Lúc này đã là mười giờ đêm, đường vắng thoáng đãng nên vừa ra khỏi Tĩnh
Viên, Mạnh Thiệu Đình liền cho xe chạy với tốc độ cao. Một tháng rồi anh chưa gặp Tĩnh Tri, anh rất nhớ cô, mà cô cũng đã sắp đến ngày sinh.
Khi thấy một chiếc xe từ đường ngang lao ra, anh vội vã đánh tay lái, sau
đó dậm chân phanh, nhưng nhận thấy phanh xe không có tác dụng, anh chợt
thấy giây phút này trái đất dường như ngừng quay, lúc này anh cũng không đạp chân ga nữa. Chiếc xe giống như con ngựa hoang rống giận gầm thét, chẳng những không hề dừng lại, mà ngược lại tốc độ còn tăng thêm đến
mức cao nhất, giống như đã bị nổi điên xông thẳng lên đường cao tốc...
Một ý nghĩ vụt qua rất nhanh, xe của anh đã bị đối phương đụng tay phá
hoại rồi...
Trên đường cao tốc, xe của Mạnh Thiệu Đình chạy với
tốc độ rất nhanh. Hết quãng đường cao tốc này là đến chiếc cầu lớn bắc
qua sông, chỉ một quãng nữa là đến Lạc Thành, nơi có Tĩnh Tri đang chờ
anh.
Đột nhiên anh thấy có bóng mấy chiếc xe đang đuổi theo xe
của mình. Trong lòng anh thoáng chút suy tư, ai muốn đuổi cùng giết
tận đối với anh như vậy? Lẽ nào... Lẽ nào đó lại là anh cả? Anh đã
nhường lại Mạnh thị, nhường lại tất cả mọi quyền lợi cho anh cả, đã lui sang tận châu Úc để lập nghiệp, vậy mà anh cả vẫn chưa vừa lòng sao?!
Lẽ nào anh cả muốn tận mắt nhìn thấy anh chết mới cam lòng sao?...
“Bụp! Bụp! Bụp...” Năm chiếc dây xích có móc câu từ mấy chiếc xe chạy đàng
sau được bắn ra, cắm thẳng vào xe của anh làm chiếc xe đang chạy rất
nhanh bỗng hơi giật khựng lại, tốc độ đã giảm xuống nhưng theo quán tính nó vẫn chạy bon nhanh về phía trước...
Một chiếc xe khác từ phía sau đã vượt lên, chạy song song ngang với xe của anh. Cửa xe mở ra, An Thành một tay bám vào thành xe, nhoài người ra, vừa làm động tác ra
hiệu vừa hét lớn: “Nhị thiếu, ngài mở cửa xe ra!”
Lúc này lại
thêm hai chiếc dây xích có móc nữa lại được bắn ra cắm vào chiếc Bentley của Mạnh Thiệu Đình, những chiếc dây xích đã phát huy tác dụng kiềm chế làm tốc độ của xe chậm lại khá tốt. Xe của An Thành đi sát hơn nữa vào
chiếc Benley. Một thanh gỗ lớn bản rộng được kéo từ sàn xe của An Thành
gác sang sàn xe của Mạnh Thiệu Đình lúc này đã được mở cửa ra. Tay An
Thành vẫn bám vào thành xe, chân bước ra tấm ván gỗ, anh đưa tay nắm
chặt lấy tay của Mạnh Thiệu Đình.
Mạnh Thiệu Đình vừa đặt vững
bàn chân lên bản gỗ, lập tức An Thành kéo mạnh Mạnh Thiệu Đình về phía
mình. Mạnh Thiệu Đình nhào vào người An Thành, theo phản xạ, cánh tay
kia của anh liền ôm lấy người An Thành. Chiếc xe lập tức lách sang phía
bên kia đường phanh lại, cả hai người ngã nhào vào trong xe. Đầu của An
Thành bị đập mạnh vào cạnh thành xe máu chảy xối xả trên mặt, nhưng anh
vẫn không chút quan tâm, chỉ lo lắng vội vã hỏi Mạnh Thiệu Đình: “Nhị
thiếu,
ngài không sao chứ?”
Nghe thấy anh đáp lại “Tôi không sao
đâu”, An Thành liền sụp xuống dưới chân Mạnh Thiệu Đình: “Nhị thiếu, là
lỗi của thuộc hạ! Tôi đã làm hại Nhị thiếu suýt mất mạng, xin ngài hãy
trị tội! An Thành xin chấp nhận mọi sự trừng phạt của ngài không chút ân hận, chỉ xin ngài hãy tha thứ cho các anh em, họ không hề biết gì về
chuyện này, họ vẫn luôn luôn trung thành với ngài...”
Mạnh Thiệu
Đình nâng An Thành đứng dậy: “Chuyện trừng phạt lỗi lầm thế nào để sau
hãy nói. Bây giờ chúng ta còn phải hoàn thành nốt phần còn lại của câu
chuyện đã!”
Tài xế đã xuống xe chạy đến mở cửa xe phía sau cho
Mạnh Thiệu Đình ngồi vào, sau đó lấy chiếc khăn lông lau sạch vết máu
trên mặt cho An Thành, khử trùng rồi băng tạm lại.
Chiếc xe của
Mạnh Thiệu Đình không có người lái chạy loạng choạng trên đường, được
dây xích bắn ra từ mấy chiếc xe sau kìm giữ nên đã dừng lại. Khi xe của
An Thành đến nơi, mấy anh em đều đã xếp thành hàng đứng đó. Khi Mạnh
Thiệu Đình xuống xe, tất cả bọn họ đều quỳ sụp xuống đồng thanh nói:
“Xin Nhị thiếu hãy tha cho An Thành được sống, anh ấy còn em gái đang
chờ được đón về! Chúng tôi nguyện dùng tính mạng của mình thay thế cho
An Thành!”
Mạnh Thiệu Đình khoát khoát tay: “Tất cả mọi người hãy đứng dậy đi, đây không phải là lúc chúng ta luận bàn tội trạng. Hãy để
mọi việc được diễn ra theo đúng như kịch bản đã có.”
An Thành chỉ huy anh em nhanh chóng tháo hết dây xích khỏi chiếc xe Bentley. Mạnh
Thiệu Đình cởi chiếc áo sơ mi mình đang mặc ra đưa cho An Thành ném vào
trong xe, nhanh chóng mặc chiếc áo mới thủ hạ vừa mang đến đưa cho anh.
Chiếc xe Bentley được kéo lên đầu cầu. Sau khi khởi động máy, nó được một
chiếc xe phía sau húc mạnh một cái. Chiếc xe không người lái bắn vụt đi, đến giữa cầu nó loạng choạng lao vào thành cầu, phá hỏng dãy lan can
rồi lao xuống sông.
Mạnh Thiệu Đình cùng tất cả mọi người nhìn theo bóng chiếc xe chìm dần xuống dưới mặt nước trong bầu trời khuya mịt mùng.
Khi chiếc xe chìm hẳn, An Thành rút điện thoại ra nhanh chóng bấm một dãy
số: “Tam Thiếu, mọi việc đã kết thúc tốt đẹp... Chúng tôi sẽ quay về
ngay!”
Mọi người lục tục lên xe, đoàn xe khởi động quay đầu, chạy ngược lại về phía thành phố A.