“Ui da, được rồi,
đừng loạn.” Anh bị cô cắn mà nhếch miệng, cau mày, chân tay luống cuống
kéo cô xuống, trên vai đã có dấu răng hơi rướm máu, Mạnh Thiệu đình nhìn mà trợn mắt, nhìn cô nói không ra lời: “Em… Em đúng là… ra tay ác
thật!”
Tĩnh Tri nhăn mặt nhăn mũi, trong lòng vẫn không thoải
mái. Người đàn ông này, cô mà hòa nhã, dịu dàng với anh, anh liền không đứng đắn.
“Sao, cắn xong rồi à? Vậy bồi bổ
lại cho anh như nào đây?” Anh lật người đè cô xuống, lật người cô lại,
hơi dùng sức, chiếc áo ngủ bằng bông dầy liền bị anh xé thành hai nữa.
Tĩnh Tri cuống lên, luóng cuống chân tay kéo chăn, ai ngờ anh đè hai tay cô, cố định ở hai bên gối. Trong thoáng chốc, cả thân trên đề trần của cô
đều hiện rõ trước tầm mắt của anh.
Nửa chiếc áo ngủ màu trắng
không thể che giấu hoàn toàn cảnh xuân trước ngực cô. Trong phòng không
đủ ánh sáng nên không thể nhìn thấy hết cảnh tượng phong tình kiều diễm
như ẩn như hiện ấy. Tựa như có hạt đậu đỏ ướt át lặng lẽ hiển lộ, nhưng
lại bị đám mây bụi quẩn quanh trên da thịt che lấp, khiến người ta nhìn
vào chỉ thấy nổi bật chói mắt.
Anh cúi đầu nhìn, sau đó hôn lên,
thân thể đã lâu không được anh động chạm liền nhạy cảm run lên, cô cảm
giác như có một dòng điện vọt lên từ nơi ấy, lan ra khắp toàn thân, tay
cô cứng đờ, toàn thân cũng không thể cử động, cổ tay bị anh nắm căng
cứng, căng cứng, rồi lại căng cứng.
Tựa như tế bào toàn thân đều
tập trung lại nơi đó, môi lưỡi anh linh hoạt trêu đùa, làm cả linh hồn
nhỏ bé của cô cũng theo đó mà kêu gào. Cả người nhẹ bẫng, run rẩy, trên
lưng như có một tầng mồ hôi dày đặc, cô không ngừng cắn chặt môi như thể đôi môi này không phải của cô, cô không khống chế được thanh âm của
mình, phảng phất như đó là tượng trưng cho sự đón ý nói hùa của cô.
Cô nhắm chặt mắt, cảm giác như bản thân đang bước trên đám mây bồng bềnh, bay bổng không biết mình đang ở nơi nao.
Anh buông một bên cổ tay của cô ra, sau đó bàn tay đặt lên vùng mềm mại của cô, dùng sức xoa nắn. Cô liền không chịu được, hô nhỏ một tiếng, vội
vàng cắn chặt mu bàn tay vừa được tự do, trầm thấp rên rỉ. khuôn mặt
hồng hào khi ngâm nga lúc động tình cùng người yêu, chính là xuân dược
mạnh nhất cõi đời này.
Khát vọng ẩn nhẫn đã lâu, bản năng đòi hỏi không đủ đối với thân thể cô
cuối cùng cũng tuôn trào, nụ hôn của anh dọc một đường xuống phía dưới,
hôn nhẹ lên vùng bụng không còn bằng phẳng như thường ngày của cô, trong này từng có bé cưng của anh, con gái yêu của anh cùng người anh yêu
thực sự, anh biết ơn cô, bằng lòng dùng toàn bộ tình yêu và dịu dàng của mình để báo đáp sự khổ đau và hi sinh của cô.
Cô lại như thẹn
thùng, không tự nhiên, khẽ xoay eo, không muốn phô bày cái xấu của mình
trước mặt anh. Mạnh Thiệu Đình nhẹ giữ vòng eo hơi phình ra của cô, nụ
hôn thêm triền miên. Lúc lâu sau, khi cô suýt bị anh làm mất hết thần
trí mới nghe anh thấp giọng nỉ non bên tai mình: “Trong mắt anh, em là
người phụ nữ đẹp nhất thế gian này.”
Môi anh phủ lên môi cô, đầu
lưỡi đặt ngay trên đầu lưỡi cô, bám chặt, quấn quýt không điểm dừng.
Khuôn mặt cô ươn ướt, không biết do nước mắt hay mồ hôi. Chút năm tháng
còn lại từ nay về sau, những lúc cô soi gương, thầm than thanh xuân trôi vụt như thoi đưa, anh sẽ cố chấp và nghiêm túc nói cho cô biết rằng, cô vô cùng xinh đẹp, trong mắt anh, cô là người phụ nữ mỹ miều nhất thế
gian. Nói xong lời cuối, tôn thờ cùng dịu dàng trong mắt anh, mười mấy
năm đều như một ngày làm cô hoàn toàn tin tưởng.
“Lại thất thần?” Ngay lúc cô đang hoảng hốt, anh khẽ cắn đầu lưỡi cô, đau đớn làm cô
giật mình, hai cánh tay ôm chặt thân thể rắn chắc của anh. Vòng ôm rộng
rãi ấm áp của anh như bến cảng ấm áp, làm cô tấp vào liền không muốn rời đi.
Anh cắn lưỡi cô, sau đó dần dần trượt xuống liếm hôn xương
quai xanh của cô, bàn tay cũng men dọc xuống phía dưới, dò tìm vết
thương của cô, dịu dàng vuốt ve. Cô như chực ngất xỉu trong ngực anh,
một câu nói của anh làm cô cảm động muốn khóc.
“Hôm ấy anh tận
mắt nhìn em bị dao mổ từng chút một, em có biết rằng, ngay lúc ấy anh
liền nghĩ anh phải yêu thương người phụ nữ này nhiều hơn nữa, phải tốt
với cô ấy cả đời, cô ấy chịu khổ như vậy cũng chỉ vì cho anh một đứa bé, dù anh có nâng niu cô ấy trong bàn tay cũng không đủ.”
Anh nói xong, lại nhớ tới cảnh tượng ngày hôm ấy, không kìm được liền đỏ vành mắt: “Còn đau không?”
Cô lắc đầu, chỉ ôm chặt anh: “Không đau, hết đau lâu rồi, anh đừng nhớ chuyện này nữa.”
Cô không muốn nhìn anh áy náy và bất an, phụ nữ sinh con là chuyện hiển
nhiên, cô chưa từng cảm thấy chuyện này có gì đặc biệt hơn người, đáng
để cô diễu võ giương oai.
Cô hơi nâng hai chân lên, chủ động quấn quanh hông anh, nâng cằm hôn anh: “Thiệu Đình.. anh không cần nhẫn nhịn…”
Anh không muốn nhẫn nhịn, cũng không thể làm được. Người phụ nữ anh yêu chủ động đòi hỏi, nếu anh không thể làm cô hài lòng, mới là chuyện đáng để
tự trách.
Sự thật thì anh còn lo lắng, bất an hơn cô. Bởi qua mấy năm nữa anh sẽ bốn mươi tuổi, anh lo rằng liệu mình có già nua, trở
thành một ông già vô dụng, không thỏa mãn được hạnh phuc của
cô.
Nhiệt độ nóng ấm truyền đến từ đầu ngón tay anh, bàn tay anh rời đi, phủ lên
đùi cô. Nụ hôn của cô mang theo sự trúc trắ nhưng càng lộ vẻ mỹ miều.
Anh vừa hôn cô, vừa cởi hết vướng bận trên người hai người.
Hai
tay cô bò lên lưng anh, vừa căng thẳng, vừa cứng ngắc xen lẫn khẩn
trương, hai chân cô quấn quanh hông anh, cả người dán chặt vào trước
ngực anh. Cứng rắn và mềm mại va chạm, hài hòa khó tả. Hài hòa đến mỹ
lệ, cô cảm nhận được cứng rắn mang theo lửa nóng của anh, cô thở gấp,
siết chặt ngón tay, cô vừa sợ vừa mong đợi, cả người cứng ngắc không
động đậy.
“Đừng căng thẳng, anh sẽ nhẹ nhàng.” Anh cũng khổ sở
như cô, cố nén ham muốn. Khắp người anh đều là mồ hôi, không dám phóng
túng đi vào, đành nhẹ giọng dỗ dành vỗ về, vừa vuốt ve êm ái tại những
điểm nhạy cảm của cô. Tiếng ngâm nga của cô dần vang lên, cả người cũng
dần mềm mại như hóa thành vũng nước, trong họng anh có tiếng kêu kỳ lạ,
từng giọt mồ hôi trấn trán anh nhỏ giọt xuống ngực cô, liền bị anh cúi
đầu hôn lấy. Hai cánh tay cô đang ôm anh liền siết chặt, móng tay cào
lên lưng anh, vẽ ra những dấu vết màu hồng nhạt, cuối cùng anh không
khống chế được nữa, gầm nhẹ một tiếng, tiến vào cô.
Không có đau
đớn quá nhiều, sau vui thích cực hạn, nỗi lo lắng mơ hồ của cô dần tản
đi, có phải cô giống như trên TV diễn tả, cũng thả lỏng.
Song
chẳng qua chỉ là chốc lát thong thả, anh liền cố chấp ép cô đuổi theo
tiết tấu của mình. Cấm dục suốt một năm, đối với một người đàn ông bình
thường thì là chuyện vô cùng khó khăn và gian nan, huống hồ lại là một
người đàn ông chưa bao giờ cảm thấy dục vọng được thỏa mãn, thì điều này càng giống như một sự đau khổ.
Lúc bắt đầu anh rất dịu dàng, tới cuối cùng cả người như mất hết lý trí, động tác mãnh liệt, đụng chạm
điên cuồng, hận không thể nuốt cô vào bụng, hận không thể cứ thế cùng cô chết tại chỗ cũng là một điều tốt đẹp.
Tĩnh Tri cảm giác xương
cốt toàn thân đều bị anh va chạm đến gãy nát, mái tóc dài của cô tán
loạn trên gối, bên hông bị anh ấn chặt trên giường, thân thể không ngừng va chạm, vô ý thức chuyển động theo động tác của anh. Sau đó, khi đầu
của cô sắp đập vào đầu giường liền bị anh kéo mạnh xuống dưới, Tĩnh Tri
sợ hãi thét lên, động tác này của anh làm anh tiến vào sâu hơn, như thể
lục phủ ngũ tạng bị di dời vị trí vốn có. Cô luốn cuống chân tay túm
chặt anh, thở dốc từng đợt, mà cả người anh cũng cứng ngắc như đá, không nhúc nhích áp trên người cô, nặng nề thở dốc.
Trước mắt như có
tia sáng vụt qua, cô trừng to đôi mắt, không nói thành lời. Thế nhưng
lúc này cả người anh như có sức nặng ngàn cân, áp cô làm cô không hít
thở nổi, lúc lâu sau cô mới có sức đẩy nhẹ anh: “Thiệu Đình.”
Anh động đậy, lười biếng đáp lại cô, khuôn mặt Tĩnh Tri lập tức đỏ bừng như tôm luộc, anh lại…
Cô thẹn thùng đẩy anh: “Em mệt quá, anh xuống…” Thế nhưng anh vẫn dang tay ôm cô: “Anh ôm em đi tắm, nếu em bị đổ mồ hôi sẽ bị lạnh.”
Cô lí nhí vâng dạ, nhưng không ngờ anh thuận tiện cứ thế bế cô lên, lúc này
anh vẫn còn bên trong cô. Khuôn mặt cô đỏ bừng như muốn nổ tung, cho dù
bây giờ cô đã quen với việc thân mật, nhưng tình cảnh như bây giờ cũng
quá mắc cỡ.
“Đừng lộn xộn, ngoan nào!” Môi anh hơi mấp máy, chỉ cảm thấy nơi nào đó lại muốn động xuân tình.
Anh quý trọng sức khỏe của cô, vốn định làm một lần cho đỡ nghiền rồi bỏ
qua cho cô, nhưng lúc này cô lại nhẹ nhàng vặn vẹo trong ngực anh nhìn
thật đáng yêu, anh liền cảm thấy mình không kìm chế nổi nữa.
Ham
muốn của anh vẫn còn, may là lý trí khắc chế, anh lo lắng cho vết thương của cô, cảnh tượng hôm ấy anh vẫn nhớ rõ, làm thế nào cũng không dám
quên.
Trên đường đến phòng tắm, cô ngủ thiếp đi trong ngực anh.
Anh ngắm gương mặt khi ngủ của cô, là sự thoải mái và không màng danh
lợi mà anh vẫn mong mỏi, anh ôm cô, nhưng ham muốn không còn. Anh ngắm
cô, chỉ cảm thấy an lòng và hạnh phúc không thể tả bằng lời, khoảnh khắc này đây, anh cảm thấy năm tháng thật tốt đẹp, mà cuộc đời của anh, giờ
đây đã viên mãn.