Mà cô càng không biết là, bi kịch cả đời của ba người bọn họ, cũng vì như vậy nên mới xảy ra.
Không biết là do tính cách của cô đã quyết định số phận của cô, hay là do số
phận ngoắt ngéo đã biến cô thành như bây giờ, cô không có cách nào toàn
tâm toàn ý tin tưởng một người, cô cũng không thể giống như khi còn trẻ, cuồng nhiệt và cố chấp yêu một người đàn ông, cô đem bản thân mình nhốt vào bên trong một vỏ bọc cứng rắn, thể hiện ra bên ngoài, là một Phó
Tĩnh Tri giả. dfien ddn lie qiu doon.
Cho nên, cô mới có thể ở
trước mặt của Mạnh Thiệu Đình nói những lời nhỏ nhẹ ngọt ngào như vậy,
chấp nhận sự ôm ấp của anh, cho nên, sau khi chứng kiến sự phản bội của
Thiệu Hiên, đáy lòng của cô cũng không có quá nhiều gợn sóng, chỉ lạnh
nhạt chấp nhận.
Đúng vậy, ai cô cũng sẽ không tin tưởng nữa, cho
dù là tốt đẹp hay xấu xí, phức tạp hay đơn giản, cô cũng đều sẽ không
tin tưởng nữa.
Cõi đời này, điều duy nhất cô quan tâm chính là
tâm can bảo bối của cô, cũng chỉ có bảo bối Mạnh Phi Đồng thôi, không,
có lẽ sau này, bé nên đổi thành họ Phó.
"Có hận anh không?" Giọng nói của Mạnh Thiệu Đình chợt vang lên, đánh vỡ bầu không khí sắp khiến
cho người ta hít thở không thông, Tĩnh Tri nằm ở trước ngực của anh,
nước mắt đã khô khốc, cô khàn khàn mở miệng, giọng nói mang theo chút
buồn bực sau khi vừa khóc xong: "Tại sao lại phải hận anh?"
"Là
do anh khiến em bị cuốn vào trong mớ bòng bong này, anh muốn giữ em lại, lại không thể cho em một không gian yên tĩnh, hơn nữa là bởi vì, ba mẹ
anh đối xử với em như vậy ……" dfien ddn lie qiu doon.
Anh nhíu
chặt lông mày, trong tròng mắt đen nhánh rõ ràng hiện lên sự hoảng loạn, anh sợ cô thật sự hận anh, anh đồng ý gánh chịu tất cả, nhưng không có
nghĩa là anh thật sự muốn cô trả thù anh, hận anh, anh chỉ hy vọng người phụ nữ yếu đuối nhỏ bé ở trong ngực anh đây, từ bây giờ sẽ để cho anh
bảo vệ, không cần phải chịu khổ nữa.
Tĩnh Tri khẽ gật đầu một
cái, "Không, tôi cũng không phải người không biết lý lẽ như vậy, những
chuyện kia, không phải do anh sai. . . . . ."
"Nhưng lỗi lầm kia, là do ba mẹ anh phạm phải. . . . . ."
Ngón tay của Tĩnh Tri giấu ở một bên nắm chặt lại, cô cố gắng một lúc, mới khiến cho giọng nói của mình nghe có vẻ
bình tĩnh: "Thiệu Đình, tôi rất mệt mỏi, bây giờ không muốn nói tới
những chuyện như vậy."
Anh im lặng một lát, sau đó nhẹ nhàng kéo
cô từ trong ngực ra, dưới ánh đèn cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của cô, quả nhiên thấy dưới mắt của cô tràn đầy vẻ mệt mỏi, anh thở dài một cái,
giơ tay lên khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô: "Em đã tới đây bao lâu rồi,
cơm cũng chưa ăn miếng nào, bây giờ theo anh đi ăn cơm, sau đó đi nghỉ
ngơi, ngủ một giấc thật ngon có được không?"
"Ừ." Tĩnh Tri nhẹ
nhàng gật đầu, đứng đậy khỏi ngực của anh, cô đi rửa mặt, cảm thấy đã dễ chịu hơn một chút, lúc quay trở lại, cuối cùng bữa ăn tối cũng đã đưa
tới.
Món ăn nhìn cũng không tệ, Tĩnh Tri bê cái mâm cơm từng bước từng bước đi tới cái bàn ở bên cạnh giường, sau đó từ trong hộp giữ
nhiệt múc ra hai chén cơm, trong người anh đang bị thương, cũng may là
tay phải không bị gì, không ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường, trong
lúc nhất thời nhân viên đưa đồ ăn tới rời đi, trong phòng chỉ còn lại
hai người bọn họ im lặng ngồi đối diện nhau dưới bóng đèn.
Mùi thơm thức ăn xông vào mũi, hai người
cũng có chút đói đói rồi, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không để ý
tới việc nói chuyện, Tĩnh Tri một hơi ăn hết một chén cơm nhỏ, cho nên
cảm thấy trong bụng dễ chịu hơn rất nhiều, dạ dày mới vừa rồi cảm thấy
khó chịu giờ cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô đặt chiếc đũa xuống, vừa
ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy anh đang nhìn cô.
Dưới ánh đèn,
khuôn mặt của anh vô cùng đẹp trai, đường nét sắc sảo, anh dựa vào bên
giường, đã sớm dừng lại động tác ăn cơm, chỉ là đôi môi mỏng khẽ mỉm
cười, đôi mắt dịu dàng như nước, cứ như vậy yên lặng nhìn cô.
Đầu tiên Tĩnh Tri hơi sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng sờ lên mặt
của mình, "Trên mặt tôi có dính hạt cơm à?" Taoo do leê quíy dđono.
Anh khẽ cười ra tiếng, tiếng cười buồn buồn, nhưng cũng vẫn rất dễ nghe,
Tĩnh Tri khẽ hất mặt lên, hai gò má lại đỏ ửng lên, trong đôi mắt của cô hiện vẻ nghi ngờ, lại có chút xinh đẹp động lòng người, anh nhìn cô,
thật sự muốn hy vọng, thời gian cứ như vậy mà dừng lại, thật sự anh chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như vậy.
"Tĩnh Tri. . . . . ." Trong
nháy mắt anh mở miệng, đưa tay ra, đầu ngón tay lướt qua môi của cô, anh vê hạt cơm xuống, anh mím môi lại, trên mặt có chút nặng nề, rồi lại
quay đầu đi: "Anh có chuyện muốn nói với em."
"Chuyện gì?" Tĩnh
Tri cảm thấy không khí dần dần trở nên mập mờ, cô hơi mất tự nhiên,
trong tiềm thức, không muốn anh nói ra khỏi miệng, dưới đáy lòng, lại
càng vô cùng tò mò chờ đợi xem anh muốn nói gì? Anh chuẩn bị nói cái gì? Trong lúc nhất thời cô khẩn trương tới mức hai tay nắm chặt thành nắm
đấm, đáy mắt cũng sáng như sao. Taoo do leê quíy dđono.
Anh có một lời ngọt ngào muốn nói với cô, nhưng trầm ngâm một lúc lâu, cũng chỉ nói ra được một câu đơn giản.
"Tĩnh Tri." Anh cách một cái bàn, chỉ có thể dùng tay để lên má của cô, dường như anh cầm một món châu báu mà anh mất đi rồi tìm lại được.
Tĩnh Tri đáp lại thật khẽ, nhìn vào đôi mắt của anh như có ngọn lửa đang
nhún nhảy thiêu đốt ở trong đó, vừa nóng bỏng vừa nồng nàn, cô có cảm
giác trong lòng mình cũng trở nên căng thẳng, hô hấp cũng trở nên khó
khăn.
"Hãy để cho anh được chăm sóc em, chăm sóc cho em và Phi Đồng, cả đời."
Anh nói xong, nhưng trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chán nản, tại
sao anh không thể giống như Thiệu Hiên có thể nói hết những lời âu yếm
cho cô nghe,
đem hết những tình cảm nồng nhiệt ngọt ngào nói hết cho cô
nghe, nếu anh có thể làm như vậy, có thể trực tiếp thổ lộ tâm sự của anh cho cô hiểu, có phải là anh cũng không phải chờ lâu như vậy, mới chờ
được cô quay đầu lại.
Thì ra là, thật lòng yêu một người đáy
lòng lại chua xót tới mức không thốt nên lời, những lời ngon tiếng ngọt, đa số lại chỉ nói cho những người không liên quan nghe.
Đúng vậy, ban đầu anh đối với những người tình bên
cạnh mình, không phải có rất nhiều chuyện để nói? Thậm chí anh còn không uổng phí tâm trí để dỗ dành các cô ấy vui vẻ, như là khen ngợi các cô
ấy xinh đẹp, nói cô ấy là người phụ nữ anh thích nhất, là người phụ nữ
xinh đẹp nhất mà anh gặp, nhưng bây giờ anh nhìn người phụ nữ anh yêu
thật lòng, nhưng ngay cả một câu khen ngợi anh cũng không nói được ra
khỏi miệng.
Còn phải nói ra khỏi
miệng sao? Ánh mắt của anh, hành động của anh, từng cử chỉ nét mặt của
anh, mỗi một việc anh làm, cũng đã thể hiện vượt xa những ngôn ngữ kia,
không phải sao?
Anh nói xong, mới dám cẩn thận nhìn vào ánh mắt của cô.
Tim của Tĩnh Tri co rút từng cơn từng cơn một, toàn thân cô đều phát run
lên, mà bàn tay đang sờ mặt của cô ấm áp như vậy, nóng bỏng như lửa,
từng chút từng chút đem cái vỏ bọc lạnh lẽo bên ngoài của cô hoà tan ra, cô muốn khóc, cô lại muốn khóc, lúc ở trước mặt anh, cô luôn trở nên
yếu ớt hơn so với trước đây, trước kia lúc một mình mang theo Phi Đồng,
thậm chí cô còn biết thay bóng đèn, biết sửa ống nước, tự mình vác bao
gạo về tới nhà, sẽ làm vô số công việc lặt vặt khó khăn giống như một
King Kông, cho dù có khổ cực hơn nữa cũng không rơi nước mắt.
Nhưng một khi gặp được anh, cô cũng không
khống chế được nước mắt của mình, cô giống như cô gái nhỏ nhận hết mọi
uất ức vậy, luôn muốn khóc để cho anh nhìn.
Đôi mắt chớp chớp mấy cái, lại có cảm giác tầm mắt trở nên mơ hồ, những giọt nước mắt lấp đầy hốc mắt, làm ướt lông mi, lung lay treo trên lông mi chỉ trực rơi
xuống.
Mạnh Thiệu Đình chợt cũng có chút luống cuống, lần đầu
tiên anh nói ra những lời nói như vậy, lần đầu tiên nghiêm túc trao một
lời hứa cho một người phụ nữ, anh đã chấp nhận bằng bất cứ giá nào, anh
đã từng suy nghĩ tới cô sẽ đồng ý hoặc là từ chối, nhưng anh chưa từng
nghĩ tới, cô sẽ khóc, vậy là có ý gì.
"Tĩnh Tri. . . . . . Tĩnh
Tri, em đừng khóc, đừng khóc. . . . . ." Anh chỉ có thể một lần lại một
lần dỗ dành cô, không biết phải nói cái gì cho phải, trước đây anh cũng
đã từng đối phó với bao nhiêu thủ đoạn của người phụ nữ rồi? Những chiêu thức oai phong lẫm liệt như cá gặp nước kia đâu rồi? Tại sao bây giờ
đều không sử dụng được chứ? .
Bàn tay của anh to lớn và ấm áp như vậy, dường như chỉ cần một bàn tay là có thể che kín cả khuôn mặt của
cô, gương mặt của cô bị anh nắm chặt, lòng bàn tay bị thô ráp của anh
một lần lại một lần lau nước mắt cho cô, rõ ràng có chút cảm giác đau
đớn truyền đến, cô không nhịn được cắn môi, vừa mở miệng, lại chưa hề
phát hiện ra, mình cũng biết làm nũng rồi …….
"Đau. . . . . ."
Cô uất ức trợn to hai mắt, nước mắt cũng càng rơi xuống nhiều hơn, nước
mắt nhiều như vậy anh cũng chưa từng nhìn thấy, quả thật là đã bị doạ
sợ.
"Đau ở đâu? Ở đâu?" Anh ôm khuôn mặt của cô còn chặt hơn nữa, nếu không phải không có cách nào nhúc nhích được, chắc anh đã đi xuống
giường rồi.
Tĩnh Tri nhăn nhăn lỗ mũi, nghẹn ngào mấy tiếng, nhắm mắt lại, nhưng vẫn có một dòng nước mắt mãnh liệt chảy ra ngoài, lông
mày của cô cũng nhíu chặt lại, giống như hai con râu róm nhỏ xíu dễ
thương: "Mặt đau …… Tay của anh, lau lên mặt tôi bị đau. . . . . ."
Cô nói dứt quãng xong, lần này cũng không nghe ra được mình giống như đứa bé ba tuổi đang làm nũng. .
"Xin lỗi, Tĩnh Tri. . . . . ." Anh buồn bực thu tay lại, nhìn lòng bàn tay
của mình, lại nhìn mặt của cô, da của cô rất mềm và mỏng, dù là cô đã
trải qua bao nhiêu khổ sở và hành hạ, nhưng nhìn cô vẫn giống như một cô gái còn trẻ tuổi, anh muốn nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Mà
mới vừa rồi, bộ dạng cô kêu đau, rõ ràng là làm nũng đối với anh, trong
lúc nhất thời Mạnh Thiệu Đình nhìn bộ dạng của cô mà ngây ngẩn cả người.
Tĩnh Tri cũng sẽ làm nũng sao? Cô gái nhỏ luôn lạnh lạnh nhạt nhạt, cô vợ
nhỏ luôn dè dặt bình tĩnh, cũng có một mặt xinh đẹp đáng yêu như vậy
sao?
Anh nhìn khiến cả người cô không được tự nhiên, lập tức vặn
người đứng lên, lau nước mắt của mình, giọng nói tức giận nói: "Tôi đi
đây."
"Đi đâu?" Thần kinh của anh lập tức căng thẳng, ánh mắt căng thẳng chăm chú nhìn vào cô.