"Đại thiếu, điện
thoại của bí thư Tiếu." Thuộc hạ cẩn thận đi tới, tay cầm điện thoại, hạ thấp giọng nói, gương mặt biểu lộ vẻ thấp thỏm, chỉ sợ hắn sẽ tức giận.
Những ngày qua tuy nhìn bề ngoài vẻ mặt đại thiếu vô cùng vui vẻ, những kì
thực đã sớm bấp bênh. Hà Dĩ Kiệt ngoài sáng và trong tối đã không ngừng
tạo áp lực cho hắn. Mấy kỳ buôn bán gần đây đều liên tiếp bị bể mánh,
đồng thời do tình hình nội bộ luôn luôn bất ổn nên giá cổ phiếu của Mạnh thị cũng bắt đầu giảm xuống. Từ lâu giữa hắn và Bí thư Tiếu đã giữ
thái độ không nóng không lạnh, bây giờ đột nhiên ông lại gọi điện thoại
tới liệu có lý do gì đây? Không ai có thể đoán ra được.
Mạnh Thiệu Tiệm nghe vậy cũng thấy hoảng hốt kinh sợ. Đầu tiên hắn nghĩ đến
chuyện Phó Tĩnh Ngôn bị hắn đưa ra nước ngoài. Lúc đầu hắn vừa đấm vừa
xoa, lại vừa dùng một chút thủ đoạn nên mới làm cho Phó Tĩnh Ngôn chịu
goan ngoãn ra khỏi nước, không dám tiết lộ cho Bí thư Tiếu biết dù chỉ
một chữ. Sau này mặc dù Bí thư Tiếu cũng đã từng nghi ngờ hai người bọn họ có sự náo loạn nên dẫn đến chuyện chia tay, nhưng cũng bởi vì không
biết nội tình thế nào nên cũng không trách móc hắn nặng nề nhiều...
Nhưng hôm nay đột nhiên ông lại gọi điện thoại tới. . .
Mạnh Thiệu Tiệm cảm thấy trong lòng mình ngập tràn sâu sắc sự bất an. Ban
đầu hắn suy nghĩ muốn mượn thế của bí thư Tiếu nên mới tiếp cận với Phó
Tĩnh Ngôn, sau đó hắn lại tự quyết định hung hăng trừng trị Phó Tĩnh
Ngôn một trận, cho nên mới làm cho mối quan hệ với bí thư Tiếu dần dần
trở nên lạnh nhạt. Nhưng khi đó hắn đã đón TôLinh trở lại nước, vì vậy
cũng hắn cũng không để ý gì nữa, chỉ tiếc sau này Tô Linh lại...
Vừa nghĩ tới Tô Linh, hắn chợt cảm thấy ở một nơi nào đó trong ngực mình
chợt mơ hồ nhói đau... thôi quên đi, Tô Linh và hắn vốn không phải người của một thế giới, hắn cũng không đành lòng kéo cô vào trong thế giới
bẩn thỉu của hắn...
"Thiệu Tiệm này..." Sau khi chào hỏi bí
thư Tiếu xong xuôi, hắn liền nghe thấy phía đầu dây bên kia giọng nói
kéo dài của bí thư Tiếu, mơ hồ mang theo sự tĩnh lặng trước một trận
bão táp kinh người sắp xảy ra.
"Ngài có dặn dò gì ạ, Thiệu
Tiệm xin rửa tai lắng nghe." Thái độ Mạnh Thiệu Tiệm tỏ ra hết sức khiêm nhường, nhưng khi lọt vào tai bí thư Tiếu lại nghe như có chút hương vị của sự giễu cợt.
Rửa tai lắng nghe? Hắn đã âm thầm hành hạ
con gái nuôi xinh đẹp của ông đến độ, người không ra người quỷ không ra
quỷ, hiện giờ còn ở trước mặt ông làm ra vẻ ngoan ngoãn phục tùng sao?
Ông làm quan làm mấy chục năm trời nay, ngồi vững vàng được ở chỗ này,
cho đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ ai dám mang ông ra để đùa bỡn trong
tay như thế!
"Chuyện của Tĩnh Ngôn tôi đã biết rồi... Thiệu
Tiệm à, anh đối xử với Tĩnh Ngôn như vậy cũng giống như anh đã đánh vào
mặt của tôi... tôi cũng không muốn nhiều lời với anh, người sáng mắt
không làm chuyện mờ ám, từ nay về sau ở thành phố A này, có anh sẽ không có tôi, có tôi sẽ không có anh."
Bí thư Tiếu nói xong câu
đó, không đợi hắn đáp lại liền cúp điện thoại luôn. Mạnh Thiệu Tiệm chỉ
cảm thấy trong tai hắn ong ong một hồi, ngay cả điện thoại di động cũng
không giữ nổi nữa! Không trách được Hà Dĩ Kiệt dám vô pháp vô thiên như
vậy, thì ra sau lưng anh ta đã có người chống lưng để anh ta chỉnh hắn!
Nhưng mà người ở bên cạnh Phó Tĩnh Ngôn cũng là người của hắn, rốt cuộc làm
sao cô ta lại có thể can đảm dám vạch trần chuyện của hắn ra ngoài chứ?
Con đàn bà bỉ ổi chết tiệt này, sớm biết hắn sẽ bị thua bởi bàn tay của
cô ta, ngày đó hắn cũng không nên có lòng cứu một mạng của cô ta!
Trong lòng Mạnh Thiệu Tiệm đầy giận dữ, hắn giơ tay lên đang định ném chiếc
điện thoại đi, ai ngờ đúng lúc này chuông điện thoại lại vang lên, hắn
tiện tay nhận cuộc gọi, lại nghe thấy giọng của Phó Tĩnh Ngôn.
"Đồ đàn bà đê tiện kia!" Lúc này Mạnh Thiệu Tiệm không sao nhịn được cơn
thịnh nộ của mình, hắn tức giận mở miệng mắng to: " Phó Tĩnh Ngôn, cô
đừng có quên kết cục của cô rồi cũng sẽ trở thành đồ ma -
cà - bông
thôi!"
"Chuyện cho tới bây giờ, anh cho rằng tôi còn sợ anh
sao? Mạnh Thiệu Tiệm, người khác không biết, nhưng Phó Tĩnh Ngôn tôi
biết, anh đã đẩy Thiệu Đình vào chỗ chết... anh đúng là đồ cầm thú,
không bằng cả heo chó nữa kia! Đến ngay cả anh em ruột của mình mà anh
cũng xuống tay được, anh còn có phải là người hay không? Không phải anh
muốn làm người ăn trên ngồi chốc sao? Tôi mạn phép không để cho anh được như nguyện ý đâu, anh đã cướp đi Thiệu Đình cái gì, hiện tại phải trả
lại còn nguyên thứ đó cho tôi! Mặc dù tôi không cần mạng sống của anh,
nhưng tôi cũng muốn cho anh nếm thử một chút mùi vị của kẻ bị mất đi hết thảy quyền thế! Mạnh Thiệu Tiệm, anh hãy chờ đấy, chờ xem tôi cho anh
xuống Địa ngục thế nào!"
“Phó Tĩnh Ngôn..." Mạnh Thiệu Tiệm
tức giận toàn thân phát run, lúc này Phó Tĩnh Ngôn cũng đã cúp điện
thoại, rốt cục hắn hận đến cắn răng nghiến lợi, liền vung tay lên, ném
mạnh chiếc điện thoại di động trong tay xuống mặt đất, vỡ thành mảnh
vụn!
"Đại thiếu..." Thuộc hạ đứng ở một bên nhìn hắn run như cầy sấy, lại thấy cả người Mạnh Thiệu Tiệm như chìm vào trong tối tăm,
khuôn mặt méo mó đến cực độ, hắn không dám nhìn lâu, cuống quít cúi đầu
xuống nhỏ giọng nói: "Đại thiếu... Trong công ty lòng người đang bàng
hoàng, ngày mai ngài có muốn ra mặt hay không...”
"Cút!"
Mạnh Thiệu Tiệm khẽ quát lên tiếng, đập mạnh một quyền vào trên vách
tường, thuộc hạ không dám nhiều lời, vội vã hoảng sợ quay ngược người bỏ chạy ra ngoài. Mạnh Thiệu Tiệm cũng là không nhịn được cười lên một
tràng lạnh lẽo, tiếng cười dần dần trở nên to hơn, cho tới cuối cùng,
hắn ngã ngồi trên mặt đất nhìn rất thảm hại, bàn tay chống vào đầu, dần
dần nước mắt tuôn ra thay cho tiếng cười...
Hoá ra, cõi đời
này, không phải anh có tài năng thì sẽ có thể tiến lên được cao hơn, hoá ra là cõi đời này không phải là anh cứ cố gắng thì sẽ có thể thành
công... Có một loại người, số mạng của họ vĩnh viễn bị người khác thao
túng trong tay. Thì thí dụ như hắn chẳng hạn, từ khi sinh ra toàn bộ
những gì có liên quan đến con người hắn đều do cha mẹ ruột thịt của hắn
thao túng, cho tới hôm nay, số mạng của hắn lại bị thao túng bởi những
người có quyền cao chức trọng, nắm giữ quyền sinh quyền sát kia!
Hắn vẫn cho là mình là người ưu tú, mình là người có năng lực, có thể đảm
nhiệm được chức danh Chủ tịch hội đồng quản trị của Mạnh thị, cuối cùng
quay đầu lại hắn mới hiểu ra rằng, thì ra từ đầu đến cuối, người giữ
quyền chủ động thao túng trong trò chơi cũng hoàn toàn không phải là
hắn!
Cho dù Mạnh Thiệu Đình đã lâm vào cảnh tuyệt lộ thì sao chứ? Cho dù Thiệu Đình có chết đi nữa, thì vẫn nó vẫn có bạn bè thân
thiết của mình dốc hết toàn lực để báo thù cho cho nó. Còn nữa, ngay
cả một người tình mà Thiệu Đình vứt bỏ không thèm ngó ngàng gì, cũng sẵn sàng vì Thiệu Đình mà nguyện ý không thèm để ý sống chết... Còn nữa,
người phụ nữ mà Thiệu Đình yêu mến, cũng vì Thiệu Đình mà không ngại để
tay dính vào máu tươi!
Nhưng hắn, Mạnh Thiệu Tiệm này có cái gì chứ? Từ đầu đến cuối hắn không có gì cả! Hắn luôn là người thất bại, hắn còn sống, nhưng cho dù hắn có sống đến 100 tuổi, hắn vẫn là một
người thất bại, hắn đã sớm thua mất hết cả vốn rồi!