Editor: White Silk-Hazye
"Lúc đầu là vì nó theo đuổi cô, chú hai mới phái người đánh nó gần chết, sau đó lại nghe nói, còn ba hay năm lần đến nhà gây rối. Quấy rối, gần như
ép người ta vào đường cùng. . . . . ."
"Anh cả, người này cho dù
lòng dạ độc ác, trong mắt không có một hạt cát, nhưng anh cũng không cần vu khống hãm hại người khác như vậy, dùng cái thủ đoạn vụng về như vậy
để vu oan cho tôi sao." Mạnh Thiệu Đình không chờ Mạnh Thiệu Tiệm nói
xong, liền dứt khoát cười một cái đi về phía trước mấy bước, chậm rãi mở miệng.
Lúc này vì lý do đường sá xa xôi, nên quần áo có chút xốc xếch không sạch sẽ, tóc ngắn cũng sắc sảo rối loạn mất trật tự, dưới
sợi tóc hai hàng lông mày đen dài giãn ra, nhưng không có hoảng hốt lo
sợ mà Mạnh Thiệu Tiệm muốn nhìn thấy.
Đầu lông mày của anh khẽ
run, có một chút rung động từ trong lòng nổi lên, chuyện cũng đã đến
tình trạng như vậy, tất cả dấu vết và manh mối đều nghiêng về phía cậu
ta, anh đã gắn bó một thời gian dài, tự nhận là không sơ hở, lần này
ngay cả Phó Tĩnh Tri luôn tin tưởng anh, anh cũng còn một đòn cuối ở
phía sau chờ cậu ta, nhưng mà tại sao, trên mặt và trong mắt của người
đàn ông này lại không hề một tia bối rối khi bản thân cậu ta lâm vào
hoàn cảnh khó khăn không còn đường để xoay sở được chứ?
Vừa thay
đổi suy nghĩ, nhưng mà anh lại không để ý tới lời nói của Mạnh Thiệu
Đình, trực tiếp xoay mặt nhìn về Tĩnh Tri đang đứng ở bên cạnh: "Tĩnh
Tri, lúc đầu em cũng đã nghe nói qua chuyện này đấy."
Lòng của
Tĩnh Tri trực tiếp trầm xuống, theo bản năng nhìn qua Mạnh Thiệu Đình,
lại thấy ánh mắt của anh kiên định trong suốt, không hề có một tia bối
rối hay tránh né, trong lòng cùa cô khẽ động, lại nghĩ tới hoàn cảnh lúc đó, từ lúc Trương Dương đến từ chức, nhìn thấy trên mặt của anh ta có
vết thương, mà lúc đó Trương Dương cũng không có nói là do Mạnh Thiệu
Đình làm, hình như là lời nói khi đó có một chút tránh né, mặc kệ như
thế nào, dù cho vật đổi sao dời, chuyện khi đó cũng không phải là cô tận mắt nhìn thấy, cho đến hôm nay, nếu như trong lòng của cô đã quyết định không quan tâm đến việc gì khác, dĩ nhiên là sẽ không mang những tội
danh không có chứng cớ kia chuyển lên trên người của anh.
Huống
chi, cô đã nói, chỉ cần là lời nói của anh, cô đều tin tưởng, nếu như
anh nói là ngậm máu phun người, là vu oan, như vậy, cô sẽ tin là anh bị
vu oan!
"Đúng, tôi có nghe nói qua." Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ
nghe nói, làm cho chân mày của Mạnh Thiệu Tiệm khẽ nhếch lên, mà chỉ
trong chớp mắt, anh liền khôi phục lại thái độ bình thường: "Anh chỉ cho là, đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai, lúc đầu chú hai ngay cả một
người theo đuổi không hơn cấp bậc như vậy cũng không chịu tha cho, hôm
nay. . . . . . Làm sao có thể tha cho chú ba?"
Anh nói tới chỗ
này, bỗng nhiên cười to, ở dưới ánh mặt trời hàm răng trắng lấp lánh đến chói mắt, trong nháy mắt Tĩnh Tri cảm thấy, lúc này xem ra người đàn
ông đó lại giống như đang khoác một lớp da sói, trong lúc vô tình lộ ra
bộ mặt thật của anh ta.
"Mạnh tiên sinh nói như vậy là có ý gì?
Bây giờ Thiệu Đình bị cuốn vào trong rắc rối thị phi như vậy, Thiệu Hiên đến cùng là còn sống hay đã chết cũng không nói được, ngài là trưởng tử của nhà họ Mạnh, là anh cả của Thiệu Đình và Thiệu Hiên, không đi tìm
ra chân tướng, không nói giúp anh em tìm ra chân tướng của sự việc để
anh em mình thoát khoải tội danh đó, ngược lại còn châm dầu vào lửa nói
nhưng câu kỳ lạ không hiểu được, Mạnh tiên sinh, cuối cùng ngài đang
nghĩ cái gì? Hay là nói, ngài ước gì Thiệu Hiên thật sữ là bị Thiệu Đình người làm anh hai này giết chết, sau đó Thiệu Đình bị còng tay bỏ tù vì giết người, sau đó, tất cả những thứ của nhà họ Mạnh đều là của ngài?
A, thiếu chút nữa là tôi đã quên mất, lúc đầu Mạnh tiên sinh ngài ngày
đêm mong nhớ cái chức chủ tịch của Mạnh thị, nhưng cũng đã làm nhiều
chuyện vượt mức, có muốn hay không, tôi nhắc lại cho ngài một lần?"
Cô nói xong rất nhanh, mạch suy nghĩ lại vô cùng rõ ràng cẩn thận, ngay cả việc bắt bí nói trúng vào vấn đề mà anh bỏ qua không nhắc tới, lại cuốn Mạnh Thiệu Tiệm vào.
Quả nhiên, cô vừa nói xong, vẻ mặt của Mạnh Thiệu Tiệm liền thay đổi liên tục, nhưng mà anh là người có kinh nghiệm đã trải qua sóng gió, suy nghĩ của anh cũng không phải là người bình
thường có thể sánh bằng, cũng chỉ trong chốc lát, anh liền khôi phục lại như cũ, Tĩnh Tri cũng không cho anh cơ hội nghỉ ngơi, lúc anh mở miệng
muốn nói chuyện, lập tức cô lại lên tiếng hỏi: "Mạnh tiên sinh, tôi còn
có một việc không hiểu, tôi và Thiệu Đình chỉ là chân trước chân sau vừa tới ZNV (*), hơn nữa chuyện này người biết được không nhiều, Mạnh tiên
sinh tại sao có thể trùng hợp đuổi theo cản chúng tôi lại như thế, xuất
hiện kịp thời như vậy? Thật là làm cho người ta không thể không nghi
ngờ, Mạnh tiên sinh có phải còn biết hay là làm chuyện gì không thể để
cho ai biết hay không? Hay là nói. . . . . . chuyện Thiệu Hiên "Chết",
chẳng lẽ Mạnh tiên sinh cũng biết chân tướng thật sao?"
(*) ZNV:
Đây là tên của một Câu lạc bộ kết hợp nghỉ dưỡng nổi tiếng nằm ven biển
ở Pattaya phía Nam Thái Lan với tên đầy đủ là ZERG NATIONNAL VIP viết
tắt là ZVN (Câu lạc bộ quốc tế cao cấp dành cho các chiến binh). ZNV
được xây dựng từ những thập niên 1960 dành riêng cho đội quân viễn chinh Mỹ và các nước chư hầu. Trong cuộc chiến Việt Nam, Chính phủ Thái Lan
đã cho phép người Mỹ dùng sân bay Hải quân Hoàng gia Thái Lan U- Tapao ở Pattaya làm nơi đậu máy bay B-52, từ đó bay đi thả bom một số nơi ở
Việt Nam, Lào và Campuchia. ZNV là một nơi dành cho những người lính Mỹ
đến để nghỉ ngơi và thư giãn, sau những trận hành quân càn quét diệt
cộng.
Dần dần khu Pattaya trở thành thiên đường của thế giới ăn
chơi trụy lạc với những khu phố đèn đỏ và nhà chứa. Chiến tranh kết
thúc, Mỹ rút quân, Pattaya trở thành một trong những nơi hoang vắng
nhất đất nước Thái Lan. Rồi người Thái đã “phát hiện” lại tiềm năng sex
của Pattaya. Khu ZNV cũ không còn, nhưng cụm từ ZNV thường được sử dụng
để chỉ những Câu lạc bộ, những quán HYPERLINK
"Sòng bạc" sòng bạc, các tụ điểm ăn chơi ở với những khu phố đèn đỏ nằm trong khu vực
đường bờ biển ở Nam Pattaya hiện nay.
Tròng mắt của Mạnh Thiệu
Đình sáng rực, từ đầu đến cuối anh đứng ở bên cạnh không hề nói một câu
nào cắt ngang Tĩnh Tri, phản ứng của cô, những lời phản bác của cô,
trong lòng của anh không nói nên lời vô cùng kiêu ngạo và ngọt ngào, cô
bảo vệ anh như vậy,
dốc hết sức bảo vệ anh chu toàn như vậy, thậm chí
vứt bỏ tính dịu dàng và nho nhã lễ độ trước sau như một của cô, không
tiếc trở thành một con mèo nhỏ miệng lưỡi sắc bén công kích người khác,
nhưng cô như vậy, anh thật sự rất vui mừng.
"Phó tiểu thư, cô
dùng những câu hỏi liên tục hăm dọa tôi như vậy, tôi ngược lại thật ra
không biết nên trả lời cô thế nào, cũng tốt, lại nói tại sao tôi có thể
đúng lúc tới đây như vậy, Thiệu Hiên đã đến ZNV trước, đi trước tìm tôi, chỉ là vì tôi ở trong ZNV' này không quen ai, cũng không quen biết với
người của hắc đạo nào, cho nên kêu nó đi tìm Thiệu Đình, bởi vì lúc ấy
cô vẫn còn ở bên cạnh Thiệu Hiên, quan hệ giữa Thiệu Hiên và Thiệu Đình
như nước với lửa, cho nên Thiệu Hiên từ chối một lúc lâu mới đi tìm
Thiệu Đình, vì vậy, chuyện Thiệu Hiên đi đến ZNV, tôi đã sớm biết trước
cô, về phần tại sao tôi có thể chạy tới kịp lúc như vậy, tôi cũng vậy
không ngại nói cho các người biết, trước khi tin tức Thiệu Hiên chết
truyền về, nó đã từng gọi cho tôi một lần, cũng gửi lại một thứ cho tôi, muốn tôi nhanh chóng tới ZNV', nói là anh cảm thấy mình đang ở trong
hoàn cảnh nguy hiểm, vật này đối với Phó tiểu thư cô cũng rất quen
thuộc, vừa nhìn liền biết, rốt cuộc tôi có nói dối hay không."
Anh vừa nói xong, lập tức từ trong túi lấy ra một hộp nhỏ, mở ra, là một
sợi dây chuyền có lồng vào một chiếc nhẫn, Tĩnh Tri không cần cầm lấy
thì đã nhận ra được.
Là nhẫn kim cương lúc hai người họ kết hôn
chọn, lúc trước khi chia tay với Thiệu Hiên, cô đã lấy chiếc nhẫn kim
cương từ trên ngón tay của anh xuống, sau đó, đặt chung chiếc nhẫn kim
cương và cây lược gỗ mà Thiệu Đình tặng cho cô vào chung một chỗ, cô vẫn luôn mang theo bên người, lúc cô trở lại bên cạnh của Thiệu Hiên, cũng
mang theo nó trở về, sau đó, chiếc nhẫn kim cương liền bị Thiệu Hiên lấy lại, luôn không hề rời khỏi người của anh.
"Tại sao anh ấy lại gởi chiếc nhẫn này cho anh?" Tĩnh Tri cũng không cầm lấy, chỉ là cô lập tức tìm được mấu chốt của vấn đề.
Chiếc nhẫn không phải là giả, bởi vì lúc đầu mua cặp nhẫn kim cương tình nhân này, người bán đã nói, trên đời chỉ này một cặp nhẫn này thôi.
Vì vậy, cô không quan tâm thật hay giả, chỉ quan tâm, chiếc nhẫn tại sao ở trong tay của Mạnh Thiệu Tiệm.
"Tôi cũng vậy không rõ cho lắm, ở trong điện thoại nó nói rất nhanh, chỉ nói có thể gặp phải nguy hiểm, không có người nào đáng ti, muốn tôi nhanh
tới ZNV' một chuyến."
Lời của anh ta nói cũng khá có lý, Mạnh
Thiệu Tiệm là anh ruột của Mạnh Thiệu Hiên, mặc dù hai người khác mẹ,
nhưng mà chưa từng có mâu thuẫn về lợi ích, một người là con trai không
được yêu thương, một người là con riêng, vì vậy nói, vào lúc Thiệu Hiên
gặp phải nguy hiểm, nghĩ tìm anh cả của mình để giúp một tay, cũng là
chuyện hợp tình hợp lý.
Như vậy, Thiệu Hiên đi theo người mà
Thiệu Đình sắp xếp đến ZNV', gặp phải nguy hiểm nên gửi lại chiếc nhẫn
về cho Mạnh Thiệu Tiệm, sau đó Mạnh Thiệu Tiệm vẫn chưa kịp chạy tới,
Thiệu Hiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, câu chuyện giống như nói rất xuôi tai, cũng không có chỗ nào sơ suất, vô cùng thuận lợi thuận lợi và mạch lạc.
Nhưng mà, quá khéo, quá suông sẻ, ngược lại làm cho người
ta cảm thấy giống như là người nói cố ý bịa ra, thật sự giống là có một
đạo diễn lợi hại soạn sẵn kịch bản ở phía sau màn vậy, bởi vì, chuyện
thật sự là quá lạ, lạ đến mức không cách nào có thể tin được
"Phó tiểu thư. . . . . ."
"Tĩnh Tri. . . . . ."
"Phó tiểu thư. . . . . ."
Có vài âm thanh khác nhau vang lên ở bên tai của cô, nhưng cô đều không
thèm nhìn tới, trước mắt từng mảng sáng đang phát ra, cô chỉ cảm thấy
trong bụng mình đau đớn, dạ dày cũng đau, cô giống như sắo ngất đi,
giống như ngất ngã vào lòng của một người, giống như nghe được người nọ
một lần lại một lần tê tâm liệt phế mà kêu tên của cô, cô rất muốn trả
lời lại một tiếng, hay là sờ mặt của anh một cái, an ủi anh một câu: em
không sao, em không sao, anh đừng lo lắng. . . . . .
Nhưng mà cô
thật sự là không còn hơi sức, cô nghĩ, nếu như cô cứ như vậy mà chết đi, cũng coi như là giải thoát phải không? Cô không cần đi đối mặt với sự
thật tàn khốc, cũng không cần thương tiếc và thất vọng khi đối mặt với
người mà mình yêu, càng không cần đối mặt với sự thật Thiệu Hiên có thể
đã chết rồi. . . . . .
Cô quá mệt mỏi, cô không bao giờ muốn suy
nghĩ lo lắng những chuyện này nữa, cô chỉ muốn bịt chặt lấy lỗ tai và
che lại hai mắt, không nghe không nhìn nữa, không bao giờ để ý và lo
lắng tới những chuyện phức tạp này nữa. . . . . .
Lúc cô ngã
xuống, bàn tay của Mạnh Thiệu Tiệm nắm chặt ở bên chân khẽ vươn ra một
chút, nhưng động tác của anh có chút chậm, nhưng mà có lẽ là bởi vì anh
ta không dám càng không có tư cách, anh cứ đứng nhìn Mạnh Thiệu Đình bế
cô lên, khẩn trương sợ hãi kêu tên của cô như vậy, sau đó nhanh chóng
rời đi, lên xe. . . . . .
Anh biết, tất cả đều đi đúng các bước
trong kế hoạch của anh, anh cũng biết, Thiệu Đình sắp vĩnh viễn mất đi
tư cách chống lại mình, anh càng biết là, anh sẽ ngồi vững ở cái vị trí
kia, từ đó anh chính là người đứng trên người khác, hô mưa gọi gió đều
không ai dám nói, nhưng mà không biết là vì sao, giống như có thứ gì, từ trong trái tim của anh chậm rãi đi qua, nhưng lúc anh muốn đưa tay ra
bắt, thì lại không thể chạm vào được. . . . . .