Chương 434:
Editor: May
Anh không kháng cự nổi, dục vọng gần như sắp bạo phát, bàn tay một đường xuống phía dưới dọc theo bắp đùi mềm mại của cô, đầu ngón tay chạm phải một mảnh ướt dính ấm áp, lúc này mới dung túng chính mình, xông một cái liền vào mềm mại của cô...
Tĩnh Tri nhịn không được than nhẹ một tiếng, nức nở ra tiếng, tròng mắt vốn như nước lại thật sự rơi xuống một giọt lệ.
Trong lòng anh biết thô lỗ của mình nhất định đã làm đau cô, cố nén xúc động dừng lại hôn cô. Chặt chẽ của cô quấn quýt khiến anh gần như muốn nổi điên, nhẹ nhàng hôn nước mắt của cô, thẳng đến khi nức nở của cô dần dần lắng lại, anh mới nhẹ dỗ bên tai cô: "Tĩnh Tĩnh... Xin lỗi... Xin lỗi..."
Tĩnh Tri lắc đầu lung tung, tóc dài vốn vén trên hai lỗ tai cô đã rơi xuống, lướt qua trước ngực của anh, nhẹ nhàng đong đưa theo động tác của anh, như là một cái tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm trái tim của anh, khiến toàn thân anh đều sợ run lên...
Toàn thân anh gần như đều căng thẳng, cứng rắn giống như tảng đá. Trên trán cũng dày đặc mồ hôi, nhẹ nhàng rơi xuống từng giọt ở trước ngực màu hồng của cô. Xuân sắc kiều diễm như vậy khiến yết hầu anh kéo căng, hai mắt gần như đều bốc hỏa...
Nhưng cô thỉnh thoảng phát ra nghẹn ngào lại càng khiến anh đau lòng, đau lòng cô luôn luôn mảnh mai dễ vỡ, khiến anh hận không thể giấu cô ở trong túi để thương tiếc che chở thật tốt!
"Tĩnh Tri..." Anh nhẫn đến gần như muốn nổ tung, cuối cùng cô chậm rãi ngẩng đầu, trên lông mi còn dính giọt nước mắt nhỏ, nhưng cô lại bỗng nhiên nhẹ nhàng buông lỏng ngón tay đang ôm cổ anh ra, ngược lại chống ở trên bàn, ngâm khẽ hơi cong thân thể mềm mại lên nghênh đón anh. Nâng cằm xinh xắn lên, gáy dài mảnh khảnh kéo ra đường vòng cung duyên dáng. Cô như là thiên nga trắng kiêu ngạo, hoàn toàn nở rộ ra yêu mị thuộc về cô...
Anh cảm giác mềm mại anh đang nắm dần buộc chặt, sự điên cuồng bị chính mình liều mạng áp chế xuống lại lập tức cuộn trào mãnh liệt ra. Cô quả thực chính là một yêu tinh chuyên đến câu hồn đoạt phách anh! Anh sung sướng giống như muốn điên rồi, động tác điên cuồng khiến thân thể nhỏ xinh của cô gần như sắp tan rã. Cánh tay cô rơi xuống từ trên bàn, cô sợ hãi ngâm khẽ một tiếng, cô gắt gao ôm lấy, bám víu bờ vai của anh, run rẩy khóc lên...
Cô sắp không chịu nổi, hôm nay anh thô lỗ mãnh liệt, cô chỉ cảm giác đầu óc mình đều là từng mảnh trống rỗng, không thể nghĩ gì, cũng không thể làm gì, chỉ có thể trầm luân theo tiết tấu, động tác của anh...
Anh cũng mất đi tất cả lý trí, tất cả thanh tỉnh và kiêu ngạo, chỉ là dùng lực lấy lòng cô, lại càng lấy lòng chính mình. Anh chưa bao giờ sung sướng giống như hôm nay, cũng chưa bao giờ có cảm giác như lúc này, cảm giác lòng của cô và anh kề sát cùng một chỗ, như luôn chưa từng tách ra.
Anh gần như đã muốn buông tha, gần như đã chuẩn bị bỏ rơi cô, gần như đã muốn đi xa tha hương, lung tung vượt qua nửa đời sau. Nhưng chưa từng ngờ tới, giây phút hi vọng lại xuất hiện, anh không những có được cô lần nữa, thậm chí... còn biết rõ lòng của cô, nghe cô nói thật sự rõ ràng, cô yêu anh!
Còn có lời nói nào khiến người ta động lòng hơn những lời này sao? Nghe được từng câu từng chữ mình mong ngóng sớm chiều từ trong miệng người mình yêu. Anh thực sự cảm thấy có được cô, cuộc đời này không còn tiếc nuối.
Mặc kệ ở trong mắt người khác, cô có bao nhiêu khuyết điểm, mặc kệ cô không phải người hoàn mỹ, lại càng mặc kệ cô đã từng cố chấp tổn thương mình như thế nào? Anh chỉ biết, từ nay về sau, trong con đường đời dài đằng đẵng của mình, có cô bồi ở bên cạnh anh. Đối với anh mà nói, nó còn hơn tất cả quyền thế địa vị.
Anh cũng đã nghĩ kỹ, nếu anh cả muốn tranh quyền đoạt thế, anh cũng có thể buông tay, mang theo cha mẹ, mang theo cô và Phi Đồng đi ra nước ngoài, trôi qua cuộc sống hạnh phúc yên bình thuộc về
Cô không biết chính mình điên cuồng mấy lần, tới cuối cùng, mệt đến không có khí lực nâng tay lên. Âm thanh bàn đọc sách đụng vào tường ái muội và chói tai như vậy, khiến cô hận không thể che lỗ tai của mình, không cần nghe nữa, nhưng trong lòng lại có ấm áp không hiểu, nhịn không được nghĩ, anh nhiệt tình, nghĩ đến trong mắt anh... cô vẫn rất xinh đẹp. Nếu không, sao mỗi một lần anh đều điên cuồng như vậy?
Chỉ là vừa nghĩ, dù xinh đẹp thế nào, cô cũng gần ba mươi tuổi rồi, lại đã sinh một đứa nhỏ, sao có thể so sánh với cô gái còn trẻ tuổi? Tiếp qua mấy năm, cô trở nên già nua, anh có thể chán ghét cô không? Hiện nay cô yêu anh như vậy, không muốn rời khỏi anh một phút, làm sao có thể chịu đựng một chút vắng vẻ của anh?
Nghĩ như vậy, tâm tình không khỏi có chút xuống thấp, anh gần như là lập tức phát hiện. Lúc cô cúi đầu, anh liền nhẹ nhàng hôn gương mặt cô, nhưng động tác cũng không có dừng lại, thân thể tràn đầy mồ hôi kề sát cùng một chỗ, tuy là dính dính không dễ chịu, lại có một loại thân mật khăng khít nói không nên lời.
Vành mắt nhịn không được hơi đỏ lên, cô nằm ở trong ngực anh, cảm nhận tiếng tim đập của anh, chỉ cảm thấy an ổn và sợ hãi nói không nên lời, vì thế càng ôm lấy anh chặt hơn, khiến hai người không có một chút khe hở. Cử động tựa như đang làm nũng, quả thực khiến anh khẽ cười ra tiếng, bàn tay nhẹ trượt xuống dọc theo tóc của cô, động tác của anh cũng dần chậm rãi, ôn nhu giống như là ngồi ở trên thuyền nhỏ, như là gợn sóng nhẹ nhàng lay động dưới ánh sáng đêm trăng ...
"Không phải sợ." Anh bỗng nhiên mở miệng, nhẹ nhàng nắm cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên. Một đôi mắt ửng đỏ liền nhìn anh, chiếu vào chỗ sâu trong con ngươi của anh.
"Anh sẽ luôn bên cạnh em, mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ vào lúc nào."
Lỗ mũi Tĩnh Tri hơi chua xót, chỉ cảm thấy sinh mệnh lắc lư trôi giạt sắp tới ba mươi năm, bỗng nhiên lại có chốn đi về. Cô chôn mặt ở trước ngực anh, nước mắt lại cuồn cuộn rơi xuống; "Mạnh Thiệu Đình, anh phải nhớ kỹ lời của anh, anh nói không rời khỏi em, mặc kệ phát sinh cái gì, mặc kệ vào lúc nào, cũng sẽ không rời khỏi em..."
"Đương nhiên, nếu như anh nuốt lời, để anh không chết được tử tế..."
Cô lập tức kinh hãi lúng túng, hoảng hốt che miệng anh, trong mắt đều là sợ hãi: "Anh đừng nói lung tung, đừng há mồm ngậm miệng chính là chữ chết..."
Bộ dáng của cô trêu chọc anh cười trầm thấp ra tiếng, quay người ôm lấy cô, dứt khoát đẩy ngã cô ở trên thảm mềm mại thoải mái, thân thể anh cũng không ép chặt cô, ngược lại dùng hai tay chống ở hai bên thân thể cô, săn sóc khiến cô rất cảm động.
"Anh còn cười!" Tĩnh Tri bất mãn đẩy anh: "Cha em nói, nói lời như thế, phải nhanh phun ba lần rồi nói lại, anh nhanh lên một chút!"
Mạnh Thiệu Đình lại cười càng lợi hại hơn, thân thể anh hơi đè thấp, thắt lưng có lực dùng sức động mấy cái, hơi thở quấn quýt cùng một chỗ với cô, dùng giọng nói êm tai trầm thấp nói bên tai cô: "Tĩnh Tri, em lại không chuyên tâm... Xem anh phạt em thế nào..."