nhưng ai có thể biết vào lúc
không người anh làm ra những chuyện không bằng cầm thú kia?
Cô
nghĩ tới lúc anh chán ngán thả cô rời đi, cô nghĩ tới có lẽ mình sẽ có
đường ra, nhưng sau khi ngẫu nhiên xảy ra tranh chấp với anh rồi tự ý
rời đi, anh cho rằng cô làm ra những thủ đoạn kia, mỗi lần cô nhớ tới
cũng sẽ không rét mà run.
Chạy trốn, hoặc là lặng lẽ rời đi, đều
trở thành vọng tưởng (mơ mộng hão) xa xỉ, thậm chí có lúc Tương Tư đã
cam chịu, cứ đần độn đi tiếp như vậy, cô lấy lòng anh, ít nhất cũng có
thể để cho mình ít bị thương chút, ít nhất ở trên giường anh cũng có thể nương tay với cô một chút.
Hà Dĩ Kiệt cảm thấy trên đầu gối ươn
ướt, duỗi tay sờ, thì sờ tới nước mắt của Tương Tư, lửa giận trong lòng
không nhịn được càng phát ra hừng hực hơn một chút.
Từ trước đến
nay anh coi trọng nhất là mặt mũi của mình, người phụ nữ nào ở trước mặt anh không phải thay đổi biện pháp nịnh nọt lấy lòng, riêng Văn Tương Tư này, ba phen mấy bận làm cho anh khó chịu, xem ra, có lẽ anh quá nuông
chiều đối với cô rồi!
Nghĩ tới đây, anh cười thầm gần như không
thể nghe thấy, mắt lạnh liếc mắt nhìn người phụ nữ trong ngực, trong đầu vẫn đang suy nghĩ trở về làm thế nào trừng trị cô.
Tương Tư nghe thấy anh cười lạnh, chỉ cảm thấy thần kinh cả người cũng căng thẳng, cô cuống quít lau lung tung nước mắt, chịu đựng oán hận và hơi chống cự
không thể giải thích trong lòng, dán vào trên người của Hà Dĩ Kiệt, nhẹ
nhàng hôn lên má anh, khéo léo lấy lòng: "Dĩ Kiệt, anh đừng tức giận,
chỉ là em nghe hát cảm động . . ."
Hà Dĩ Kiệt giương môi, đưa tay nhẹ nhàng nắm cằm cô quan sát vẻ mặt của cô, thấy cô cười khoa trương
lấy lòng rõ ràng như vậy, trong lòng anh càng chán ghét, một tay buông
cô ra, lười biếng nói một câu: "Đừng ở trước người ngoài làm cho tôi mất mặt, trở về, sẽ tính sổ với em."
Tương Tư vừa nghe, sợ mở to hai mắt, cô trố mắt nhìn anh, mà anh đã bắt đầu tự nhiên uống rượu không để ý tới cô nữa, Tương Tư chỉ cảm
thấy cả người đều rét run, một mình cô
im lặng ngồi bên cạnh, trợn to mắt nhìn màn hình TV, nói không ra lời.
Tĩnh Tri hát xong khúc ca, trong phòng im lặng một lát, cô đặt microphone đứng lên, thì cửa phòng bao mở ra, lúc Mạnh
Thiệu Đình đi tới, ánh mắt còn dán ở trên mặt Tĩnh Tri.
Tĩnh Tri không nhìn anh, tự rót cho mình một ly rượu, rượu hơi mạnh, cô cũng cau mày uống từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ.
Thẩm Bắc Thành ngồi ở bên cạnh Thanh Thu, đưa tay kéo cô, bắt đầu trêu ghẹo
với Mạnh Thiệu Đình: “Tĩnh Tri người ta cũng mở ra kim khẩu (miệng
vàng), dù sao cậu cũng nên hát một bài chứ."
Mạnh Thiệu Đình ngồi trên ghế sofa đơn cách Tĩnh Tri không xa, cũng uống một ngụm rượu, cười nhạt nói: "Nhiều năm không có ca hát rồi, thật là có chút sợ hãi."
Mắt Tĩnh Tri cũng không nâng, mà ánh mắt của cô cũng mang theo cảm giác say càng trở nên nồng đậm lên, biến thành lửa. Cay. Cay trực tiếp .
Thẩm Bắc Thành nghe lời này thì cười nhạo một tiếng, lười biếng ôm Thanh Thu cười mắng: "Ca hát cũng không phải là màn tra tấn, cậu sợ cái gì mà
sợ?"
Hà Dĩ Kiệt nghe vậy cũng cười cười, dịu dàng ôm ôm Tương Tư, mở miệng nói: "Vì người phụ nữ mình thích hát một bài thì coi là chuyện ghê gớm gì? Lúc nãy tớ còn lâu mới để cho Tương Tư nhà tớ hát một bài?"
Tương Tư nghe trong miệng anh nói ra hai chữ "Nhà tớ", không nhịn được hơi
run cầm cập, vẫn là vẻ ngoài cười mà trong lòng không cười nhếch nhếch
miệng.
Mạnh Thiệu Đình nghe xong lời này, ngược lại có hai ba
phần hăng hái, anh uống một hơi cạn sạch rượu, lại không đàng hoàng liếc nhìn Tĩnh Tri, tự dưng cười cười: "Những lời này của Dĩ Kiệt ngược lại
đúng với sở thích của tớ, quả thật, hát một bài cho người phụ nữ mình
thích, không coi là việc lớn khó lường gì."
Thanh Thu vừa nghe,
không nhịn được hé miệng cười một tiếng, cùi chỏ đụng đụng Tĩnh Tri, nhỏ giọng cười nói: "Nghe một chút, thổ lộ rồi . . . ."
Mặt của Tĩnh Tri lại đỏ, cô ho một tiếng, liếc mắt nhìn Thanh Thu, có chút không
vui: "Thanh Thu cậu đừng nói bậy, chuyện liên quan gì tới tớ?"
Mạnh Thiệu Đình từ chối cho ý kiến, đi thẳng qua đi chọn một bài hát, anh
cầm microphone, trong lòng lại có chút xíu hồi hộp, lúc giai điệu hơi
quen thuộc vang lên, Tĩnh Tri vừa ngẩng đầu, lại đối mặt với vẻ mặt cười như không cười của anh, trong lòng cô rùng mình, xoay mặt đi như không
có chuyện gì xảy ra cầm một quả táo.
Lần này anh lại lo nghĩ đến trời sáng
Bây giờ em dựa vào bên cạnh người nào
Ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu vào
Chiếu vào lòng hốt hoảng
Chịu đựng qua buổi tối thao thức
Lúc mới đầu giọng anh còn có chút nhanh, bắt đầu hát qua mấy câu, thì anh
hoàn toàn tiến vào trạng thái, đây là một bài hát cũ của Trương Tín
Triết, 《 Nói dối 》, mặc dù giọng của anh trầm thấp hơn mấy phần so với
Trương Tín Triết, nhưng cũng hát có tình cảm tha thiết có hồn . . . .
Mặt của anh bị ánh sáng trên màn ảnh chiếu rọi, nửa sáng nửa tối không thấy rõ, đây là lần đầu tiên Tĩnh Tri nghe anh hát, trong lòng giống như
thuỷ triều lên xúông cuồn cuộn không ngừng, cô cầm một quả táo kia, lại
chưa từng cắn một miếng, chỉ cúi đầu, mà trong đầu lại bắt đầu phát sốt, cảm giác say dâng trào từng cơn từng cơn, mà trong phòng bao lại quá
nóng, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy âm thanh của anh làm cho lòng cô như là bị
cái gì gãi ngứa. . . . .
Anh nói anh sẽ là bả vai em có thể dựa vào
Mà em lại đứng ở chỗ cách xa anh nhất
Anh một lòng yêu em
Luôn lựa chọn tha thứ
Em có lấy bao nhiêu cớ, ngoại trừ nói dối . . . .
Hát đến phần điệp khúc, Mạnh Thiệu Đình chợt cầm microphone đứng lên, tiếng hát của anh dần dần tới gần, Tĩnh Tri đột nhiên ngẩng đầu lên, lại sợ
hết hồn, anh lại đứng ở trước mặt của mình, khoảng cách gần như vậy,
thậm chí cô có thể thấy rõ ánh sáng dao động trong đôi mắt anh!
Nhưng anh cũng không phải đến đây thì dừng tay, ngược lại càng tiến lên một
bước, theo bản năng Tĩnh Tri ngửa người về phía sau, tay của anh cũng
lập tức giữ vai của cô lại, khẽ dùng sức, Tĩnh Tri gần như là bị anh
nhấc lên, mà tiếp theo, cánh tay anh lại ôm vào, giam cả người cô vào
trong lòng!
Tĩnh Tri lập tức đẩy anh, ai ngờ ánh mắt bá đạo của
anh, sức lực trên tay lại càng không buông, cuối cùng thì ép buộc lôi
kéo cô đến chỗ ghế sa lon mà mình mới vừa ngồi, anh ngồi xuống, thuận
tiện kéo Tĩnh Tri đến trên đầu gối của mình, Tĩnh Tri mệt mỏi không kịp đề phòng, lại cộng thêm say rượu khó chịu tay
chân như nhũn ra, rốt cuộc bị anh thực hiện được!