Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Là Tôi Hèn Hạ!


trước sau

Ai nói đàn ông luôn mạnh mẽ hơn phụ nữ chứ? Trên đời này không biết có bao nhiêu đấng mày râu nguyện ý dốc hết tất cả chỉ để chiếm được nụ cười của mỹ nhân mà mình yêu đâu. . . . . .

Trong đầu Mạnh Thiệu Đình bỗng nảy ra một ý niệm như vậy, ai nói đàn ông luôn là người đùa bỡn phụ nữ? Trên đời này có không ít người phụ nữ dễ dàng nắm đàn ông ở trong lòng bàn tay, khiến họ sống dở chết dở.

Cũng giống như giờ phút này, nếu cô nhẹ nhàng ôm anh hoặc đáp lại anh thì tấm thân này liền cam tâm tình nguyện không chút do dự vì cô mà bỏ ra hết thảy.

"Tĩnh Tri. . .", anh có chút không kìm chế được, đầu cũng trở nên mụ mị, nhất thời lại cảm thấy như đang quay ngược về một đêm tràn ngập hương hoa của bảy năm trước, ở bữa tiệc hôm ấy, là lần đầu tiên anh hôn cô, mùi rượu đỏ nồng nàn trong miệng cô không ngờ lại khiến anh nhớ mãi không quên.

Cánh tay khẽ thắt chặt, cô bị anh ôm vào trong ngực, hai thân thể dán chặt vào nhau, trên hành lang rộng thênh thang được trải thảm mềm mại, dưới ánh đèn tường le lói, thỉnh thoảng có nhân viên phục vụ bưng khay đi tới, nhưng lại vờ như mắt điếc tai ngơ với phong cảnh kiều diễm này, nhẹ nhàng bước qua. . . . . .

Mạnh Thiệu Đình nhạy cảm phát hiện người trong ngực đang hết sức căng thẳng, cuối cùng cũng đành buông tha, dưới ánh đèn nhàn nhạt, cánh môi hơi sưng đỏ của cô thấp thoáng ánh nước, như đang mời gọi anh yêu thương lần nữa.

Từ chỗ sâu nhất nơi con tim của anh đang khe khẽ thở dài, khẽ thấp đầu, tựa nhẹ cằm lên trên mái tóc mềm mại của cô, dịu dàng lên tiếng: "Tĩnh Tri, đừng ghét bỏ tôi. . ."

Vừa nói xong, bản thân vẫn còn hơi run run, nhưng anh lại nhẹ nhàng ôm lấy cô, cằm khẽ gạt tóc mái của cô ra, tìm được vết thương nhẵn nhụi, rồi mềm mại hôn lên, chẳng khác nào đứa bé đang mắc lỗi thì thầm cất lời : "Tĩnh Tri, đừng ghét bỏ tôi. . .".

Anh không biết mình đã lặp đi lặp lại những lời này mấy lần, cũng không biết vì sao mình phải nói như vậy, không biết cô đã đứng ở trong ngực mình bao lâu. Nhưng mãi về sau này, khi nhớ tới một ban đêm như thế, trong lòng anh vẫn luôn nhận định, đó là buổi tối hạnh phúc nhất, là thời khắc hạnh phúc nhất của anh.

Tĩnh Tri muốn mở miệng phản kháng, nhưng lại phát hiện mình không thể cất lời, muốn nhúc nhích, từ trong ngực anh thoát ra, lại không cách nào khống chế tay của mình, thậm chí, cô còn muốn cướp đường mà chạy, nhưng hai chân lại chẳng khác nào bùn nặn, chỉ có thể mặc cho người đàn ông này ôm vào trong ngực của mình.

Cô cũng rất muốn khóc, thế mà nước mắt lại chẳng thể nào chảy ra được, vừa uất ức, lại vừa khuất nhục, vừa hận lại vừa không khỏi mềm lòng, tâm tư đấu tranh không ngừng mãi mà không xác định được mình nên làm hế nào, mà hậu quả chính là cô bị người này ôm vào trong ngực, cợt nhả một hồi!

Anh hôn cô một lúc lâu, lại phát hiện thân hình cô càng ngày càng trở nên cứng ngắc, trong lòng càng thêm bất an, không hiểu tại sao lại như vậy?

Anh ôm cô chặt hơn, thân thể của bọn họ dán sát lại không có chút khe hở nào. Nhẹ nhàng cắn lên vành tai của cô, một tay của anh phủ lên đường cong đẹp đẽ sau lưng cô vỗ về tựa như dỗ dành, lại như đang vuốt ve. Anh không ngừng nói với cô bằng giọng khẩn cầu mềm mại, nhưng đến cuối cùng người trong ngực vẫn cứng rắn lạnh lẽo chẳng khác nào tảng đá.

Lúc mới bắt đầu hôn, hô hấp của cô còn hơi rối loạn, nhưng hiện tại, đối với tất cả những hành động của anh cô lại không hề có chút phản ứng nào.

Thấy thế anh lại đột nhiên hốt hoảng, hệt như người đang chết đuối chợt thấy cách mình không xa tụ tập hơn mười con cá sấu, từ hoảng sợ dần dần chuyển sang tuyệt vọng. . . . . .

"Tĩnh Tri. . .", đáy mắt anh đong đầy nỗi thất bại cùng đau đớn, hôn cô hết lần này đến lần khác, hết chỗ này tới chỗ khác, từ mạch máu trắng xanh nơi tầm mắt, từ hàng mi thật dài như cánh quạt, từ sống mũi, đến đôi môi, đến cằm, để cho đầu lưỡi của mình và của cô giao hòa. Rồi anh tiếp tục hướng xuống dưới, khẽ cắn chiếc cằm bé nhỏ, tay của anh từ phía sau lưng chuyển về trước ngực, có chút thô lỗ vỗ về chơi đùa hai luồng cao ngất của cô qua lớp áo sơ mi. Tiếp đó anh lại cúi đầu, dán cánh môi nóng bỏng vào nơi cổ áo, hôn lên da thịt trắng như tuyết. . . . . .

Nhưng cô cũng vẫn không nhúc nhích, thân thể lại dần dần lạnh như băng.

Trong khoảnh khắc khóa áo ngực của cô bung ra, anh liền ngừng tay, sau đó chậm rãi buông cô ra, thật từ tốn chẳng khác nào những pha quay chậm thường thấy trong phim.

Lại có một nhân viên tạp vụ vội vã bưng rượu đi qua, dường như cô thoáng run lên khe khẽ, cánh tay vừa muốn nhấc lên, rồi lại khựng lại.

Anh lùi về phía sau một bước, bản thân như già thêm mười tuổi, từ trên cao nhìn xuống, nhìn vào đôi mắt đang mở to của cô, đáy mắt kia chỉ có mê mang, không hề có nước mắt, cũng không hề có ý cười.

Cô chỉ đờ đẫn đứng ở đó, đến nỗi áo sơ mi đã bị anh cởi mấy nút, lộ cả áo ngực ra bên ngoài cũng không buồn nhấc tay lên cài lại.

Mạnh Thiệu Đình chợt hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy thật nhức mắt, anh vội vàng quay đầu đi chỗ khác, ngón tay run run sờ soạn tìm thuốc lá.

Trong lòng anh thật loạn, một ý niệm hiện lên cực kỳ rõ ràng, trong tiềm thức anh liều mạng áp chế ý nghĩ kia, nhưng càng áp
xuống thì nó lại càng lộ rõ, cô đang bài xích mình. Chẳng những tâm của cô bài xích mà ngay cả thân thể cũng không thể khống chế mà gạt bỏ anh ra ngoài.

Anh bật ba lần mới đốt được điếu thuốc, tựa vào trên tường im lặng một rút hai hơi mới cảm giác dễ chịu hơn một chút.

Cho tới bây giờ chỉ có bản thân anh không cần, hôm nay, rốt cuộc cũng đã bị trừng phạt. Mạnh Thiệu Đình, mày cả đời vô tình lẫn lạm tình, cuối cùng gặp phải báo ứng.

Còn cô vẫn bất động đứng ở đó, để lại cho anh một sườn mặt lạnh bạc.

Anh dụi điếu thuốc, tiện tay ném tàn thuốc vào thùng rác, nhưng nó lại rơi vào trên vách tường, bắn ngược trở lại, tro thuốc lá vẩy ra rơi đầy trên mặt thảm.

Anh đi tới trước mặt cô, nhìn vào đôi mắt trống rỗng vô hồn kia, bỗng bật cười khe khẽ, trong lòng lại hung hăng mắng một câu "Con mẹ nó"!

Sau đó anh vươn tay, đặt vào trước ngực cô, người nào đó theo bản năng khẽ run lên né tránh, nhưng vẫn không nhúc nhích. Cô chỉ chầm chậm cúi đầu, sau đó giống y hệt tượng gỗ, chết lặng phát ra âm thanh nho nhỏ: "Đừng ở chỗ này!".

Mạnh Thiệu Đình chợt nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp, cực kỳ đè nén khiến người nghe rợn cả tóc gáy, cười so với khóc còn thấy khó chịu hơn.

Nhân viên tạp vụ có chút sợ hãi đi tới nhìn thấy một màn này càng tăng nhanh bước chân.

Tĩnh Tri cũng trố mắt nhìn người trước mặt, nhìn anh bật cười không ngưng, không những thế còn chảy cả nước mắt.

Cô lại xem anh như phường ác bá, không chuyện ác nào không làm, biết được bản thân không thể phản kháng trước sự chiếm đoạt này, cho nên mới trưng ra tư thế nhu nhược chết lặng kia muốn làm cho anh nhục nhã.

Mà cô cũng chưa từng nghĩ tới, nếu như bản thân thật sự không muốn Mạnh Thiệu Đình chạm vào mình, thì người đàn ông này có thể vì cô mà dừng tay hay không.

Đúng thế, trong lòng của cô, anh luôn luôn là người thối nát không chịu nổi như thế, không có một chút tốt đẹp nào.

Mạnh Thiệu Đình thật không chịu được, anh vốn là người luôn kiêu ngạo, nên không thể nào chấp nhận được bản thân hết lần này đến lần khác bị cô chối bỏ như thế.

Anh đưa tay giữ cằm cô lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cao, khóe môi nở nụ cười tà ác, nơi đáy mắt bắn ra tia rét lạnh .

Anh cười càng rực rỡ, thì ánh lạnh trong con ngươi càng trở nên bức người.

Tĩnh Tri không nhịn được khẽ run run, hai chân như nhũn ra, không tài nào đứng nổi.

"Nếu hết lần này đến lần khác đều phải mang trên mình hư danh như vậy thì Phó Tĩnh Tri, em thử nói xem, tôi có nên dứt khoát không để bản thân phải uất ức mà muốn em ngay lập tức hay không?".

Anh lưu manh vỗ nhè nhẹ lên mặt của cô chậm rãi nói, mà màu da của cô sau khi nghe anh nói xong lập tức liền thay đổi, càng thêm trắng bệch, giương tròng mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào anh không chớp.

Mạnh Thiệu Đình cũng biết mình xong rồi, anh đã thua, thua không còn một mảnh.

Anh muốn hung ác đùa giỡn người con gái này lại không tài nào ra tay nổi.

Chỉ cần cô dùng ánh mắt này nhìn anh, chỉ cần cô toát ra vẻ nhu nhược yếu đuối anh liền hận bản thân không thể móc hết lòng mình ra cho cô nhìn.

"Tôi con mẹ nó đúng là thằng hèn mà. Thật đúng là thằng hèn!"

Anh bật cười thốt lên một câu, lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, sau đó liền buông cô ra , nhưng mỗi lần bị anh thả ra Tĩnh Tri liền mềm oặt người xuống, ánh mắt anh rét lạnh, lại ôm cô vào lòng, dứt khoát áp cô lên trên tường.

Hô hấp của cô dồn dập, mở to mắt nhìn anh, hai tay nắm lại thật chặt, ngay cả khớp xương cũng gồ lên.

Anh cảm thấy hàm răng có chút chua, mà huyệt thái dương lại mơ hồ đau nhói.

Bề ngoài có vẻ như anh là người khi dễ cô, nhưng kỳ thật là ngược lại.

Anh cúi thấp đầu, mặt mày thản nhiên, ngón tay thon dài vẫn đặt vào trước ngực của cô, sau đó cẩn thận cài từng chiếc nút áo lại, thậm chí chỗ cổ áo cũng không chừa, rồi khom người, kéo giãn những nếp nhăn trên áo sơ mi của cô ra. Đến cuối cùng, một chân anh còn khuỵu xuống, vuốt phẳng từng nếp gấp trên vạt áo ra, từng phát từng phát, cứ tự nhiên mà tái diễn lại động tác này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện