Tĩnh Tri cũng không
ngờ hắn sẽ nói như vậy. Mặt cô ngẩn ra, dù trong lòng cô cảm thấy thoải
mái nhưng cô vẫn không thể nói ra những lời nói cay nghiệt với hắn được. Cô trầm ngâm một lát, mới mở miệng nói: "Mạnh tiên sinh là người có tài năng bẩm sinh, tôi chỉ tò mò không biết tại sao đột nhiên có sự thay
đổi lớn như vậy?"
Dĩ nhiên Mạnh Thiệu Tiệm biết cô chỉ nói cho
qua chuyện vậy thôi, nhưng cũng còn hơn là cô gật đầu, dứt khoát không
thừa nhận năng lực của hắn. Hắn nhìn sâu vào mắt cô, chỉ cảm thấy cô
xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Đáng lý ra cô là của hắn. Lần đầu tiên gặp cô, hắn có chút kích động và nhận ra chỉ có người phụ nữ này mới xứng
với hắn mà thôi.
Những người phụ nữ khác chỉ có vẻ ngoài xinh
đẹp, hoặc chỉ để ý đến tiền của hắn mà thôi. Hắn chỉ nhất thời yêu thích những người đó, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy về làm vợ..
"Sao
lại không thể chứ? Người tài giỏi thì cũng có thể chiếm được vị trí đó
mà." Hắn khẽ trộm nhìn cô, khóe môi nhếch lên, tùy ý quan sát cô.
Tĩnh Tri nghe hắn nói vậy, cũng không còn đề tài gì để nói. Một lúc sau, cô
lại tự cười mình, cô và Mạnh gia có quan hệ gì nữa đâu? Ai làm chủ tịch
cũng không liên quan gì đến cô.
Lúc trước vì Thiệu Hiên, cô còn
thỉnh thoảng hỏi thăm tin tức một chút. Nhưng bây giờ, sợi dây ràng buộc cuối cùng cũng bị anh ta nhẫn tâm chặt đứt, cô cũng không muốn quản
chuyện của người khác nữa.
"Cũng do tôi không suy nghĩ kỹ." Tĩnh
Tri mỉm cười, đáp lại một tiếng. Sau đó cầm túi xách của mình, đứng lên, lễ phép mở miệng: "Mạnh tiên sinh xin cứ tự nhiên, tôi đi trước."
"Tĩnh Tri."
Khi cô xoay người, hắn cũng đứng lên, gọi tên cô, "Chúng ta quen biết cũng
sáu bảy năm rồi, hôm nay em có thể nể mặt chấp nhận lời mời của anh, ra
ngoài uống một ly cà phê hay không?"
Tĩnh Tri dừng bước, trầm tư
một chút. Cô xoay người, lạnh nhạt nhìn Mạnh Thiệu Tiệm. Chuyện cũ trước kia giống như những thước phim quay chậm, lần lượt hiện lên từng cảnh,
từng cảnh một trong đầu cô.
Cô cũng không phải kẻ đần độn. Cô không quên chính hắn đã từng lập kế hoạch, giở trò làm những chuyện xấu kia với cô.
"Tôi nghĩ không cần thiết như vậy." Tĩnh Tri hơi nhướng mày. Cô đứng đối
diện với người đàn ông này, tốt nhất là nên bình thản, không cần thể
hiện gì ra ngoài khuôn mặt cả. Đôi mắt của người đàn ông này làm cho
người ta cảm thấy không thoải mái, mặc dù vắng lặng như hồ sâu, nhưng
tình cờ sẽ nổi dậy sóng lớn, không thể hiểu được trong lòng hắn đang
nghĩ gì.
"Sao lại không cần? Anh cảm thấy giữa chúng ta có rất nhiều chuyện muốn nói."
Mạnh Thiệu Tiệm khẽ mỉm cười. Ngược lại, nụ cười này rất giống với Thiệu
Hiên. Nhìn hắn cười, trong lòng Tĩnh Tri đột nhiên nhớ tới Thiệu Hiên,
trong lòng cảm thấy rất đau khổ. Anh ta luôn miệng nói sẽ bên cạnh cô
suốt đời, thế mà cuối cùng anh ta cũng bỏ đi.
Chỉ tội cho bảo bối của họ, còn chưa kịp gặp ba của mình.
" Mạnh tiên sinh, thật ngại quá, tôi muốn trở lại làm việc, hẹn khi khác gặp lại."
Tĩnh Tri cố gắng kiềm nén cảm xúc bi thương của mình, cô cũng không thèm nhìn người đàn ông kia, trực tiếp xoay người bước đi.
Người ta vẫn nói ấn tượng xấu ban đầu sẽ luôn tồn tại, rất khó có thể phai
mờ. Tĩnh Tri cũng giống vậy, Mạnh Thiệu Tiệm đã để lại một ấn tượng quá
xấu cho cô nên cô không muốn giao thiệp nhiều với người này, cũng không
muốn gặp lại hắn.
Cô bước đi rất nhanh với tư thế uyển chuyển
khác thường. Từ nhỏ cô được dạy dỗ văn hóa, phép tắc rất nghiêm túc. Cô
bước đi với sống lưng thẳng, thoạt nhìn cô có khí chất rất đặc biệt. Dù
lúc này cô chỉ mặc bộ đồ công sở đơn giản, nhưng cũng khiến hắn động
lòng.
Phong cảnh xinh đẹp động lòng người như thế, hắn suy nghĩ
hắn có nên khiến cô càng ngày càng đẹp hơn, sau đó thể hiện ra ngoài làm người khác ngưỡng mộ hoặc như hắn thích cảnh núi sông trong biệt thự
nên sẽ khiến cô trang điểm giống như cảnh bầu trời thu nhỏ?
Tóm
lại, hắn tựa như một người thợ săn núp ở đâu đó, bày hết bẫy này đến bẫy khác để nhìn con mồi của mình sập bẫy. Đến thời khắc cuối cùng, hắn
chính là người chiến thắng, sẽ bước tới bên cạnh cái bẫy thu hoạch con
mồi xinh đẹp. Đúng vậy, cũng chỉ hắn mới có thể làm như vậy được.
Hắn chưa bao giờ suy nghĩ nhiều như vậy. Thật khó để hiểu được lòng người
mà lòng của Mạnh Thiệu Tiệm lại luôn dễ dàng thỏa mãn. Hắn đã làm hết
sức mình thì còn có ai nói hắn không có trách nhiệm?
"Tĩnh Tri,
xưa nay anh luôn cho rằng em là một người hiền lành, nhưng bây giờ thì
ngược lại, xem ra em thật sự tuyệt tình đến như vậy."
Khi Tĩnh
Tri xoay tay nắm cửa, Mạnh Thiệu Tiệm cũng đi theo phía sau, hắn nói
chuyện với tốc độ chậm rãi, giọng hắn trầm thấp hơn giọng của Mạnh Thiệu Đình một chút. Nhưng vì giọng hắn hạ thấp quá nên có chút sầu muộn,
Tĩnh Tri chợt cau mày, nghe giọng hắn đoán được tâm trạng hắn. Tóm lại
một người đàn ông như vậy làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Tĩnh Tri nghe hắn nói. Mặc dù trong lòng cũng cảm thấy ngờ vực, nhưng cô
cũng không dừng bước. Cô luôn cho rằng đối với những ai chủ động khiêu
khích cô hay là những người cô không muốn nói chuyện thì tốt nhất là
không quan tâm đến họ. Hơn nữa, cô cũng đã qua cái thời mà hở một chút
là phải mở miệng tranh luận việc này việc kia.
Cô đi rất nhanh.
Chỉ chốc lát sau, cô đã ra đến đường lộ, dòng xe đang chạy tấp nập, nên
cô đứng ở ven đường chờ. Mà lúc này, Mạnh Thiệu Tiệm lại như âm hồn bất
tán (ý là bám đuôi) đi theo phía sau cô.
Trong lòng Tĩnh Tri chán ghét, nhưng lại không thể nói ra những lời nói khắc nghiệt với hắn,
không còn cách nào khác, cô đành làm bộ như không nhìn thấy hắn, chỉ để ý dòng xe cộ đang chạy ngược xuôi trên đường.
Vóc dáng Mạnh Thiệu Tiệm không cao như Mạnh Thiệu Đình, dáng dấp cả hai người cũng không
giống nhau, phong cách thì khác nhau một trời một vực. Người ta có câu
Long Sinh Cửu Tử (Trong truyền thuyết dân gian phương Đông, rồng có chín con với hình dáng và sở thích hoàn toàn khác nhau. Các con của rồng
được dân gian sử dụng làm linh vật trang trí ở
những vị trí, những vật
dụng với những ngụ ý đặc biệt khác nhau), mỗi người mổi sở thích. Tính
tình của ba anh em nhà họ Mạnh này thật sự vô cùng khác xa.
Tĩnh Tri không để ý tới hắn, mà hắn cũng không cảm thấy nhục nhã. Thật ra
lần này tới thành phố C, hắn cũng đã đấu tranh nội tâm nhiều lần. Cuối
cùng quyết định gặp cô một lần.
Tình thế lần này có chuyển biến
lớn, hắn đã chiếm được lòng tin của ba khiến ông giao phó chức chủ tịch
cho mình. Nếu hắn điều hành tốt, thì hắn có thể đoạt được vị trí này. Từ nhỏ đến lớn ở nhà họ Mạnh, hắn luôn bị Mạnh Thiệu Đình chèn ép, nên từ
lâu hắn đã không còn ôm hy vọng gì vào cha mẹ mình nữa.
Lúc nhỏ, bởi vì ba mẹ thương yêu Thiệu Đình nên dù hắn có những lời trách than
thì cũng không giải quyết được gì. Sau đó, khi một người đàn bà tên Lê
Lê đến nhà ở, hắn phát hiện người ba đáng kính, luôn luôn nghiêm túc độc đoán lại muốn chìu chuộng bà ta. Khi đó hắn vẫn còn quá nhỏ, chỉ muốn
làm ba mình vui vẻ. Trái lại, Thiệu Đình chán ghét Lê Lê ra mặt, mấy lần chọc giận ba. Còn hắn lại cố ý tiếp cận Lê Lê, quả nhiên sau đó ba hắn
cũng tỏ ra thương yêu hắn một chút. Nhưng tiệc vui chóng tàn, không bao
lâu sau Lê Lê sinh Thiệu Hiên và đã qua đời vì sinh khó. Hắn mất đi chỗ
dựa, mà hơn hết mẹ hắn càng ngày càng chán ghét hắn ra mặt, còn ba chỉ
quan tâm đến đứa trẻ mới vừa được sinh ra, dường như quên mất sự hiện hữu của hắn trong nhà.
Mấy chục năm qua, hắn sống cuộc
sống tăm tối, khổ sở như vậy, mà nếu giờ hắn vẫn còn ảo tưởng rằng ba mẹ mình sẽ giao Mạnh thị cho hắn thì hắn thật sự là một thằng ngốc.
Hoàn cảnh hiện tại của hắn cũng chỉ là kẻ làm công mà thôi. Một khi chân
Thiệu Đình có chuyển biến tốt thì cũng là lúc hắn bị đuổi ra khỏi đây.
Đến lúc đó hắn sẽ bị phái đến chi nhánh của công ty ở quốc gia xa xôi
nào đó, không có quyền không có thế thì có thể làm được gì nữa? Còn
Thiệu Đình cũng không cần lo lắng tương lai về sau nữa.
Ba tuyên bố hắn sẽ tạm thời làm chủ tịch công ty, nghiêm túc đàm phán với hắn.
Hắn vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ trong cuộc nói chuyện đó. Cho đến giờ,
khi nhớ lại, trong lòng vẫn cảm thấy bế tắc.
Trong vài năm gần
đây, hắn đã thất vọng hết lần này đến lần khác. Tuy biết rõ ý của ba
mình, nhưng lúc nghe từ chính miệng ông ta nói ra, hắn vẫn cảm thấy khổ
sở. Sau khi khổ sở, những oán giận, những sự chịu đựng, nhẫn nhịn đều
hóa thành gai nhọn đâm vào lòng hắn. Gai này đã đâm vào lòng hắn mấy
chục năm qua rồi, không thể rút ra được nữa. Cuối cùng, đến một ngày nào đó nó sẽ hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng những người mà hắn
chán ghét, từng bước từng bước biến họ thành oan hồn.
Lần này là lần cuối cùng hắn cố gắng hết sức, dù cho lòng hắn không muốn nhưng hắn bắt buộc phải làm.
Mỗi ngày, hắn vẫn thường thầm nhủ câu “Người làm chuyện lớn không cần quan
tâm đến những chuyện nhỏ” này vài chục lần. Hắn không như Thiệu Đình và
Thiệu Hiên, vì một người phụ nữ mà quên mất mục đích của chính mình. Đối với hắn, dù có là người phụ nữ được hắn yêu thương thì hắn cũng muốn
khai thác tất cả lợi ích vốn có từ trên người cô ta thì hắn mới bằng
lòng dừng tay.
Giống như người phụ nữ này, không những dây dưa
với Thiệu Hiên mà còn ngẫu đoạn ti liên (bản dịch: dẫu lìa ngó ý còn
vương tơ lòng, ý là vương vấn không dứt ra được) với Thiệu Đình. Lần nào cũng đều do hắn trợ giúp phía sau. Một người đàn ông chân chính, ngay
đến người phụ nữ mình yêu mến còn đứng trơ mắt nhìn cô ta chạy đến bên
người đàn ông khác thì sao có thể thành công. Người ta vẫn nói không
độc, không trượng phu.(ý là đàn ông không có lòng dạ độc ác thì không
phải là đàn ông chân chính)
Dòng xe thưa thớt dần, Tĩnh Tri bước
xuống đường lộ, đang muốn đi qua đường cái, giọng Mạnh Thiệu Tiệm tức
thời vang lên: "Tĩnh Tri, em không nghi ngờ chút nào khi đột nhiên anh
ngồi vào vị trí vốn thuộc về Thiệu Đình sao?"
Tĩnh Tri dừng bước, cắn chặt răng một cái, vẫn không quay đầu lại mà tiếp tục qua đường hướng về phía trước.
Đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, dòng xe cộ tấp nập và biển người mãnh liệt
chạy qua lại. Cô chen chúc trong đám người đó, nghe âm thanh ồn ào, náo
động đến chói tai, khắp nơi dần dần sáng đèn, từng chữ từng câu của hắn
như ghim vào lòng cô: "Thật đáng tiếc có người vì em thiếu chút nữa mất
mạng vì tai nạn xe cộ . Nhưng hắn không ngờ rằng, trong lòng người ta
lại chẳng hề quan tâm đến mình, dù chỉ một chút xíu. . . . . ."