Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Anh Sẽ Không Quên


trước sau

“Bạn bè đều ở đây làm chứng, anh vẫn còn muốn tiếp tục lăn lộn.” Anh vừa cười, tự cười nhạo mình, còn hơn để cho người khác cười nhạo mình trước.

Dù thế nào đi nữa mặt mũi của anh đã sớm mất hết, không quan tâm, vò đã nứt không sợ bể thêm một lần.

Anh đương nhiên không phải vì dùng thời gian cả đêm xoay chuyển cô, nói thật, điều kiện này, là anh bật thốt ra, có lẽ lúc này mới có thể có cách nghĩ chân thật nhất phản ứng với đáy lòng.

Anh chính là không bỏ được cô, muốn cùng cô lâu thêm một lát, chân chân chính chính, giống như hai người bạn cũ vậy, đừng quấy rầy, đừng làm rộn, trò chuyện tốt đẹp.

Đây là chuyện rất khó khăn? Trong bảy năm qua, bọn họ chưa từng bình tĩnh ngồi xuống, mỉm cười nói mấy câu?

“Phó tiểu thư, Thiệu Đình sẽ không lừa cô.” Hà Dĩ Kiệt mở miệng, anh nói như vậy, dĩ nhiên là có đạo lý của anh.

Tình cảm của Mạnh Thiệu Đình với Tĩnh Tri đã từng làm anh hơi giật mình, hai năm trước, cậu ấy thông qua anh giúp một tay, ép mua một mảnh đất lớn đã khởi công ở Tịnh Viên, tốn gấp hai giá thị trường, đối phương mạnh mẽ làm thịt cậu ấy một khoản mới bằng lòng buông tay.

Cậu ấy mua đất không phải vì mở mang bất động sản, không phải vì làm ăn, không phải vì lời, cậu ấy chuẩn bị suốt cả một năm trời, lấy được bản vẽ đầy đủ, muốn phục hồi lại Tịnh Viên như cũ đưa cho cô.

Mà mua mảnh đất kia không lâu, Phó Tĩnh Tri đã mang theo đứa bé sang nước Mỹ xa xôi, Hà Dĩ Kiệt vốn cho rằng cậu ấy sẽ bán đi, hoặc làm chút gì đó nhằm thu được tiền vốn, nhưng cậu ấy vẫn mất vô số nhân lực tài lực vẽ tường tận bản vẽ Tịnh Viên, cũng ở thời gian cô rời đi một năm, khởi công bắt đầu làm việc.

Hà Dĩ Kiệt vốn là người đàn ông thực tế, anh cho rằng một người đàn ông yêu một người phụ nữ, phương thức thể hiện tốt nhất chính là cho cô ấy tất cả mong muốn.

Tịnh Viên là vườn Phó Tĩnh Tri ở hai mươi hai năm, là chỗ cô ký gửi tất cả tinh thần, ý nghĩa của Tịnh Viên với cô, gần như vượt qua cưng chiều nhất của cha cô. Cậu ấy như vậy, nguyện ý không sợ phiền toái không sợ tốn tiền trả lại cho cô một Tịnh Viên hoàn chỉnh, chỉ bằng điểm này, Hà Dĩ Kiệt cũng biết, Phó Tĩnh Tri là xương sườn mềm của Mạnh Thiệu Đình.

Làm bạn bè rất thân thiết, Hà Dĩ Kiệt vẫn rất vui mừng khi Mạnh Thiệu Đình có xương sườn mềm như vậy.

Tĩnh Tri lại nhìn Mạnh Thiệu Đình, khóe môi anh từ đầu đến cuối vẫn mang vẻ bất cần đời, nhưng cô dần tin, anh chịu buông tay, cô sẽ phải cám ơn trời đất.

“Được, tôi đồng ý anh, một buổi tối, không cho phép anh đụng vào tôi, không cho nói lời mạo phạm, trời sáng anh rời đi, cũng không cần xuất hiện, cả đời cũng không cần xuất hiện.”

Cô gần như không thể chờ đợi được giọng nói của anh biến mất, cuối cùng để cho nụ cười của anh biến mất.

Anh chăm chú nhìn sâu vào ánh mắt cô, gần như nhìn thấu cả người cô, sau đó, anh gật đầu, đứng lên, môi mỏng phun ra một chữ nhẹ nhàng bìn thản: “Được.”

Tĩnh Tri chống tay lên đất định đứng lên, nhưng không thành công.

Anh đưa tay ra, cầm tay cô, kéo cô, sau đó, nắm tay cô, đi về phía trước: “Chỉ là nắm tay giữa bạn bè.”

Bọn họ vào thang máy, sau đó ngồi lên xe của anh, bàn tay của anh bị thương, không thể làm gì khác hơn là một tay cầm tay lái, nhưng anh lái xe vô cùng ổn.

Lâu sau hai người đều không ai nói gì, cuối cùng, vẫn là Tĩnh Tri mở miệng: “Tìm một khách sạn sạch sẽ thôi.”

“Được.”

Anh gật đầu, cuối cùng dừng xe ở bên ngoài khách sạn Lệ Tinh, dừng xe xong, anh mở cửa xe, đỡ cô xuống xe, thân thể cô rất không thoải mái, bước chân cũng không cách nào ổn định.

Anh tự tay dắt tay cô, có lực và ấm áp: “Chỉ là dắt tay.”

Nhận phòng, cầm thẻ mở phòng, anh nhờ nhân viên phục vụ đưa rượu thuốc và thuốc đau bao tử tới, sau đó kéo cô vào thang máy.

Phòng trên tầng cao nhất, lớn chừng ba trăm mét vuông, đi vào, có thể thấy trực tiếp toàn cảnh thành phố C.

Anh đóng cửa lại, cười cười, khuôn mặt tươi cười rất đẹp trai, rất đẹp mắt người.

“Ai có thể nghĩ tới, chúng ta nhận gian phòng đắt tiền nhất, không phải vì làm tình.”

Tĩnh Tri cau mày: “Anh nói không…”

“Xin lỗi, nhất thời, đắm chìm rồi…” Anh xua tay, vừa cười, con mắt lóe sáng như sao.

“Anh đi tắm, đổi bộ quần áo sạch.”

Anh thấy cô rất xấu hổ, đứng thẳng không yên, chủ động rời đi, quả nhiên cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Anh vừa cười, nhún nhún vai không sao cả, đi vào phòng tắm.

Nửa giờ sau anh ra ngoài, mặc áo choàng tắm rất lớn, quấn lấy kín đáo, anh vừa ra lập tức nói với cô: “Rất xin lỗi, vừa rồi gọi điện thoại cho quầy phục vụ kêu bọn họ đưa quần áo lên, em đi tắm trước, chờ em ra ngoài anh đã sắp xếp thỏa đáng rồi, còn nữa, quần áo của em cũng đưa đây, anh kêu nhân viên phục vụ đưa cho em.”

Anh làm hoàn chỉnh, Tĩnh Tri lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô gật đầu đồng ý: “Đa tạ.”

Bọn họ khách khí giống như lần đầu gặp nhau, mà thật ra rốt cuộc bọn họ đã dây dưa bao nhiêu năm?

Khi cô đi học đã yêu anh, sau khi cô rời đi thật lâu, anh lại bất tri bất giác động lòng.

Một giờ sau, hai người bọn họ mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sa lon, ở giữa cách ba mét.

Thời gian đã
là lúc rạng sáng, thời gian của anh và cô không nhiều lắm.

Anh cảm thấy khó chịu, cô cũng cảm thấy khó chịu.

Anh khó chịu thời gian quá ngắn quá ít, cô khó chịu thờì gian quá dài quá lúng túng.

Hai trái tim giống nhau, nghĩ tới tâm sự không giống nhau như vậy.

Nhưng ánh trăng thật đẹp, ban công thủy tinh to lớn, ánh trăng tràn vào, giống như thủy ngân đẹp mắt rơi đầy đất.

Không khí yên tĩnh giống như có tiếng hạt giống chui ra từ đất phát ra âm thanh, lâu lâu sẽ có âm thanh tí tách vang lên, không biết từ đâu truyền đến.

Hai giờ sáng.

Cô mệt mỏi, sau khi uống thuốc thân thể đau đớn tốt hơn rất nhiều, mệt mỏi đã đến rồi.

“Tĩnh Tri.”

Anh phá vỡ yên lặng, tay bị thương đau càng lợi hại, nhưng anh không quan tâm.

“Chúng ta lên ban công ngồi một lát.”

Ngồi trên ban công, cự ly gần hơn ở đây.

“Tĩnh Tri, có phải em rất hận anh không?”

Gật đầu, lại lắc đầu.

“Tĩnh Tri, em có nhớ trong thư phòng nhà cũ nhà họ Mạnh của em không?”

Gật đầu.

“Tĩnh Tri, đêm trước khi đi công tác, anh đã trở lại.”

Cô ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt mang theo tìm tòi.

Thân thể anh dần ngửa ra sau, dựa vào trên ghế, nhắm mắt lại.

“Đống người tuyết của em rất xấu, nhưng cho đến giờ anh vẫn nhớ hình dáng của nó, miệng của nó làm từ nút áo của em, hình trăng lưỡi liềm.”

“Món quà duy nhất em tặng anh là áo lông cừu, anh mặc năm năm, về sau mua rất nhiều, nhưng cũng không có món nào thoải mái, có phải kỳ quái không?”

Tĩnh Tri muốn rơi lệ, cô cúi đầu, ngón tay xiết lại một chỗ, ánh trăng chiếu vào đường vân trong lòng bàn tay cô, lộn xộn.

“Em đoán lần đầu tiên anh gặp em là từ lúc nào?”

Tĩnh Tri hơi ngẩn ra: “Không phải trong hôn lễ sao?”

Anh lắc đầu, sau đó khẽ cười, trong ánh mắt tìm tòi của cô, cố ý gian xảo nhướng nhướng mày: “Anh không nói cho em.”

Tĩnh Tri nặng nề nghiêng đầu đi, hình như tức giận.

Anh bật cười, khóe môi nhếch lên, híp mắt nhìn cô: “Đúng là một cô nhóc ngây ngốc, cô bé.”

Tĩnh Tri càng tức, anh còn mắng cô ngốc? Cô còn lâu mới ngốc.

“Tĩnh Tri, ba giờ sáng, sáu giờ anh đi, còn có ba giờ, anh có một thỉnh cầu rất đường đột.”

Lòng của cô bị níu chặt, nhìn anh: “Cái gì?”

“Chúng ta ngồi yên đây nhìn trăng sáng, nhưng em gần anh một chút được không?”

Sắc mặt anh hơi trắng bệch, đôi môi cũng trắng bệch, anh đặt một tay trên đầu gối, một tay dấu ở phía sau, động tác hơi là lạ.

Cô quỷ thần xui khiến chuyển qua một chút, anh dùng tay đặt trên đầu gối kéo tay cô: “Để cho anh ôm em một chút.”

Nước mắt của cô lập tức rơi xuống: “Mạnh Thiệu Đình, anh đừng như vậy, thật, thật không cần thiết…”

“Cô gái ngốc, chỉ ôm một cái, sẽ không mất một cọng tóc, anh thề.”

Anh đưa tay về phía cô, hồi lâu sau, cô nằm trên đầu gối anh, bàn tay anh dán sát vào tóc cô.

Tóc của cô thật dài, giống như tơ lụa lành lạnh trải rộng ra trên đầu gối anh.

Anh tự tay vỗ về chơi đùa, hoảng hốt cảm giác mình giống như trở lại hồi lâu trước kia, bọn họ cũng từng thân mật, giống như tối nay vậy.

Coi như về sau cả đời không thấy, anh cũng sẽ không quên ánh trăng tối nay, cũng sẽ không quên anh lại có tâm trạng như vậy, chỉ vì một người phụ nữ, một người phụ nữ trong lòng anh.

“Mạnh Thiệu Đình, sau này không nên như vậy, anh sống thật tốt, em cũng sẽ sống tốt, cám ơn anh nói yêu thích em, chỉ có điều cả đời anh cũng sẽ không bước vào cùng một con sông hai lần, em cũng không ngã quỵ cùng một chỗ hai lần, nhưng em vẫn phải nói một tiếng cám ơn anh, cám ơn anh yêu mến, cám ơn anh buông tay…

Ps – Lời tác giả: Các bạn không cần luôn nói nhị thiếu và Tĩnh Tri rối rắm như thế nào, nhị thiếu đáng thương ra sao, nếu bọn họ dễ dàng ở cùng nhau, như vậy tất cả trước kia không phải là chê cười với Tĩnh Tri? Tĩnh Tri không sai, nhị thiếu cũng không sai, chỉ có thể trách duyên phận trêu hai người.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện