Trong lúc cô đang khóc lóc van xin, anh mạnh mẽ nắm eo cô, dùng lực ưỡn người lên, hung hăng đâm xuyên vào trong cô.
"A …. Mạnh Thiệu Đình”. Cô uất ức kêu lên, cuộc tấn công đột ngột này khiến cô đau đến nỗi khóc thật to. Cô cúi đầu cắn mạnh vào vai anh, nước mắt chậm rãi rơi xuống. Cô thật sự tức giận, bàn tay nhỏ bé cào loạn trên sống lưng anh. Vệt máu rõ ràng như vậy càng khiến anh ham muốn. . . . . .
Bàn tay anh đặt trên bắp đùi của cô, ép cô dính sát vào anh, môi anh lượn trên cổ cô khiến hô hấp cô càng ngày càng khó khăn, anh chịu không nổi gầm nhẹ trong cổ họng. Cô hấp dẫn như vậy khiến anh không kiềm chế được, mạnh mẽ bóp chặt eo cô, nhanh chóng ra ra vào vào, thân thể cô đang nhảy lên nhảy xuống giữa đầu gối anh. Giọng cô khổ sở than nhẹ và đứt quãng, mà tay anh vẫn dùng lực như thế, vẫn đè cô xuống, giữ cô nằm yên để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Cô vẫn chặt chẽ như trước. Anh có cảm giác giống như có một bàn tay nhỏ bé, mềm mại đang bao bọc anh thật chặt, bàn tay còn lại cũng mạnh mẽ ôm chặt như muốn ép anh đầu hàng. Anh cảm giác mình giống như một cậu học sinh mới, một tay nâng môi cô, hôn cô một cách không thành thục, tay còn lại cũng bận rộn xoa bóp để đốt cháy thân thể cô. Không biết từ lúc nào cô dần mất đi lý trí, trong lúc cô nhắm mắt thì phía dưới của anh chợt động, cố ý đâm xuyên qua cô. Lúc anh tiến vào liền bị kẹp chặt, chặt đến nỗi anh phải ngước mặt lên, thấp thoáng phát ra âm thanh rên rỉ trong miệng. . . . .
Anh híp mắt nhìn cô, thấy khuôn mặt vốn xinh đẹp, thon gọn của cô càng lúc càng ửng hồng. Cô giống như đang cố gắng kiềm chế mình nhưng lại không thể khống chế được đành phải hé mở đôi môi xinh xắn của mình, phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều. Anh cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của cô. Từ trước đến giờ cô luôn trầm tĩnh, kín đáo, ngay cả khi ân ái lúc trước kia, cô cũng chưa từng thể hiện dáng vẻ như thế này, mà giờ cô không ngần ngại cho anh thấy vẻ mặt đáng yêu của cô. Điều này cũng coi như cô đã tiến bộ nhiều….
Ai nói đàn ông điều khiển phụ nữ? Giờ phút này, người phụ nữ xinh đẹp này đang ngồi trong lòng anh, dịu dàng leo lên người anh, theo luật động của anh mà rên rỉ từng tiếng đứt quãng, giống như là đang điều khiển anh, muốn lấy đi mạng sống của anh.
Cô mới chính là người đang nắm giữ mạng sống của anh. Cô đang nắm anh trong lòng bàn tay, nắm thật chặt. Cô chỉ cần nói một câu là có thể quyết định vận mệnh của anh.
Cô chỉ cần làm như vậy, chỉ cần nhìn anh một cách quyến rũ, chỉ cần nũng nịu gọi tên anh là Thiệu Đình, chỉ cần nghe tiếng cô rên rỉ thì anh không do dự có thể vì cô mà chết. Dĩ nhiên chết trong lòng cô…..
"Thiệu Đình. . . . . . anh chậm một chút. . . . . . A ——"Đôi tay cô trượt vào mái tóc dầy của anh, bấu vào lưng anh giống như chú báo nhỏ khi anh luật động đi ra đi vào với vết máu thật chói mắt. Đau đớn dần dần mãnh liệt, Mạnh Thiệu Đình gầm nhẹ nơi cổ họng, anh cảm giác được chiếc cằm mềm mại của mình chợt co rút, gân xanh trên trán nổi lên, giật giật mấy cái, anh lắc eo một cái, cắn chặt răng, sau đó gầm nhẹ một tiếng. Anh đột nhiên ôm cô thật chặt, hôn lung tung khắp khuôn mặt đầy mồ hôi của cô, sau đó vùi mặt vào chiếc cổ thơm mát của cô, bắt đầu từng đợt từng đợt thở dốc.
Thân thể bọn họ dán chặt vào nhau, Tĩnh Tri cảm thấy nhịp tim anh đập thình thịch, đập liên hồi như trống đánh. Mà lúc này cô cũng giống như vậy, tim cô cũng nhảy loạn xạ như thế, cô chưa từng nghĩ rằng cũng có lúc mình như vậy, cũng chưa bao giờ biết rằng cô lại dễ dàng mất tự chủ đến thế.
Không phải anh chưa từng trải qua. Lúc chưa ly hôn, cũng có lúc anh cảm thấy phát điên như thế này. Nhưng lúc đó anh phải cố gắng giữ lòng kiên định, anh không được biểu hiện thái độ sung sướng của mình ra bên ngoài. Còn cô cũng giống như những người phụ nữ khác, khi đã sa vào lưới tình thì một là than khóc còn hai là hưởng thụ.
"Có đau không?" Giọng anh khàn khàn hỏi nhưng vẫn vùi mặt vào cổ cô, không chịu ngẩng đầu lên. Hai cánh tay vẫn mạnh mẽ quấn quanh eo cô, bàn tay anh lười biếng xoa lên xuống sau lưng cô như muốn dịu dàng trấn an cô.
Tĩnh Tri vẫn im lặng, chờ đến khi mình bình tĩnh, sau đó lại thấy ngượng ngùng, bắt đầu uốn éo thân thể mình trong lòng anh, lẩm bẩm trách: "Buông em ra. . . . . ."
"Để anh ôm một lát." Anh nói thật nhỏ, cúi xuống tìm môi cô. Dù cô chu cái miệng nhỏ nhắn của mình sang chỗ khác, tránh trái tránh phải, nhưng anh vẫn tinh ranh bắt được cô, khẽ hôn xuống cánh môi đang sưng đỏ của cô.
"Bẩn. . . . . ." Cô nhẹ nhàng thầm thì, nhưng dù làm cách nào cô cũng không thể nhúc nhích cơ thể yếu ớt của mình. Cô muốn thoát khỏi lòng anh nhưng rồi lại cảm thấy lưu luyến vòm ngực ấm áp, nóng bỏng đó, cảm thấy nơi đó thật an toàn vì cô vốn chưa từng có được cảm giác an
toàn.
"Cái gì bẩn?" Anh chợt híp mắt, ánh mắt nguy hiểm của anh chăm chú nhìn cô, không ngờ nha đầu này lại to gan đến nỗi dám chê anh.
Mặt Tĩnh Tri đỏ như phát sốt, cô cúi đầu xuống, dùng hai tay chống đỡ trước ngực anh, uốn éo thân mình như muốn đứng dậy, nhưng bị anh lại nắm lại vai của mình, hung hăng đè cô xuống giường, tiến sâu vào trong cô. Tĩnh Tri cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình, sắc mặt cô u ám, đôi mắt long lanh tức giận trợn lên, "Mạnh Thiệu Đình. . . . . ."
Giọng nói dịu dàng, yêu kiều cùng với cơ thể quyến rũ, mềm mại của cô gọi tên anh. Còn Mạnh Thiệu Đình, khi nghe cô gọi tên mình như thế với giọng điệu như thế cũng cảm thấy chịu không nổi. Anh cũng biết cô sợ hãi bao nhiêu, ăn uống khổ sở bao nhiêu, lại bị anh lừa gạt làm chuyện phí sức này, sao anh lại không đau lòng chứ?
"Để anh lau cho em." Anh kéo hộp khăn giấy qua, khuôn mặt anh giãn ra cùng với vẻ mặt yêu thương nhưng Tĩnh Tri nhất quyết không chịu, lại bị anh nắm tay bẻ ra phía sau, thuận thế hôn trộm cô một cái. Anh dịu dàng và tỉ mỉ lau cho cô, tim cô đập nhanh đến nỗi lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài, khẽ cắn môi dưới, quay mặt nhìn anh, khẽ gọi tên anh: "Thiệu Đình. . . . . ."
Anh liếc nhìn cô, khẽ nhếch khóe môi, ôm cô ngồi lên, còn anh thì rất thoải mái hưởng thụ. Tĩnh Tri liếc mắt nhìn nhưng cũng nhanh chóng xoay mặt đi, anh nhìn dáng vẻ cô ngượng ngùng lại muốn yêu cô lần nữa.
Chuẩn bị xong, hai người lấy chăn mỏng đắp lại, cô ngả vào lòng anh, bàn tay cũng vuốt khuôn mặt anh, đôi mắt ầng ậng nước, đôi mắt to tròn, bình tĩnh nhìn anh "Thật sự là anh sao?"
Anh sững sờ, đưa tay mình úp lên tay cô, nhẹ nhàng cọ mặt mình trên tay cô, giọng dịu dàng khác thường: "Sao lại không phải? Không phải anh thì là ai? Hay là người nào khác?"
Anh đắc chí , ngang ngược kéo cô vào lòng mình.
Mặt Tĩnh Tri ửng hồng, rồi cô lại hung hăng nhéo mặt anh một cái: "Em biết sớm muộn gì anh cũng lộ nguyên hình mà."
Anh nhướng mày, dáng vẻ hớn hở thậm chí đáng yêu: "Trễ rồi, anh đã ăn em rồi, giờ em muốn thế nào?"
Tĩnh Tri cáu giận đấm anh: "Anh còn nói vậy, anh không thể đứng đắn một chút sao?"
Anh mở chăn nhìn cô, tay vuốt cằm, cố làm ra vẻ lưu manh: "Thân thể xinh đẹp của em đang nằm trong lòng anh, anh còn nghiêm chỉnh làm gì? Liễu Hạ Huệ muốn ăn em"
"Anh ——" Tĩnh Tri tức giận lấy tay đẩy anh ra, tuỳ tiện cầm quần áo định mặc vào.
"Em đừng vội mặc vào, quần áo rất bẩn, đầy mồ hôi, em lấy chăn đắp vào đi." Anh ngăn cô lại, lấy quần áo cô ném sang một bên, sau đó lấy chăn đắp cho cô, anh cũng tuỳ tiện lấy chiếc áo sơ mi và quần dài mặc vào.
Tĩnh Tri hơi mất tự nhiên : "Em muốn xuống xe ở đây, cũng sắp đến nhà em rồi. . . . . ."
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, xe chạy đến bệnh viện thành phố rồi, cô nhíu mày, cảm thấy lo lắng.
"Chẳng phải em đang đắp chăn rồi sao?" Anh lấy tay lau mồ hôi trên trán cô, dịu dàng vuốt mặt cô: "Trông em kìa, thật đáng yêu."
"Anh muốn em đắp chăn thế này mà về nhà sao?" Tĩnh Tri trợn mắt há mồm với vẻ không tin. Đây là nơi công cộng, người người qua lại tấp nập, cô cũng không thể về nhà với bộ dáng thế này chứ? Chẳng may An Thành thấy, bọn họ cười nhạo cô thì sao đây?
"Em quấn chăn thật chặt vào, chắc sẽ không sao cả." Anh cười một tiếng, lại vuốt cánh mũi của cô: "Đừng lo, cũng đã khuya rồi, không ai để ý đâu, xe chạy đến nhà em, anh ôm em chạy một mạch lên lầu, còn em cứ giả bộ ngủ là được."
Anh thấy đôi môi nhỏ nhắn của cô há ra, không kềm lòng được liền hôn cô một cái, ngay lập tức Tĩnh Tri đẩy anh ra, trừng lớn mắt nhìn anh: "Anh thật đáng ghét."
"Thật đáng ghét sao?" Nhưng anh không ngừng lại mà thuận tiện nắm tay cô thật chặt, lưu luyến hôn lên đầu ngón tay vốn được sơn màu xanh nhạt của cô, Cô liếc nhìn anh, anh cũng trực tiếp nhìn cô, hai đôi mắt gặp nhau như có lửa, tim cô đập mạnh từng hồi, sau đó cô e ngại rời mắt sang hướng khác.
"Mạnh Thiệu Đình. . . . . ." Cô mạnh mẽ dùng sức muốn thu tay mình về, nhưng ngược lại bị anh cắn nhẹ một cái, đầu lưỡi ngang bướng liếm vòng quanh ngón tay cô. Cô nhìn bộ dáng anh, cảm thấy khuôn mặt anh tuấn của anh càng ngày càng phóng to trước mặt cô. Tĩnh Tri thấy tim mình đập thình thịch giống như cô gái nhỏ mới biết yêu.
Anh cười lớn, buông cô ra, nhưng vẫn nắm chặt tay cô trong tay mình, trầm mặc một lát. Anh chợt nhíu mày, lập tức đưa tay đập vào trán cô: "Phó Tĩnh Tri, em nghe cho kỹ đây, lần này anh phải dạy dỗ em thật tốt."
Truyện chỉ đăng tại
"Tại sao?" Cô kinh ngạc nhìn anh, không hiểu vì sao đột nhiên anh trở mặt.