Cô không dám đi ngủ, cũng không dám cứ ngồi ở chỗ này để suy nghĩ lung tung. Nếu như đây là
Tĩnh Nghi, nói thật cô còn thấy dễ chịu một chút, bởi vì Tĩnh Nghi và
Mạnh Thiệu Đình, hai người bọn họ có hôn ước từ trước, cũng đã có sự lui tới. Hơn nữa, Tĩnh Nghi vốn luôn thích đối nghịch với cô, đồng thời
cũng rất muốn có Mạnh Thiệu Đình, nhưng đây lại là Tĩnh Ngôn...!
Là một người đơn thuần, Tĩnh Ngôn được cô tin tưởng như thế... cô vẫn cho
rằng, toàn bộ thế giới này ngoại trừ ba mẹ, cũng chỉ có Tĩnh Ngôn là
người đối xử với cô tốt nhất mà thôi!
Một cọng rơm rốt cục
lại đè chết lạc đà, người đè sập chút hi vọng cuối cùng đối với cuộc hôn nhân đang ấm áp trở lại kia, lại chính là người em gái mà cô thương yêu nhất.
Bỗng nhiên Tĩnh Tri cảm thấy rất muốn cười... Trong
đầu cô, rất nhanh, từng màn từng màn dường như bắt đầu được xâu chuỗi
lại... Ngày cô lại mặt, ngày hôm ấy Tĩnh Ngôn không có ở nhà, thời điểm
tiệc sinh nhật của Tòng Vân, bộ dáng Tĩnh Ngôn kích động như sắp nổi
điên, lúc cô ở khu Tĩnh Viên, hai người bọn họ ngồi đó nói chuyện phiếm, vẻ mặt Tĩnh Ngôn như muốn nói lại thôi, lúc nhắc tới Mạnh Thiệu Đình
ánh mắt của Tĩnh Ngôn sáng lấp lánh... lúc ấy cô gái dùng ngữ điệu ngây
thơ khen ngợi Thiệu Đình, nói muốn tìm một người đàn ông phải xuất sắc
hơn anh... Khi đó, Tĩnh Tri đã nhạy bén cảm giác thấy có điều gì đó!
Nhưng bây giờ, cho tới giờ khắc này, cô mới tỉnh ngộ ra. Cô quá ngốc
nghếch, hoá ra trên đời này chị em gái tốt nhất cũng sẽ cho cô một nhát
dao vô cùng đau đớn, vô cùng tàn nhẫn vào sau lưng mình.
Một đêm trải qua thật dài, bầu trời tối đen giống như không sao sáng lại
được, mà nhắm mắt lại, lại không có sức để mở ra nữa.
Sáng
sớm, cô đã bị tiếng nói của Tĩnh Ngôn đánh thức. Cô gái kia xem ra bắt
đầu bộc phát tính trẻ con rồi, cô nhóc vừa nhảy lên lầu vừa cất tiếng
gọi từng câu, từng câu “chị ơi” nghe thực ngọt ngào.
Tĩnh
Tri ngồi ở trên giường, nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ mở ra, một cái đầu
tròn tròn thò vào, đôi mắt to đen lúng liếng, lúc nhìn thấy cô, liền
cười cong lên: "Chị, sao giờ này mà chị vẫn còn nằm
ngủ nữa vậy, mau rời giường đi thôi, anh rể đang chờ chúng ta ăn bữa sáng."
"Tĩnh Ngôn, sao mới sớm như vậy đã chạy tới đây rồi hả ?" Tĩnh Tri hỏi rất
bình tĩnh, hai tròng mắt cụp xuống giống như hồ sâu tối đen, quầng thâm
đã nổi rõ ràng quanh vành mắt. Cô không cười, thậm chí trong ánh mắt có
vài phần sắc bén.
"Là thế này, hôm nay em tới tìm chị, vừa
lúc ở trên đường gặp anh rể, liền đi nhờ xe tới đây... Chị, chị sẽ không để ý chứ." Tĩnh Ngôn chà xát ở bên giường cô, lôi kéo tay như muốn làm
nũng. Tĩnh Tri theo bản năng run lên, rút tay mình về, "Chị đi mặc quần
áo, em xuống lầu chờ chị đi."
"A......" Tĩnh Ngôn thấy tay
mình bị hẫng, tim không khỏi đập thình thịch, nhưng vẫn cười đơn thuần
như cũ: "Vậy em đi xuống trước nhé, chị cũng nhanh lên đấy."
Tĩnh Tri chỉnh đốn xong xuôi, lúc xuống lầu liền nhìn thấy Tĩnh Ngôn và Mạnh Thiệu Đình đang ngồi cùng một chỗ, không biết đang thì thầm nói cái gì, tiếng cười như chuông bạc rất êm tai. Vừa nhìn thấy cô, Tĩnh Ngôn cuống quít cả lên liền làm nũng: "Chị, anh rể xấu lắm, lại còn nói người ta
tuổi còn quá nhỏ mặc màu đen như vậy thật khó coi, chị xem rốt cuộc là
đẹp hay khó coi vậy."
Tĩnh Ngôn cười, đứng lên khẽ quay qua một vòng, trưng ra chiếc áo khoác mẫu mới nhất ở Paris.
"Bộ dáng Tĩnh Ngôn đẹp mắt, mặc cái gì nhìn cũng đẹp." Tĩnh Tri nhìn thoáng qua, chậm rãi đi đến bên cạnh Mạnh Thiệu Đình, ngồi xuống ngay tại vị
trí vừa rồi Tĩnh Ngôn đã ngồi, hai mắt trầm tĩnh như nước nhìn Phó Tĩnh
Ngôn, tựa hồ xuyên thủng tất cả những tâm tư nhỏ bé nhất của cô ta,
nhưng Tĩnh Tri chỉ bình thản, nhẹ nhàng nói: "Tĩnh Ngôn, ngồi xuống ăn
bữa sáng đi."