Khi tiếng nói vừa
dứt, môi của anh sượt qua bên vành tai của cô, lại xẹt qua cái miệng nhỏ của Tĩnh Tri khẽ nhếch lên, giữa ánh điện, thậm chí cô còn cảm giác
thấy đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng liếm một cái trên môi của cô...
Sắc mặt Tĩnh Tri lập tức đỏ đến tận mang tai, mà anh đã rất nhanh đứng dậy, như cười như không chăm chú nhìn lên gương mặt cô đã đỏ rực như màu
son: "Nhớ kỹ, tám giờ, tôi chờ em."
"Đợi một chút... Tĩnh Ngôn..." d∞đ∞l∞q∞đ Tĩnh Tri thấy anh định đi, cuống quít đứng lên trầm thấp mở miệng...
Mạnh Thiệu Đình xoay người, chân mày giương lên, trong đôi đồng tử nảy sinh
ra một tia không kiên nhẫn, nhưng vẫn mở miệng giải thích: "Bất quá chỉ
là gặp dịp thì chơi, đã sớm chặt đứt."
Tĩnh Tri nhẹ nhàng
thở ra, đầu óc cô trở nên ngơ ngẩn, chờ đến khi cô tỉnh táo lại thì Mạnh Thiệu Đình đã đẩy cánh cửa thủy tinh của tiệm cà phê đi ra ngoài, anh
chống lại cơn gió lạnh đi nhanh đi về phía trước.
Cách một
lớp thủy tinh, Tĩnh Tri nhìn theo bóng lưng của anh, không khỏi có chút
ngây ngốc. Tuy đối với cha mình, cô nghe cha nói gì làm nấy, nhưng bên
trong cô lại là một người cực kỳ quật cường. dღđ☆L☆qღđ Nếu như cô không
muốn, cha cô cũng không thể nào thuyết phục được cô thay thế vị trí của
Tĩnh Nghi?
Cô cũng không muốn nói cho Mạnh Thiệu Đình biết,
tiếng đồn kia có một nửa là sự thật. Cô còn nhớ rõ lúc mình còn đang học bài, chỉ thoáng thấy anh, tất nhiên chắc chắn là anh không nhận ra cô
rồi. Thời điểm ấy, anh vừa mới du học trở về, đúng là thanh niên có chí
hăng hái, đứng ở trên hội trường lớn của trường học, khi nói chuyện vẻ
mặt cương quyết bướng bỉnh mà lại không làm cho người ta thấy vẻ khoa
trương, anh không biết rằng phía dưới hội trường có rất nhiều nữ sinh
khi nhìn anh đã “đỏ mặt say tâm” .
Cho đến bây giờ, Tĩnh Tri vẫn còn nhớ rõ, cô chống tay vào má nghe anh nói chuyện trong suốt hai
giờ đồng hồ, ngoại trừ hơi thở, đến ngay cả mắt cô cũng không hề chớp
nữa...dღđ。l。qღđ Sau này khi về nhà, từ người cha vốn rất ít khen người
khác, cô đã nghe được lời khen ngợi anh là một trong số ít thanh niên
tuổi trẻ tài cao, từ lời khen trò giỏi hơn thầy đó, cô đã
hoàn toàn
triệt để nhớ kỹ tên của anh.
Chỉ có điều, thân phận của cô
quá mức đặc biệt, mà anh lại như ngọn núi cao xa tít, lóng lánh như
tuyết không thể chạm tới, nên một phần tâm tư này đã được cô niêm phong
cất vào kho ở tận dưới đáy lòng, rồi dần dần phai nhạt đi.
Về sau này, thân thể cha cô càng ngày càng kém, vì để mẹ cô đang ở nước
ngoài xa xôi dưỡng bệnh, để cuộc sống có thể an ổn, cha cô không thể
không từng bước một buông tha thực quyền trong tay, nhà họ Phó ngày nay
không còn như núi sông ngày xưa, nhưng không biết cha cô đã dùng điều
kiện gì, hứa hẹn điều gì, mà được nhà họ Mạnh đồng ý liên kết hôn nhân.
Về sau nữa, qua đủ loại biến cố, cô lại được gả cho Mạnh Thiệu Đình, làm phu nhân của anh.
Trừ bỏ chuyện anh không thích cô, gần như mọi chuyện đều đã được xác định là hoàn mỹ rồi.
Mạnh Thiệu Đình đi vào quán rượu, không nhìn thấy cô. Bờ môi xinh xắn của
Tĩnh Tri thoáng hiện ra một nụ cười nhợt nhạt. Cô chậm rãi thu hồi lại
ánh mắt lưu luyến, quấy lại đồ uống nóng đã bị lạnh đi, nghe thấy từ
phía sau, bên trong ghế lô truyền đến tiếng bước chân, mi mắt Tĩnh Tri
không hề nâng lên: "Tĩnh ngôn, em ngồi đi."
Chiếc ghế dựa
phía đối diện bị người nào đó hung hăng kéo ra, ma sát xuống sàn nhà
phát ra tiếng động chói tai. Lúc này Tĩnh Tri mới ngẩng đầu lên, nhìn
thấy em gái ở trước mặt mình đang trợn mắt nhìn cô. Đáy mắt đang đong
đầy những giọt nước mắt. Tĩnh Ngôn cắn chặt môi dưới, hai tay gắt gao
nắm lại thành nắm đấm, thân thể nho nhỏ căng thẳng, lệ vẫn còn đang run
run tuôn rơi. Cô ta mở miệng nói chuyện, gần như là nghiến răng nghiến
lợi lại vậy: "Phó Tĩnh Tri, chị có biết rằng chị đã có bao nhiêu tàn
nhẫn hay không! Chị thực quá tàn nhẫn!