Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Một Cái Bạt Tai


trước sau

Cô cắn răng, quay người chạy đi xuống lầu cầm điện thoại lên bấm số điện thoại di động của Mạnh Thiệu Đình...

Buổi sáng, Tĩnh Tri dậy rất sớm, định cho Phi Đồng ăn bữa sáng, rồi về nhà tắm rửa thay quần áo đưa thằng bé đi nhà trẻ, ai ngờ, vừa rời giường bước ra ngoài, đã thấy phòng khách tầng dưới có người ngồi.

Nhìn qua anh có vẻ mệt mỏi vì đi đường nhưng tinh thần lại rất tốt, vừa nghe thấy cô mở cửa, lập tức đặt ly trà xuống, đứng lên, cười sáng chói với cô: "Tĩnh Tĩnh, dậy rồi?"

Tĩnh Tri hoảng hốt, có cảm giác giống như cô chưa bao giờ rời đi, mà anh, cũng vẫn luôn ở đây trông coi mình...

Cô tùy tiện gật đầu, chân tay luống cuống đứng ở đó, không biết nên nói gì cho phải, mắt cũng dám nhìn anh, chỉ cúi đầu nhìn chân mình chằm chằm, giống như toàn thân bị tê liệt, không thể động đậy.

Mạnh Thiệu Đình thấy cô xấu hổ, đáy lòng ngọt ngào giống như uống mật ong, anh đi từng bước lên tầng, đi đến trước mặt cô thì dừng lại, muốn nói với cô một câu lại cảm thấy ngàn vạn lời nói xông lên đầu, không biết nói gì mới tốt.

"Anh - không phải anh không ở trong nước sao?" Cô cảm thấy quá xấu hổ, tìm lại dũng khí hỏi.

"Sáng nay đã xuống chuyến bay lúc năm giờ, nghe nói em ở đây, anh muốn về để gặp em...."

"Vậy anh đã không ngủ một đêm hả?" Cô ngẩng đầu, có chút bận tâm nhìn anh một cái, trong mắt đều là tơ máu, quả nhiên, anh gầy đi nhiều lắm...

Cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của cô, anh không nhịn được vươn tay nắm chặt vai cô, cổ họng giống như bị cái gì chặn, chua xót lẫn ngọt ngào tràn lan trong lồng ngực, anh trầm thấp gọi tên cô: "Tĩnh Tri... Tĩnh Tri...." lặp đi lặp lại.

Độ ấm ở tay anh liên tục không ngừng truyền đến, tay đột nhiên nhức mỏi, chân như muốn nhũn ra, cơ hồ đứng không vững, định lui về sau một bước, đầu lại choáng váng, tối hôm qua đã khóc rất lâu, vốn đã không nghỉ ngơi tốt, thân thể cô bây giờ lại rất kém, còn bị bệnh đau đầu...

"Làm sao vậy? Tĩnh Tĩnh... Em không thoải mái ở đâu? Có uống thuốc đúng lời bác sĩ hay không? Đầu còn đau nhức không? Buổi tới ngủ được chứ? Anh nhớ lúc trước có một thời gian em bị mất ngủ..."

Anh ân cần lại như là bom cay, khiến cô nước mắt doanh tròng, ngẩng đầu lên, đối diện với ân cần của anh, cô không nhịn được gọi tên anh, trong lòng trăm ngàn dằn vặt, chỉ cảm thấy nếu như rời đi vào giờ phút này, không khác muốn cô chết đi là mấy...

"Tĩnh Tĩnh. . . Em phải tự chăm sóc bản thân chứ, em như thế này, anh rất lo lắng em..."

Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng đỡ cô, nhưng vẫn tự khắc chế mình, giữ một khoảng cách an toàn.

Giờ cô không còn là của anh nữa, anh thân mật càng khiến cô khổ sở!

"Tri Tri."

"Tiểu thư Tĩnh Tri... Em, em đã ngăn lại..." Vẻ mặt Bình Bình vô cùng lo lắng, lại bị Mạnh Thiệu Hiên đẩy sang một bên, anh ta đứng ở dưới tầng, vẻ mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn hai người bọn họ!

Một người mặt đầy vẻ đau lòng, người kia giàn giụa, thật sự là động lòng người!

"Tri Tri, anh chỉ mới rời đi một buổi tối, em đã không thể chờ đợi đi tìm anh hai rồi!"

Mạnh Thiệu Hiên đi từng bước một, đồ vật tối qua cô thu dọn cho anh bị anh tiện tay vứt trên đất, trên mặt anh bị mỉm cười, sắc mặt lại trắng bệch kì dị, càng lộ ra đôi mắt yên lặng và tuyệt vọng dọa người.

"Thiệu Hiên, sáng nay anh mới về... chúng ta chỉ vừa gặp thôi!”

Mạnh Thiệu Đình thấy vẻ mặt em trai không đúng, vô ý đẩy Tĩnh Tri ra sau lưng, bình tĩnh mở miệng giải thích.

Anh thật sự không muốn làm gì, anh tôn trọng lựa chọn của cô, tôn trọng quyết định của cô, nếu nói là anh sai thì cũng được, anh chỉ là không muốn bỏ qua cơ hội này, bỏ qua cơ hội gặp cô, là anh ích kỉ!

"Mạnh Thiệu Đình anh cho tôi là ngu à? Tôi đã mù hai mươi năm rồi, lòng tôi cũng không mù được nữa!" Mạnh Thiệu Hiên tiến lên một bước, nói xong, anh kích động giơ tay lên -

"Đừng!" Tĩnh Tri cho là anh muốn ra tay đánh người, phản xạ có điều kiện đẩy Mạnh Thiệu Đình sang một bên, cấp bách mở miệng, tiến lên một bước đè tay Mạnh Thiệu Hiên: "Thiệu Hiên, lời anh ấy nói là sự thật, mấy ngày nay anh ấy ở nước ngoài, sáng nay mới xuống máy bay...Bọn em chưa làm gì cả, tại Phi Đồng ầm ĩ đòi ở đây một đêm..."

Tĩnh Tri chỉ lo giải thích, không chú ý vẻ mặt Mạnh Thiệu Hiên thay đổi rất lớn, lúc cô nói đến Phi Đồng, toàn thân đột nhiên căng cứng, ngay cả hô hấp cũng nặng nề hơn, bốp một cái tát vào mặt Tĩnh Tri...

Một cái tát này thật bất ngờ, Mạnh Thiệu Đình cũng kinh hãi sững sờ ngay tại chỗ, Tĩnh Tri không dám tin che mặt, mở to mắt nhìn Thiệu Hiên mặt đỏ bừng đang thở ồ ồ, trên mặt đau nhức khó nhịn, trước mặt toàn ngôi sao vàng, tai ù đi, cô cảm thấy mùi vị tanh chát, miệng bị rách rồi...

Anh động thủ với cô, còn ra tay độc ác như vậy!

Nước mắt đột nhiên tuôn ra, cô giống như ngã vào hầm băng, máu đều đông cứng lại, làm thế nào cũng không khóc được, cô đứng trước mặt anh, hận không thể biến mất ngay lập tức, triệt để biến mất!

"Tri Tri. . ." Đáy mắt Mạnh Thiệu Hiên có chút mê mang, nhìn chằm chằm tay mình, tựa hồ bản thân anh cũng không tin mình lại đánh cô,
sao anh lại ra tay đánh cô chứ? Anh coi cô như châu báu như bảo vật, yêu cô quan tâm cô, hận không thể đưa lòng mình cho cô, sao anh có thể ra tay với cô?

"Mạnh Thiệu Hiên! Đồ khốn nạn!"

Tay anh còn chưa kịp chạm vào Tĩnh Tri, Mạnh Thiệu Đình đã vung một quyền, anh ấy giống như điên rồi, thoáng chốc bóp cổ anh, hai mắt đỏ ngầu, dữ tợn nói: "Cậu lại dám ra tay với cô ấy! Mạnh Thiệu Hiên, tôi không giành với cậu, tôi đã để cô ấy đi theo cậu, không phải để cậu đánh cô ấy!"

"Nếu không phải tại anh, sao tôi sẽ ra tay với Tri Tri chứ?" Mạnh Thiệu Hiên bị anh bóp cổ, cả mặt đỏ bừng, khó khăn mở miệng, dốc sức gỡ tay anh ra, Mạnh Thiệu Đình thế mà hận anh thấu xương, buông tay ra lại đấm một quyền: "Tôi và cô ấy trong sạch, cái gì chúng tôi cũng chưa làm! Nếu Mạnh Thiệu Hiên cậu thật sự yêu cô ấy, vì sao không tin lời cô nói? Cậu phải biết, cô ấy đã lựa chọn theo cậu, dứt bỏ quan hệ với tôi! Cô ấy là kiểu người gì, chẳng lẽ cậu không biết? Cậu yêu cô ấy nhiều năm vậy mà vẫn không hiểu?"

"Tam thiếu gia! Năm giờ sáng nay Nhị thiếu gia mới xuống máy bay, là An Thành đi đón, vé máy bay vẫn còn trên người Nhị thiếu gia, nếu cậu không tin, thì để Nhị thiếu gia đưa cho người xem, ngày hôm qua em đến gặp Phi Đồng, thằng bé ầm ĩ muốn đến Tĩnh Viên chơi, em không lay chuyển được nên dẫn tới đây, mới đầu tiểu thư Tĩnh Tri không đồng ý, muốn dẫn Phi Đồng đi, Phi Đồng khóc mãi không nín, hơn nữa Nhị thiếu gia không ở trong nước, tiểu thư Tĩnh Tri mới đồng ý cho Phi Đồng ngủ lại một đêm! Mọi chuyện chị ấy đều suy nghĩ cho cậu, sợ trong lòng cậu không thoải mái, chị ấy luyến tiếc Tĩnh Viên, muốn ở lại nhưng cũng sợ cậu không vui. Tam thiếu gia, cái gì tiểu thư Tĩnh Tri cũng nghĩ cho cậu, nhưng chỉ vì cậu thấy chị ấy và Nhị thiếu gia đứng chung một chỗ đã hiểu lầm chị ấy làm ra chuyện có lỗi với cậu! Thậm chí còn ra tay..."

Vành mắt Bình Bình đỏ lên, tức giận tiến lên đẩy Mạnh Thiệu Hiên ra: "Cậu căn bản không yêu chị ấy! Cậu yêu thế nào mà lại đánh chị ấy chứ!"

"Ai nói tôi không thích cô ấy? Trong lòng tôi, cô ấy còn quan trọng hơn mạng của Mạnh Thiệu Hiên này! Nếu tôi không yêu, tôi đã nổi trận lôi đình lúc thấy cô ấy và anh hai cứ anh anh em em! Cô ấy biết rõ tôi không thích cô ấy về Tĩnh Viên, biết rõ trong lòng tôi để ý tới sự tồn tại của Tĩnh Viên và anh hai, vì sao cô ấy còn muốn về đây? Vì sao không suy nghĩ cho tôi? Cô ấy là vợ tôi, lại xảy ra quan hệ với người đàn ông khác, chẳng lẽ tôi không thể tức giận?"

"Mạnh Thiệu Hiên! Tôi đã nói: tôi và Tĩnh Tri trong sạch! Từ sau khi cậu trở về, tôi và cô ấy không xảy ra cái gì cả, cậu có thể vu oan cho tôi, nhưng không thể nhục nhã Tĩnh Tri hay giẫm đạp cô ấy như vậy, cậu dám nói cô ấy một lần tôi sẽ đánh cậu lần ấy!"

Mạnh Thiệu Đình hình như mất lí trí, lại đánh thêm mấy quyền, mặt Thiệu Hiên tím bầm, anh lại không né, chỉ đờ đẫn trợn mắt, nhưng trong mắt lại không có tiêu điểm...

"Thiệu Đình. . . Được rồi, đừng đánh nữa. . ." Giọng Tĩnh Tri khàn khàn dọa người, khi Mạnh Thiệu Đình vừa muốn ra tay thì cô tiến lên một bước, đứng giữa hai người, nhẹ nhàng đè tay anh xuống, ánh mắt cô trống rỗng, nước mắt rơi xuống không ngừng: "Đừng đánh nữa mà Thiệu Đình, là lỗi của em, tất cả đều tại em, nếu như em không về đây, nếu như em quyết tâm đưa Phi Đồng đi, mọi chuyện sẽ không xảy ra, là em quá ti tiện, là em quá tham lam, là em không bỏ được Tĩnh Viên, là em không chắc chắn, là em khiến Thiệu Hiên hiểu lầm đấy, việc này không thể trách anh ấy, anh ấy nên giận, đổi lại là em cũng sẽ tức giận..."

"Tĩnh Tri — cậu ta đánh em, em còn nói chuyện thay cậu ta..."

"Nhị thiếu gia, đây là chuyện riêng của hai người chúng tôi, không có quan hệ với người ngoài, lát nữa Phi Đồng tỉnh, xin ngài sai An Thành đưa nó về giúp tôi, đa tạ trước, tôi và Thiệu Hiên cáo từ trước."

Cô nói xong thì xoay người kéo Thiệu Hiên xuống lầu, cũng không quay đầu lại.

Mạnh Thiệu Đình lảo đảo đuổi theo, cả người đột nhiên cúi xuống, tay nắm chặt lan can, anh níu chặt ngực, chỉ cảm thấy chỗ đó trống trơn, đau đớn kịch liệt giống như bị người khoét...

"Nhị thiếu gia. . . Cậu làm sao vậy, Nhị thiếu gia. . ." Bình Bình cuống quít đi qua đỡ, Mạnh Thiệu Đình thế mà nắm chặt tay cô ấy, lúc ngẩng đầu, nước mắt chảy trên mặt: "Bình Bình, tôi trơ mắt nhìn cô ấy chịu khổ lại bất lực, tôi thật sự là.... thật sự là sống không bằng chết..."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện